Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gương mặt có vẻ gầy gò của Lục Niên chạm vào gò má cô, cánh tay dài mạnh mẽ vòng quanh eo nhỏ của cô, hơi thở âm ấm phả vào môi cô. Trong mắt cô như có ngọn lửa thiêng bùng cháy, cô có thể cảm thấy trái tim anh, tiếng tim đập nhẹ nhàng.
Bên trong căn phòng bếp ấm áo, cô như con mèo lười tựa vào ngực anh, tùy ý đáp:
“Tính nấu cháo trứng muối thịt, nhưng hôm trước quên mua thịt chỉ mua trứng, cho nên đành phải để Lục đại thiếu gia ủy khuất ăn một bữa.”
Cánh tay Lục Niên đột nhiên siết chặt, Kha Nguyệt có thể cảm thấy áo sơ mi của anh, nhiệt độ ấm áp, chợt nhớ tới gì đó Kha Nguyệt vui mừng vỗ tay:
“Em đi lấy trứng làm cháo!”.
Muốn xoay người đi đến tủ lạnh cầm trứng gà, đôi môi mềm mại lại chạm vào cánh môi lành lạnh, kinh ngạc vừa xấu hổ, không đẩy anh ra cũng không ôm lại, cơ thể
mảnh khảnh ngã ra sau, hai cánh tay vội vàng giữ lấy thành tủ bếp
Hai cánh tay Lục Niên chẳng biết từ khi nào đã buông ra, chống lên trên tủ, đem cô vẫy giữa anh và chiếc tủ. Trong lúc cô kinh hoàng nghiêng người ra sau thì anh
đã đuổi theo môi cô, dịu dàng liếm lấy nó, yêu thương triền miên.
"Um."
Trái tim Kha Nguyệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, từng cơn sóng chồm dậy đập vào mặt, cô vươn tay muốn đẩy Lục Niên, đôi mắt xinh đẹp khẽ mở chỉ mong có thể nhìn thấy đôi mắt đen bóng bỏng thâm tình của Lục Niên.
Cô giống như bị mê hoặc, không làm chủ nổi chính mình dùng tay vòng lấy lưng áo, môi cũng không bị động, từ từ vườn đầu lưỡi thơm tho thử dò xét đôi môi nóng như lửa đốt của anh, tựa như xác nhận gì đó."
Trong đáy mắt Lục Niên hiện lên niềm vui sướng, đầu khẽ nghiêng, năng nề áp chặt môi cô, tay rời khỏi tủ bếp, đỡ lấy sau ót cô, cuốn hút hôn cô.
Tiếng chuông di động ồn ào vang lên không đúng lúc, khiến cho Kha Nguyệt đang chìm đắm trong nụ hôn sâu của Lục Niên phải giật mình, cơ thể mềm mại không xương đột nhiên cứng ngắc.
Hai tay khẽ dùng sức, đầu khó khăn ngửa ra sau rời khỏi môi Lục Niên, miệng vừa thở vừa nói:“Điện... điện thoại!”
“Đừng để ý tới nó”.
Kha Nguyệt còn tưởng bản thân nghe lầm, lời nói này không giống tính cách nho nhã trầm ổn của Lục Niên mà mang theo chút làm nũng. Kha Nguyệt đỏ mặt nhìn Lục Niên, gương mặt tuấn tú của anh đầy vẻ bất mãn do bị cắt ngang, đôi mắt đen vẫn chưa hạ nhiệt khiến cho trái tim cô đập nhanh.
Thấy anh tính cúi người áp sát môi, Kha Nguyệt cái khó ló cái khôn, bàn tay nhỏ bé hướng lên trên tủ bếp lấy một cái thìa, lúc Lục Niên tính chạm vào đôi môi sưng đỏ của cô, thì một vật liền chắn giữa hai người.
Hai mắt Lục Niên nhìn môi mình dán vào thìa, lông mi xuất hiện nếp uốn, nhìn Kha Nguyệt chạy ra khỏi bếp bắt điện thoại, vẻ mặt không vui rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn dục vọng.
Kha Nguyệt từ từ bình tĩnh lại, lỗi chiếc điện thoại đang kêu lên từ trong túi xách ra, màn hình chớp sáng một dãy số lại.
com Cô tò mò ấn nút trả lời, lễ phép hỏi. “Cho hỏi ai vậy?”
Đầu dây kia hơi im lặng, Kha Nguyệt khó hiểu chau mày, đang tính cúp điện thoại thì một giọng nữ khàn khàn cất lên.
