Ăn sáng xong, hai người xuống núi.
Chân trước vừa về đến biệt thự, chân sau Phó Nguyên đã chạy tới.
Thấy Thẩm Tiêu đeo tạp dề và bưng hoa quả đã rửa sạch ra khỏi phòng bếp, Phó Nguyên cảm thấy nhận thức của mình sụp đổ.
Khi Thẩm Tiêu đặt hoa quả xuống trước mặt anh và nói với anh “anh Phó ăn hoa quả đi”, Phó Nguyên càng được hầu mà hãi.
Giản Tinh không thấy có vấn đề gì, nhiệt tình mời anh: “Anh Phó ăn hoa quả đi, anh Thẩm vừa mới hái lúc sáng, ngon lắm đó ạ.”
Phó Nguyên cười gượng gạo: “Hôm qua bọn cậu làm gì?”
Giản Tinh kể lại chuyện họ lên núi đón sinh nhật.
Phó Nguyên nhìn dáng vẻ vui tươi hớn hở của Giản Tinh, anh toan mở miệng, khóe mắt đột nhiên cảm nhận được gì đó, quay đầu bắt gặp ánh mắt sâu hút của Thẩm Tiêu, lời đến bên miệng lại nghẹn trở về.
Thẩm Tiêu nhìn Phó Nguyên một cái, đặt khay lên bàn.
Anh đưa nước ấm cho Giản Tinh, đưa café cho Phó Nguyên, đồng thời giữ cho mình một cốc.
Giản Tinh cầm cốc sữa, cười nói với Thẩm Tiêu: “Cảm ơn anh Thẩm.”
Thẩm Tiêu dịu dàng nói: “Chắc là hôm qua ăn thịt nướng mà sáng nay lại ăn linh tinh quá nên mới bị đau bụng, hôm nay chỉ được ăn nhẹ thôi.”
“Ồ, vâng.”
Phó Nguyên hoàn toàn không nói nổi thành lời nữa, anh thầm thở dài, đưa kịch bản cho Giản Tinh.
“Đây là mấy kịch bản khá ổn anh đã chọn cho cậu, cậu xem xem thích cái nào.”
Giản Tinh sửng sốt: “Nhiều thế này á?”
Phó Nguyên buồn cười: “Trông tí tiền đồ của cậu kìa, chỗ này là được chọn rồi đấy, ban đầu còn nhiều hơn cơ.”
Phó Nguyên đến là bùi ngùi, nửa năm trước để tranh thủ một vai tép riu cho Giản Tinh, anh phải khúm núm hạ mình xin bao nhiêu người.
Thế mà chỉ mới nửa năm, họ đã được chọn vai diễn rồi.
Quả nhiên là không được khinh thiếu niên nghèo.
Giản Tinh cười hì hì, bắt đầu đọc kịch bản.
Trước kia cậu có gì diễn nấy, lần đầu tiên được đãi ngộ cao thế này, nhất thời không biết chọn kiểu gì, cậu đành nhìn sang Thẩm Tiêu xin cứu trợ.
Thẩm Tiêu cũng không khước từ, anh xem một lúc, chọn kịch bản ‘Kỳ thi đại học của chúng ta’.
Phó Nguyên thắc mắc: “Tiêu thần, sao lại chọn cái này?”
Đó là quyển Phó Nguyên xem nhẹ nhất, những nhân vật khác hẳn là đều tốt hơn quyển này mới đúng.
Mấy quyển kịch bản này có một bộ nam hai, hai bộ nam ba, những bộ khác cũng toàn là nhân vật quan trọng có nhiều đất diễn.
Còn nhân vật của Giản Tinh trong ‘Kỳ thi đại học của chúng ta’ chỉ là một vai phụ cỏn con.
Thẩm Tiêu giải thích: “Thứ nhất, quyển này có kịch bản tốt, nội dung thi đại học, dễ thu hút sự đồng cảm của phụ huynh và học sinh.
