Ngày hôm sau, Nghiêm Nhan bắt đầu quay phim.
Phân cảnh của Nghiêm Nhan được thêm vào đột xuất để bù đắp cho nội dung chưa được hoàn thiện trong kịch bản.
Cô đóng vai con gái của một nhân vật phản diện quan trọng, sau khi du học về, cô phát hiện chân tướng báu vật quốc gia bị đánh cắp có liên quan đến bố mình, bèn nhân mấy lần gặp nhân vật chính, âm thầm cung cấp manh mối cho họ.
Tuy là con gái của kẻ phản diện, nhưng cô dám yêu dám hận, biết rõ đúng sai, vừa xinh đẹp vừa cá tính, là một nhân vật rất đáng mến.
Thân phận cô ngập tràn sự mâu thuẫn, rất khó nắm bắt.
Nghiêm Nhan rất đẹp, nhưng là đẹp kiểu mềm yếu, nhiều người lo cô sẽ không diễn nổi vai này.
Nhưng khi cô thay bộ đồ áo da xuất hiện, tất cả mọi người há hốc mồm.
“Trời má, vừa đẹp vừa oách.”
“Người đẹp đúng là người đẹp, mặc gì cũng đẹp.”
“Có cái mặt này, diễn xuất không hay thì khán giả cũng không nói gì đâu.”
Nghe những người xung quanh nói Nghiêm Nhan thành bình hoa chỉ có cái mặt, trợ lý của Nghiêm Nhan tức điên, song Nghiêm Nhan lại chỉ mỉm cười khuyên cô đừng giận.
“Miệng là của người ta, thích nói gì thì nói.
Muốn người khác ngậm mồm thì khiến mồm họ đau đến nỗi không nói nổi là được.”
Nheo đôi mắt xinh đẹp, cô bước vào phim trường trên đôi ủng da.
Lúc quay phim chính thức, khi tiếng hô “bắt đầu” vang lên, đôi mắt dịu dàng thoắt cái đổi thành ánh nhìn sắc bén, lạnh lùng có hồn, giơ tay nhấc chân ngùn ngụt khí chất con nhà giàu nghênh ngang kiêu ngạo vừa du học về.
Đây là cảnh Nghiêm Nhan gặp Thẩm Tiêu, vô cùng quan trọng, tất cả mọi người đều nín thở theo dõi.
Từ khoảnh khắc đầu tiên cho đến ánh mắt nhìn nhau lần cuối, hai người diễn mượt như Dove, lưu loát sinh động!
() Dove thật các bạn ạ =)))
Dưới sức ép của thị đế, thế mà ca hậu không thua kém chút nào.
Khi Lâm Lập hô “qua”, tất cả mọi người mới hoàn hồn, bắt đầu vỗ tay điên cuồng, hú hét ầm ĩ.
Mặt những kẻ vừa lén lút xì xào sau lưng sưng như gan lợn, ngậm chặt miệng vỗ tay theo.
Giản Tinh đưa cho Nghiêm Nhan một cốc nước, cười nói: “Chị, chị diễn hay quá đi mất!”
Nghiêm Nhan uống miếng nước, thấy xung quanh không có ai mới lẩm bẩm ném đá: “Trước khi đến đây thầy em bắt chị nhồi nhét một khóa học diễn xuất cấp tốc suốt ba ngày liền.
Cộng thêm ngày xưa nghe ổng dạy em mưa dầm thấm đất.
Nếu còn diễn không ra gì, chắc ổng chạy từ Kinh Đô đến đây chém chị quá.”
Giản Tinh bật cười.
Hàn Đinh và Thẩm Tiêu đi tới, cười lấy lòng: “Nhan Nhan, không ngờ diễn xuất của em tốt như vậy.”
Nghiêm Nhan hừ khẽ, mặt mũi kiêu ngạo, cho anh ăn bơ.
Hàn Đinh sờ mũi, không hề thấy xấu hổ, chỉ nhìn dung mạo xinh đẹp của cô và cười như tên ngốc.
Thẩm Tiêu trừng mắt, nhắc nhở: “Ảnh đế Hàn, thu mắt cậu về đi, muốn mai lên hotsearch à?”