“Tiểu Nguyệt, là mình, Tử Hi đây”Sáng sớm bên trong phòng bếp của căn hộ, Kha Nguyệt đang bận rộn vội vàng bừng bữa sáng ra, Lục Niên cũng từ phòng ngủ đi ra, tay cầm caravat và áo khoác.
Để bữa sáng lên bàn, nhìn Lục Niên vắt chiếc áo khoác lên ghế salon. Đầu tiên Kha Nguyệt bước tới, cầm lấy cà vạt trong tay, Lục Niên nhướng đầu lông mày, gương mặt nở nụ cười thản nhiên.
Nắng sớm chiếu vào phòng tạo nên một cảm giác bình an ấm áp, Kha Nguyệt chăm chú giúp Lục Niên lật CỔ áo lên, hơi nhón chân, đem caravat vòng qua cổ anh, sau đó đan vào nhau thắt lại, động tác tuy không lưu loát nhưng quả thật rất thuần thục.
Hai mắt Lục Niên nhìn vợ đang bận rộn vì mình, trong lồng ngực như có gì đó rơi vào tay cô lại vô tình chạm vào dưới cằm của anh, tâm trạng nổi loạn không cách gì ngăn lại, trái tim đập nhanh hơn.
Gương mặt nhỏ nhắn sáng rực không có chút phấn Son, trắng trẻo không thể nhìn thấy lỗ chân lông, mái tóc quăn gợn sóng chỉ dùng một cây kẹp giữ lại phía sau, trên người ăn mặc rất đơn giản, thoát khỏi vẻ hào nhoáng của một minh tinh, lúc này, cô chỉ là vợ của Lục Niên anh.
Nhón chân lên hạnh phúc của chúng ta lại tới gần thêm một chút.
Độ cong của môi Lục Niên càng tăng, ánh mắt trìu mến dán chặt vào gương mặt cô không muốn rời đi.
“Được rồi!”
Kha Nguyệt vỗ tay, đại công cáo thành thở phào một tiếng, vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt sững sờ của Lục Niên đang nhìn cô, đôi mắt thâm thúy tựa như viên ngọc đen đầy ấm áp lướt qua lại, nhất thời gương mặt cô trở nên bối rối, mỉm cười nhẹ dời mắt đi.
“Ăn sáng thôi.”
Trên bàn ăn, một đôi nam nữ ngồi đối diện, Kha Nguyệt chớp mắt dáng vẻ tha thiết nhìn Lục Niên, nhìn anh ăn món đầu tiên mà hai hàng lông mày vẫn bình thản, cô mới cảm thấy yên lòng.
“Không ngờ tài nấu nướng của em lại ngon như vậy”.
Trước sự tán thưởng của Lục Niên, trái tim Kha Nguyệt cảm thấy ngọt ngào, thuận miệng đáp: “Nếu anh thích, mỗi ngày em đều làm cho anh ăn.”
Đợi tới lúc nhận thấy câu nói của mình có chút mập mờ khiến Kha Nguyệt khẩn trương nhìn Lục Niên, chỉ thấy anh mỉm cười, đôi mắt đen khóa chặt trên người cô, đôi môi hoàn mỹ mở ra, anh khẽ đồng ý:
“Được.”
Tiễn Lục Niên ra tới cửa, Kha Nguyệt đang tính quay về bếp dọn dẹp thì đột nhiên Lục Niên xoay người nhìn cô nói: “Hôm nay sau khi đến khách sạn, lúc về nhớ gọi cho anh, anh đi đón em.”
Ai nói hạnh phúc nhất định phải lớn lao, sự quan tâm chăm sóc của Lục Niên là điều tốt nhất trong cuộc sống của cô. Kha Nguyệt hé môi, không kịp suy nghĩ đồng ý ngay.
“Lát chiều em sẽ đi, cầm được hộ khẩu rồi thì em sẽ gọi anh”.Lục Niên không nói gì cả, anh chỉ dùng hành động chính minh cho thành ý của mình, tay cầm chiếc cặp choàng qua vai cô. Trong lúc cô còn kinh ngạc, anh đã hôn nhẹ lên trán.
“Anh đi làm đây!”
Anh vẫn giữ nụ cười thản nhiên như lúc đầu, không để ý đến vẻ mặt ngượng ngùng cô, mang giày xong liền đóng cửa lại.
Kha Nguyệt bất động đứng trước cửa, lúc nghe tiếng đóng lại mới sực tỉnh, hai bàn tay trắng nõn đặt lên vị trí còn lưu lại nụ hôn của anh, quay đầu, nhìn căn hộ rộng rãi, trên gương mặt sáng rỡ trắng trong thuần
khiết nở nụ cười hạnh phúc.
