Đừng nhìn Thịnh Diễn cao một mét chín, mặc dù mặc đồ bệnh nhân rộng thùng thình vẫn có thể thấy thân hình đẹp đẽ kia, nhưng trông rất yếu đuối không thể tự mình chăm sóc.
Nửa dựa vào tường, mắt mờ mịt, uể oải như Đại Ngọc.
Chỉ là anh ta nói ra câu chướng tai bay b/ệnh.
"Tôi bây giờ đau đầu, buồn nôn, không có chỗ nào thoải mái cả."
Câu sau là nói với luật sư bên cạnh: "Kiên quyết không hòa giải, tội sống khó tha."
Anh ta là nhất, nghe anh ta nói tôi chỉ thấy buồn cười.
"Anh bị th/ươ/ng hay sắp ch/ế/t.""Tôi ch/ế/t tâm."
Thịnh Diễn nhắm mắt nằm thẳng đơ thở dài nói: "Cô làm tôi ch/ế/t tâm với phụ nữ."
"Bây giờ tôi nhìn thấy phụ nữ là căng thẳng sợ hãi, sau này tôi không lấy được vợ, cô định bồi thường thế nào?"
Không đợi anh ta nói xong, tôi đã kéo cổ áo nhấc anh ta từ giường lên.
Giọng nói kiêu ngạo cũng đột ngột nhỏ dần.
Hơi thở rối loạn.
Vì tôi đứng rất gần, chóp mũi gần chạm vào mũi anh ta.
Tôi có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình phủ kín trong mắt anh ta.
Lông mi khẽ run.
Một người lớn như vậy, lại đỏ mặt.
Thịnh Diễn hoảng loạn đẩy tôi ra, lực không mạnh lắm, chỉ đủ để tôi cách xa anh ta.
Nhưng giọng điệu vẫn còn rén rén: "Đứng gần vậy làm gì, chẳng lẽ cô đánh người xong còn muốn quấy rối nữa hả?"
"Không phải anh nói là trong lòng có bóng ma à sao lại đỏ mặt?"
Thịnh Diễn nói câu nào đạo lý câu đấy:
"Chị à chị nghĩ cho kỹ vào, tổng cả hai lần trước thì chúng ta mới gặp nhau có ba lần, tôi không thể đói khát tới độ thấy phụ nữ là đỏ mặt chứ?"
Anh ta nói gì, tôi cũng không quan tâm, chỉ là phát hiện ra trong phòng bệnh chỉ còn tôi và anh ta.
Tôi nói thẳng: "Trong ví anh có ảnh tôi."