Vừa hay sắp bắt đầu cảnh tiếp theo, Hàn Đinh đành rời đi với Thẩm Tiêu.
Nghiêm Nhan đi vào phim trường, từ đầu đến cuối không thèm nhìn Hàn Đinh một cái.
Nhưng Giản Tinh để ý thấy tai cô đỏ ửng từ lúc nào.
Nghiêm Nhan chỉ có vài cảnh, ở đoàn phim hai ngày đã phải đi, Hàn Đinh đương nhiên cũng đi cùng cô.
Không phải Giản Tinh không nghe thấy người của đoàn phim âm thầm suy đoán quan hệ của Nghiêm Nhan và Hàn Đinh, nhưng cậu không cần che giấu hay lo lắng cho họ.
Nếu chị cậu chấp nhận Hàn Đinh, cô nhất định sẽ chọn cách công khai.
Bằng không, lúc Hàn Đinh vào đoàn, cô đã bắt đối phương rời đi rồi.
Tối ngày thứ hai kể từ khi Nghiêm Nhan rời đoàn, Giản Tinh nhận được cuộc gọi từ cô.
Điện thoại đổ chuông lúc hơn giờ, Giản Tinh mơ màng tỉnh dậy, thấy là Nghiêm Nhan gọi, cậu tỉnh ngay tắp lự.
Nghiêm Nhan biết thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu, chưa bao giờ gọi cho cậu sau giờ tối.
Giản Tinh vội vàng nghe máy.
Một phút sau, Giản Tinh gõ cửa phòng Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu cũng vừa mới đi ngủ, bị gọi dậy, mặt anh thối hoắc, nhưng khi thấy gương mặt đầy sự hoảng loạn và rối trí của Giản Tinh đứng ở ngoài cửa, anh giật mình, vội hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”
Giản Tinh vừa hoang mang vừa bất lực: “Anh Thẩm, chị em gặp chuyện rồi.”
Thẩm Tiêu biến sắc, đi sang phía đối diện và gõ cửa phòng Bạch Đồ.
Lâm Tuệ ở gần đó, nghe thấy tiếng động cũng mở cửa đi ra.
Mười phút sau, bốn người cùng vào phòng Giản Tinh.
Thẩm Tiêu đặt hai tay trên vai Giản Tinh, cúi đầu nhìn vào đôi mắt hoảng loạn của cậu: “Sao Nhỏ, em đừng cuống, bình tĩnh một chút, nói cho bọn tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giản Tinh nhìn vào đôi mắt vững vàng của anh, dần bình tĩnh lại.
“Vừa nãy chị gọi cho em, chỉ sợ hãi hô tên em một tiếng rồi mất kết nối.
Em gọi lại thì điện thoại tắt máy rồi.
Chị biết thói quen đi ngủ lúc giờ của em, nếu không có việc gấp, chị sẽ không gọi cho em.
Nhất định đã xảy ra chuyện rồi.
Chị gọi cho em nhất định là để cầu cứu em.”
Ba người Thẩm Tiêu thoắt cái biến sắc.
Thẩm Tiêu hỏi: “Em biết nhà cô ấy ở đâu không? Có khi nào là kẻ xấu đột nhập không?”
“Không đâu, chị không có nhà riêng, vẫn luôn ở với thầy và cô.
An ninh trong nhà rất tốt, có người tuần tra /, sẽ không có chuyện kẻ xấu đột nhập mà không bị phát hiện.
Hơn nữa phòng nào cũng được lắp đặt hệ thống báo cảnh sát, kể cả gặp kẻ xấu, thầy và cô cũng có thể báo cảnh sát.
Chắc chắn không phải ở nhà.”
Thẩm Tiêu hỏi tiếp: “Có thể gọi điện cho bố mẹ cô ấy, hỏi lịch trình của cô ấy hôm nay không?”
Giản Tinh lắc đầu: “Bình thường chị không kể quá nhiều về công việc trong giới giải trí với thầy và cô.
Hơn nữa sức khỏe của họ không tốt, cô bị bệnh tim, không chịu được kích động.”