Tại khách sạn Lôi Địch, Kha Nguyệt đi trực tiếp lên phòng chủ tịch, Kha Tùng đang đợi cô. Có lẽ là do cuộc cải và tối qua, nên sắc mặt ông không tốt, vẻ mặt tuấn lãng nhưng không dấu đi được vẻ mệt mỏi.
“Con tính cùng sống với cậu ta thật sao?”
Kha Nguyệt ngồi trên ghế, nghe câu hỏi với ý xác nhận của Kha Tùng, cô cười một tiếng chợt nhớ tới câu hỏi của Đan Đan và Kha Tùng giống nhau như đúc.
Câu trả lời lúc ấy của cô là gì thì hôm nay cũng không đối, nếu có thì càng tin tưởng hơn càng quyết tâm hơn mà thôi.
“Dạ, chúng con đã đăng ký rồi, mọi thủ tục cũng đã làm gần xong, chỉ còn cần hộ khẩu thì mọi việc sẽ được giải quyết xong trong hai ngày”
Kha Tùng thở dài tựa vào ghế, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kha Nguyệt ông hiền từ cười một tiếng, đem hộ khẩu đưa cho Kha Nguyệt.
“Nếu như tới một lúc nào đó con cảm thấy không vui thì cứ quay về, những thứ khác cha không có nhưng tiền nuôi con thì vẫn có” .
Kha Nguyệt đưa tay đặt lên mu bàn tay Kha Tùng. Thời gian hai mươi năm cũng đã để lại trên người ông những vết tích của năm tháng qua đi, nhìn thấy sự bất an trong mắt ông cô an ủi: “Cha, con nhất định sẽ hạnh phúc!”
Kha Nguyệt bước từ phòng làm việc ra nhìn đồng hồ đeo tay, xem ra cũng đã bốn giờ chiều, còn một tiếng nữa Lục Niên mới tan sở.
Nhớ thức ăn trong tủ lạnh cũng không còn nhiều, Kha Nguyệt tính đi sang bên kia đường, đối diện khách sạn có một siêu thị. .
“Tiểu Nguyệt, lâu rồi không gặp”.
Bên trong đại sảnh của khách sạn, dòng người lui tới, Kha Nguyệt đột nhiên dừng bước, đôi mắt xinh đẹp đằng sau mắt kính râm khẽ nhìn chằm chằm người xuất hiện trước mắt, có vui nhưng cũng có gượng gạo.
Đối phương thong thả đi tới bên Kha Nguyệt, mái tóc màu nâu suôn thẳng, mắt kính râm cởi xuống, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có vẻ hơi lạnh lùng đập vào mắt Kha Nguyệt.
Kha Nguyệt cười to:“Tử Hi, hoan nghênh cậu về nước.”
Lục Niên không nói gì cả, anh chỉ dùng hành động chính minh cho thành ý của mình, tay cầm chiếc cặp choàng qua vai cô. Trong lúc cô còn kinh ngạc, anh đã hôn nhẹ lên trán.
“Anh đi làm đây!”
Anh vẫn giữ nụ cười thản nhiên như lúc đầu, không để ý đến vẻ mặt ngượng ngùng cô, mang giày xong liền đóng cửa lại.
Kha Nguyệt bất động đứng trước cửa, lúc nghe tiếng đóng lại mới sực tỉnh, hai bàn tay trắng nõn đặt lên vị trí còn lưu lại nụ hôn của anh, quay đầu, nhìn căn hộ rộng rãi, trên gương mặt sáng rỡ trắng trong thuần
khiết nở nụ cười hạnh phúc.
Tại khách sạn Lôi Địch, Kha Nguyệt đi trực tiếp lên phòng chủ tịch, Kha Tùng đang đợi cô. Có lẽ là do cuộc cải và tối qua, nên sắc mặt ông không tốt, vẻ mặt tuấn lãng nhưng không dấu đi được vẻ mệt mỏi.
“Con tính cùng sống với cậu ta thật sao?”
Kha Nguyệt ngồi trên ghế, nghe câu hỏi với ý xác nhận của Kha Tùng, cô cười một tiếng chợt nhớ tới câu hỏi của Đan Đan và Kha Tùng giống nhau như đúc.
Câu trả lời lúc ấy của cô là gì thì hôm nay cũng không đối, nếu có thì càng tin tưởng hơn càng quyết tâm hơn mà thôi.