Thứ hai, tuy đây chỉ là nhân vật phụ, nhưng cốt truyện vốn kể về một nhóm thiếu niên tuổi phấn đấu thi đại học, thật ra không có nhân vật chính thực sự, cái gọi là nhân vật chính cũng chỉ có nhiều đất diễn hơn chút mà thôi.
Điều này có nghĩa là, mỗi một nhân vật trong đây đều có thể là nhân vật chính.”
“Thứ ba, nhân vật của Giản Tinh trong kịch bản này có hình tượng nổi bật, cực kỳ thích hợp với cậu ấy.”
Một học sinh xuất sắc hết lòng hết dạ đọc sách thánh hiền, không bao giờ nghe hơi nồi chõ, hễ bạn học nhờ gì là sẽ giúp hết sức mình, cảm hóa một nhóm thiếu niên non nớt, thúc đẩy họ cùng nhau học tập, cuối cùng hoàn thành cuộc thi đại học một cách suôn sẻ.
Những kịch bản khác mặc dù không tồi, nhưng nhân vật chính quá nổi trội, nhân vật phụ sẽ dễ bị lu mờ.
Phó Nguyên nghe cũng thấy rất có lý, gật đầu đồng ý.
Trong hai ngày tiếp theo, Thẩm Tiêu ở nhà giúp Giản Tinh tập diễn.
Đến ngày thứ ba, Phó Nguyên đưa Giản Tinh đi thử vai, thành công nhận được vai diễn.
Vài ngày sau, Thẩm Tiêu cũng xác định được bộ phim tiếp theo, là một bộ điện ảnh được đầu tư khá ổn tên ‘Chiến hồn’.
Khéo thay, phim của hai người đều khởi quay vào giữa tháng tám.
Khoảng thời gian còn lại, hai người ở nhà tập diễn với nhau.
Có sự ăn ý được bồi dưỡng từ hồi ở ‘Gương đồng’, hai người tập diễn hết sức thuận lợi.
Giản Tinh thì không nói, kinh nghiệm phong phú trong việc nắm bắt nhân vật và tình tiết của Thẩm Tiêu đã dạy cho cậu rất nhiều điều.
Còn Thẩm Tiêu, Giản Tinh đọc kịch bản của anh.
Phim của anh kể về chuyện trên chiến trường, một đội quân đơn độc bị bao vây và mất đi chi viện, để bảo vệ người dân sơ tán, họ phải đổ máu liều mạng, cuối cùng tiêu diệt được toàn bộ quân địch đã bao vây và tấn công họ.
Giản Tinh đọc kịch bản xong, nghiên cứu hết sách vở liên quan một lượt, sau đó thảo luận với Thẩm Tiêu.
Lúc ấy Thẩm Tiêu mới cảm nhận triệt để tại sao một người đơn thuần như cậu lại có thể thấu hiểu vai diễn sâu sắc đến vậy.
Có sự trợ giúp của Giản Tinh, Thẩm Tiêu trăm phần trăm tự tin mình hiểu rõ nhân vật.
Giữa tháng tám, hai người vào đoàn cùng đợt.
Giữa tháng chín, ‘Gương đồng’ hoàn thành chế tác hậu kỳ, tuyên bố lên sóng vào quốc khánh, đồng thời mở họp báo tuyên truyền.
Thẩm Tiêu và Giản Tinh là nhân vật quan trọng, được mời đến tham gia.
Thế là Giản Tinh và Thẩm Tiêu xin nghỉ phép, đi đến hiện trường buổi tuyên truyền.
Mặc dù thời gian qua ngày nào hai người cũng nhắn tin trò chuyện, nhưng đã một tháng không gặp nhau rồi.
Ở hậu trường, khi thấy anh từ xa, nụ cười nở rộ trên gương mặt và ánh mắt Giản Tinh, cậu đang định bước đến gặp anh, thì lại có người xuất hiện ở bên cạnh Thẩm Tiêu trước.
Giản Tinh nhận ra đó là Nhan Chỉ, những người xung quanh thấy nam nữ chính đứng cùng nhau, bắt đầu ồn ào.