Cậu nắm chặt tay Thẩm Tiêu: “Anh Thẩm, anh có cách nào không?”
Thẩm Tiêu im lặng mấy giây, hỏi Bạch Đồ: “Tôi nhớ Nghiêm Nhan là ca sỹ của Giải trí Bách Nhạc.”
Bạch Đồ gật đầu: “Vâng, cô ấy là công chúa được Bách Nhạc o bế.”
Thẩm Tiêu lập tức gọi điện thoại, bên kia nghe máy rất nhanh, chưa để đối phương nói gì, anh đã ra lệnh: “Mặc kệ là dùng cách gì, sử dụng mọi mối quan hệ, tra xem tối nay tất cả các cấp cao của Bách Nhạc có tổ chức tụ họp gì không, địa chỉ ở đâu, có những ai tham gia.”
Dứt lời, anh cúp máy ngay, gọi một cuộc khác: “Hàn Đinh, cậu bình tĩnh nghe tôi nói, có thể Nghiêm Nhan đã xảy ra chuyện rồi.”
Hàn Đinh dường như gào lên gì đó, Thẩm Tiêu nói: “Cậu bình tĩnh đã, bây giờ cậu báo cảnh sát, tôi đã cho người điều tra rồi, phải xác định ngay vị trí của cô ấy.”
Nói rồi, anh hỏi Giản Tinh: “Lúc nghe máy, em có nghe thấy tiếng gì khác không?”
Giản Tinh lắc đầu: “Không, chỉ có tiếng của chị, rất yên tĩnh.” Cậu đột nhiên biến sắc, “Khoan đã, lúc đó giọng của chị có tiếng vọng lại, chắc là đang ở trong một không gian khép kín.”
“Liệu có phải nhà kho nào không?”
“Không đâu, tiếng vọng rất nhẹ, tính theo tốc độ âm thanh, hẳn là chỉ rộng khoảng mét vuông.”
Không gian khép kín rộng mét vuông…
Giản Tinh và Thẩm Tiêu đồng thời nghĩ đến một đáp án: “Nhà vệ sinh!”
Suy đoán này khiến trái tim tất cả bọn họ chìm xuống lần nữa.
Tại sao một nữ minh tinh xinh đẹp lại ở trong nhà vệ sinh cầu cứu, căn bản không cần đoán.
Mắt Giản Tinh đanh lại: “Chị rất tự trọng, tuyệt đối không đến nhà người khác vào buổi tối, nơi có nhiều khả năng nhất là khách sạn.”
Cậu lập tức lấy điện thoại ra gọi cho một số.
Đối phương cất giọng mơ hồ: “Tiểu Tinh?”
“Tớ có một người thân rất quan trọng đang xảy ra chuyện, hai phút trước chị ấy gọi điện thoại cầu cứu tớ, các cậu xác định vị trí của chị ấy giúp tớ.
Tớ sẽ gửi tên và số điện thoại của chị ấy sang ngay, tra giúp tớ danh sách khách hàng của tất cả các khách sạn ở Kinh Đô có tên chị ấy không.”
Giọng bên kia đã hoàn toàn tỉnh táo: “Được, cho bọn tớ năm phút.”
Lâm Tuệ và Bạch Đồ cũng gọi điện vận động các mối quan hệ.
Tiếng khởi động xe truyền đến điện thoại Thẩm Tiêu, Hàn Đinh đã xuất phát.
Nghe thấy tiếng thở nặng nề của Hàn Đinh, Thẩm Tiêu thấp giọng hỏi: “Hàn Đinh, nếu cô ấy thật sự xảy ra chuyện, cậu sẽ làm thế nào?”
Giọng nói kiềm chế của Hàn Đinh vang lên: “Một lớp da mà thôi, có hề gì đâu.
Tôi chỉ cần cô ấy còn sống.
Sau này, tôi sẽ không cho phép bất cứ ai có cơ hội nào tổn thương cô ấy.”
Nhưng cô gái tưởng như dịu dàng mà thực chất cực kỳ kiên cường ấy, anh sợ cô sẽ chọn đập nồi dìm thuyền, nhất định không để kẻ xấu được như mong muốn.