“Dạ, chúng con đã đăng ký rồi, mọi thủ tục cũng đã làm gần xong, chỉ còn cần hộ khẩu thì mọi việc sẽ được giải quyết xong trong hai ngày”
Kha Tùng thở dài tựa vào ghế, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kha Nguyệt ông hiền từ cười một tiếng, đem hộ khẩu đưa cho Kha Nguyệt.
“Nếu như tới một lúc nào đó con cảm thấy không vui thì cứ quay về, những thứ khác cha không có nhưng tiền nuôi con thì vẫn có” .
Kha Nguyệt đưa tay đặt lên mu bàn tay Kha Tùng. Thời gian hai mươi năm cũng đã để lại trên người ông những vết tích của năm tháng qua đi, nhìn thấy sự bất an trong mắt ông cô an ủi: “Cha, con nhất định sẽ hạnh phúc!”
Kha Nguyệt bước từ phòng làm việc ra nhìn đồng hồ đeo tay, xem ra cũng đã bốn giờ chiều, còn một tiếng nữa Lục Niên mới tan sở.
Nhớ thức ăn trong tủ lạnh cũng không còn nhiều, Kha Nguyệt tính đi sang bên kia đường, đối diện khách sạn có một siêu thị. .
“Tiểu Nguyệt, lâu rồi không gặp”.
Bên trong đại sảnh của khách sạn, dòng người lui tới, Kha Nguyệt đột nhiên dừng bước, đôi mắt xinh đẹp đằng sau mắt kính râm khẽ nhìn chằm chằm người xuất hiện trước mắt, có vui nhưng cũng có gượng gạo.
Đối phương thong thả đi tới bên Kha Nguyệt, mái tóc màu nâu suôn thẳng, mắt kính râm cởi xuống, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có vẻ hơi lạnh lùng đập vào mắt Kha Nguyệt.
Kha Nguyệt cười to:“Tử Hi, hoan nghênh cậu về nước.”
Khi Kha Nguyệt và Cố Minh Trệt chia tay, hai người cũng cắt đứt liên lạc, nhưng không ngờ CỐ Tử Hi sẽ về nước lại còn chủ động tìm cô,
“Tiểu Nguyệt, cuối cùng có chuyện gì đã xảy ra.”
Cố Tử Hi không thấy được bất cứ biểu hiện gì khác thường Kha Nguyệt, không nhịn được tò mò hỏi thăm, gương mặt có vẻ lạnh lùng lại có chút tức giận không hiểu lý do.
“Anh mình và cậu không phải đang yêu nhau sao? Tại sao tối hôm qua khi xuống máy bay về nhà thì mình lại nhìn thấy người phụ nữ kia!”
Người phụ nữa kia? Cố Tử Hi đã gặp Tử Nhiễm sao?
Hẳn là vậy, Cố Minh Trệt yêu Tử Nhiễm, sao có thể không giới thiệu cô ta với gia đình mình? Chỉ là, Tử Hi không biết cái danh nghĩa yêu nhau là cô bất đắc dĩ có được.
Kha Nguyệt cầm lấy cốc cà phê uống một ngụm, gương mặt đang cúi thấp khẽ ngẩng lên, nhìn vẻ mặt tức giận bất bình của Cố Tử Hi cười nhạt:
“Bọn mình chia tay rồi!”
“Chia tay?”-
Cố Tử Hi mất lúc lâu mới bình tĩnh, giọng nói cất cao khiến cho những người ngồi gần xung quanh phải quay đầu lại nhìn, Cố Tử Hi dường như vẫn chưa bình tĩnh, cả người hướng về trước, nắm tay Kha Nguyệt, la ầm lên:
“Kha Nguyệt cậu điên rồi sao? Cậu yêu anh mình như thế làm sao có thể chắp tay dâng anh ấy cho người khác? Hơn nữa... hơn nữa, người phụ nữ kia sao có thể xứng với anh mình!”
Nhớ tới dáng vẻ ngoan ngoãn lễ phép của Tử Nhiễm, Cố Tử Hi liền nổi nóng. Mấy năm cô ở nước ngoài du học, cũng phải đi làm bán thời gian nên tin tức trong nước gần như không biết. Tối qua mới biết anh họ mình lại đính hôn với loại phụ nữ giả dối kia.
Kha Nguyệt tốt như thế, vì anh họ cô mà bất chấp tất cả, từ một học sinh tài chính hạng ưu lại thành siêu sao đứng nhất nhì trong giới giải trí, những khó khăn trong đó ai mà...