Giản Tinh khựng lại, nhìn trai tài gái sắc sánh vai nơi xa, vẻ mặt cậu hiện lên sự mờ mịt.
Vừa hay Lâm Tuệ đến gọi cậu đi chuẩn bị, Giản Tinh vô thức đi theo cô.
Cậu không hề chú ý tới, khoảnh khắc cậu quay đi, Thẩm Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng.
Giản Tinh ngồi trước gương để chuyên viên trang điểm cho cậu, ánh mắt đờ đẫn không có tiêu cựu.
Vẻ mặt ấy khiến Lâm Tuệ giật cả mình.
“Tiểu Tinh, sao vậy?”
Giản Tinh hoàn hồn, lắc đầu: “Không sao ạ.”
Đúng lúc này, Thẩm Tiêu và Nhan Chỉ cùng đi tới.
Giản Tinh thấy họ qua gương, ánh sáng trong mắt lụi dần.
Lâm Tuệ nhìn thấy hết, nào còn không hiểu, lòng thầm thở dài.
Cô kiếm chuyện để nói với cậu, dịch chuyển sự chú ý của cậu.
Sau đó thì Đỗ Minh tới.
Hắn chào hỏi với mấy người khác xong bèn chen đến chỗ Giản Tinh, kiên quyết ngồi trang điểm với cậu, nhiệt tình tán gẫu.
Lâu rồi Giản Tinh không gặp Đỗ Minh nên cũng rất vui, cậu hào hứng nói chuyện với hắn về bộ phim mà họ đang quay.
Hai người vui vẻ ngút trời, không chú ý đến người nào đó thi thoảng lại liếc sang bên này, sắc mặt càng ngày càng kém.
Buổi tuyên truyền của những đoàn phim khác thường là chia hai đội do nam chính và nữ chính làm đội trưởng.
Nhưng trong ‘Gương đồng’, nam nhất và nam hai không chỉ là anh em mà còn là tình địch ngang sức ngang tài, điểm đặc biệt này thậm chí vượt qua sức nóng của nam nữ chính.
Thế là đoàn phim cho nam nhất và nam hai trở thành đội trưởng của hai đội.
Lúc chia đội, Nhan Chỉ được phân vào đội của Thẩm Tiêu, Giản Tinh thì vào đội Đỗ Minh.
Giản Tinh muốn đứng sang một góc, nhưng bị Đỗ Minh kéo lại, nghiêm túc nói trước mặt tất cả mọi người: “Cậu Giản, tôi biết cậu với anh Thẩm thân nhau.
Nhưng vì danh dự của đội mình, cậu không được mềm lòng nương tay với anh Thẩm đâu đấy.”
Bên dưới, khán giả biết Giản Tinh cười ngặt nghẽo: “Không được nể mặt Tiêu thần đâu.”
Thẩm Tiêu vội xin tha: “Mong cậu Giản nhẹ tay cho nhé.”
Buổi họp báo mới mở màn đã vô cùng rộn rã.
Những người không nhận ra Giản Tinh vừa thắc mắc vừa tò mò, nhưng họ nhanh chóng hiểu rõ.
Giản Tinh chính xác là bộ óc siêu việt di động, không có câu hỏi cậu không biết, cũng không có trò chơi cậu không thể hoàn thành.
Khán giả tại hiện trường và phòng phát sóng trực tiếp kích động tung hô, Đỗ Minh cười toe toét, thiếu điều viết thẳng hai chữ “đắc ý” lên mặt.
Thẩm Tiêu lắc đầu khoa trương: “Không thắng nổi, không thắng nổi, không thắng nổi mà, xin cậu Giản nương tay cho.” Khiến khán giả cười bò.
Chỉ có Giản Tinh một mực ngoan ngoãn đứng sau lưng Đỗ Minh, cậu cười nhẹ, không nói năng gì, khi nào hỏi đến mình thì cậu mới đáp.
Nhưng khán giả không để bụng, họ nghĩ cao thủ đều cô độc và kiêu ngạo như thế.