Thẩm Tiêu để loa ngoài, Giản Tinh nghe tiếng Hàn Đinh, lập tức hiểu ra, hai mắt thoắt cái đỏ bừng.
Thẩm Tiêu cúp máy, bất chấp sự có mặt của hai người khác, anh khẽ ôm cậu vào lòng, vỗ vai cậu: “Sao Nhỏ đừng khóc, tin tôi, sẽ không có việc gì đâu.”
Giản Tinh lắc đầu: “Chị là người sẽ không bao giờ khuất phục trước kẻ xấu, nếu không nhanh chóng tìm được chị ấy, chưa biết chừng…”
Giản Tinh không nói hết, nhưng Thẩm Tiêu đã hiểu cả.
Bạch Đồ và Lâm Tuệ kinh ngạc đờ đẫn nhìn hai người ôm nhau cũng hiểu.
May mà có tin rất nhanh.
Ba phút sau, điện thoại Giản Tinh đổ chuông, đối phương lời ít ý nhiều.
“Tìm được rồi! Khách sạn Đế Quốc Kinh Đô, phòng .”
Giản Tinh bật khóc: “Cảm ơn! Phiền cậu tạo ra một số phiền phức giúp tớ, càng ồn ào càng tốt.”
Thẩm Tiêu lập tức gọi cho Hàn Đinh, bảo anh đưa cảnh sát chạy ngay đến khách sạn Đế Quốc.
Cúp máy chưa được bao lâu, điện thoại của Thẩm Tiêu, Bạch Đồ và Lâm Tuệ đồng thời đổ chuông, họ nhận được cùng một tin.
Cấp cao của Bách Nhạc tổ chức tiệc tại khách sạn Đế Quốc, mời chủ tịch của Hiệp hội Điện ảnh và Âm nhạc Quốc gia (), bắt mấy ngôi sao nổi tiếng tiếp khách.
() Mấy cái tên tác giả bịa hết đấy, không cái tên hiệp hội hay thành phố nào là thật cả…
Chỉ có trong điện thoại của Thẩm Tiêu, đối phương khẳng định Nghiêm Nhan cũng có mặt.
Tin tức khớp nhau, suy đoán của họ là thật.
Thẩm Tiêu lập tức bảo đối phương tìm mọi cách gây sự với Bách Nhạc, kéo chân cả đám người.
Không biết bên kia nói gì, Thẩm Tiêu gọi ngay thêm mấy cuộc khác, sắp xếp việc tương tự.
Bốn người nôn nóng ngồi đợi tin trong khách sạn.
Năm phút sau, Hàn Đinh gọi tới, chỉ nói một câu “Nói với Giản Tinh là Nhan Nhan không sao” rồi cúp máy.
Thẩm Tiêu báo tin cho mấy người Giản Tinh, tất cả cùng thở phào.
Chỉ có Thẩm Tiêu nghe thấy giọng của Hàn Đinh là thấy lòng nặng trĩu.
Phản ứng của Hàn Đinh không phải không có chuyện gì, giọng nói ấy đang kìm nén một cơn giận đáng sợ, Nghiêm Nhan nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mới khiến anh như vậy.
Giản Tinh vừa khóc vừa cười, gập người thật sâu trước Thẩm Tiêu.
Khoảnh khắc xảy ra chuyện, cậu chỉ nghĩ đến Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu kéo cậu dậy, cười nói: “Tôi rất vui vì em đã tìm tôi giúp đầu tiên.”
Giản Tinh che ngực, ngầm tính ra nhịp tim của mình đã tăng %.
Cậu đột nhiên nhớ đến câu hỏi của Nghiêm Nhan.
Thích kiểu nào.
Lần đầu tiên gương mặt Giản Tinh hiện lên sự ngỡ ngàng.
Lúc này, có lẽ cậu đã hiểu được một chút rồi.
Sáng ngày hôm sau, lúc Giản Tinh xuống tầng dưới, cậu thấy tất cả mọi người trong khách sạn đang vừa xem điện thoại vừa châu đầu ghé tai, dường như đã xảy ra chuyện gì đó.
Giản Tinh chưa kịp hỏi đã nhận được điện thoại của Nghiêm Nhan.