Cho đến khi tôi ra khỏi cửa, xuống thang máy.
Trần Triệu, người luôn nghe lén ngoài cửa, cuối cùng không nhịn được mở miệng.
"Cô hay thật đấy, ai không biết còn tưởng cô thích tôi nên lấy ảnh tôi."
"Hóa ra là dùng để từ chối người khác, tôi sắp tổn thọ rồi đây."
Tôi biết thừa anh ấy muốn làm gì: "Anh vẫn sống nhăn đấy thôi."
"Mạng tôi cứng."Anh ấy chỉ dám thỏ thẻ chứ nói to thế nào cũng bị tôi đánh.
Nhưng anh ấy vẫn để ý một chút: "Đúng rồi."
"Có gì nói nhanh."
Mặc dù vừa nãy đứng chờ ngoài phòng cách một tấm cửa thủy tinh nhưng Triệu Triệu chắc chắn anh ấy từng thấy tấm ảnh một người đàn ông trong ví tôi.
Người trong ảnh, chính là người trên giường b/ệnh.
Anh ấy càng khẳng định chắc chắn.
"Người đàn ông đó có phải là người mà cô nói khi say, người có nhiều chiêu trò nhất không?"
Trả lời anh ấy là một tấm hình còn chưa kịp nóng.
Anh ấy chuẩn bị dựng lông thì bị tôi chặn trước.
"Là người ngủ cùng thoải mái nhất."
"Eo cũng cực khỏe."
Trần Triệu mặt đỏ bừng: "Không cần chi tiết vậy."
Tôi quay đi để lại bóng lưng lạnh lùng: "Nói thật thôi."
"..." Thì ra không nói gì cũng có thể chặn họng người ta.