Trong phần tương tác, đoàn phim bốc thăm khán giả may mắn, để diễn viên tại hiện trường đáp ứng yêu cầu của khán giả.
Đầu tiên, Thẩm Tiêu và nữ chính phải hát.
Trong những chương trình ngày trước, có nhiều người cũng từng kêu Thẩm Tiêu hát, nhưng anh chưa bao giờ đồng ý.
Không ngờ lần này anh lại đồng ý, đoàn phim vui mừng quá đỗi.
Khán giả hiện trường hú hét điên cuồng, những diễn viên khác nhường sân khấu cho hai người.
Thẩm Tiêu bày tư thế mời, nhường Nhan Chỉ đứng vào vị trí chính giữa, bản thân thì đứng ở bên cạnh.
Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, hai người nhìn nhau từ xa, ánh mắt như là vĩnh hằng.
Nhan Chỉ xuất thân thanh nhạc, Thẩm Tiêu ca hát cũng rung động người hâm mộ.
Khi hát, cứ mỗi lần ánh mắt họ vô tình giao nhau, khán giả lại kích động ầm lên trong tích tắc.
Trên màn hình lớn, ống kính quay lại mọi góc độ của hai người, nhìn kiểu gì cũng thấy lãng mạn và duy mỹ.
Giản Tinh đứng trong góc sân khấu, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trên màn hình lớn, ánh sáng trong mắt tắt dần.
Lâm Tuệ vẫn luôn chú ý đến cậu, thấy vậy thì hiểu được triệt để tâm tư của cậu, lòng thở dài.
Sau đó các diễn viên lần lượt biểu diễn, lúc đến lượt Giản Tinh, MC bốc thăm một cái, khoảnh khắc thấy yêu cầu ấy, Giản Tinh sững người.
Hát một bài.
Bên dưới có mấy khán giả từng xem ‘Món ngon và Gia đình’ cười trộm, họ không có ác ý, chỉ thấy buồn cười mà thôi.
Màn hình trực tiếp cũng hết sức náo nhiệt, người hâm mộ biết Giản Tinh mù âm nhạc nhao nhao bày tỏ: người nào ra cái yêu cầu này xấu xa quá đi, nhìn Sao Nhỏ của chúng tôi bị dọa kìa.
Nhưng họ cũng ngỏ lời: Vô cùng muốn nghe Sao Nhỏ hát.
Mặc kệ Sao Nhỏ hát hay hay không, họ vẫn sẽ luôn thích cậu.
Giản Tinh nhận mic từ tay MC, bất lực nói: “Tôi không biết hát.”
MC cổ vũ: “Cậu Giản, không sao, cậu hát bừa mấy câu là được.”
“Tôi thật sự không biết hát, tôi sợ mình hát xong sẽ ảnh hưởng đến rating của chương trình.”
MC giật mình vì sự thẳng thắn của cậu, không kìm được cười thành tiếng.
Khán giả không biết chuyện cũng chạy lên mạng tìm “Giản Tinh hát”, xem video Giản Tinh hát trong ‘Món ngon và Gia đình’ xong, họ cười phá lên.
Thẩm Tiêu cũng bật cười, anh đang định mở lời, Đỗ Minh đã nói trước.
“Sao Nhỏ của chúng ta hát đúng là quá khủng khiếp, chi bằng đổi tiết mục đi.
Nhảy múa chẳng hạn?”
Hắn nháy mắt với Giản Tinh, Giản Tinh cười cảm kích, hỏi MC: “Tôi nhảy có được không?”
MC đưa mắt ra hiệu với khán giả: “Các bạn khán giả ơi, các bạn nói xem cậu Giản nhảy có được không?”
“Không được!”
“Phải nhảy, cũng phải hát!”
MC hết sức hài lòng, khán giả ở đây thông minh lanh lợi quá đi.
MC nhún vai bất lực với Giản Tinh: “Cậu Giản, tôi hết cách rồi.”
Giản Tinh chớp mắt, đang định đồng ý, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai.
“Nếu tôi nhảy với cậu Giản thì sao?”