Em Là Vì Sao Đang Rơi

chương 10: cái tát

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Cậu có gì để giải thích không?

Ông Hoàng Kỳ tức giận quăng một xấp ảnh lên bàn, trong mắt hiện lên vài tia máu đỏ.

Đan Huy cầm xấp ảnh lên xem.

Toàn là những tấm ảnh chụp hắn và Nhã Thi đi ăn vào hôm qua. Có tấm hai người nhìn nhau say đắm, có tấm hai người ôm nhau và có tấm hai người... hôn nhau. Tất cả đều rõ mồn một trên ảnh.

Đan Huy khẽ nhíu mày, ông ta cho người theo dõi hắn sao?

- Cậu cũng hay thật! Trong khi đang quen con gái tôi mà cậu vẫn còn qua lại với cô gái khác. Cậu định bắt cá hai tay sao? - Ông Kỳ nhướn mày nhìn hắn, nói giọng châm biếm.

Hắn đặt xấp ảnh lên bàn, cố giữ bình tĩnh nói với người đàn ông uy nghiêm nhưng lại có phần gian xảo trước mặt mình:

- Tôi không yêu cô ta, mà chỉ đang lợi dụng cô ta thôi.

- Lợi dụng? - Ông Kỳ cười gằn. - Cậu lợi dụng cô ta để làm gì thì tôi không cần biết nhưng nếu cậu không chấm dứt ngay với cô ta thì cậu cũng nên viết đơn thôi việc ngay từ bây giờ đi là vừa.

Lại là viết đơn thôi việc.

Bàn tay đang để trên đùi hắn khẽ nắm lại, ánh mắt nhìn ông ta có chút bất mãn.

Nếu như chia tay với Nhã Thi thì làm sao hắn còn có thể tiếp tục dùng cô để trả thù Nhật Minh đây? Nhưng nếu hắn không làm vậy thì hắn sẽ lại một lần nữa viết cái đơn thôi việc chết tiệt ấy, rồi hắn và mẹ hắn sẽ sống như thế nào trong những ngày tiếp theo? Hắn sẽ mất đi một con mồi béo bở vốn đang nằm trong tầm tay...

Hắn ôm đầu, trả thù hay chấm dứt?

Thôi thì cứ chia tay trước, giữ lại công việc hiện tại rồi mọi chuyện hẵng tính sau.

- Được! Tôi sẽ chấm dứt với cô ta. - Hắn đứng dậy, toan bước đi nhưng nghĩ nghĩ lại nói tiếp. - Nhưng tôi cần có thời gian.

Ông Kỳ chép miệng, cũng đứng dậy trở về bàn làm việc của mình.

- Tôi cho cậu ba ngày. - Ông ta giơ ba ngón tay lên, nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định như muốn nói: Nếu không xong thì cũng đừng đến làm việc nữa.

Hắn gật đầu, sau đó bỏ đi.

Bước chân hắn dồn dập, phát ra những tiếng “cộp cộp” nặng nề. Dường như hắn muốn trút hết sự tức giận vào đôi chân của mình nên mỗi bước đi đều trở nên rất khó khăn. Vẻ mặt vì vậy cũng thật khó coi.

Những nhân viên đi lại trên hành lang nhìn thấy hắn đều gật đầu chào nhưng hắn không quan tâm, tiếng giày vẫn va chạm đều đặn trên nền gạch màu gỗ. Ánh mắt nhìn thẳng, không một lần quay đầu.

Những nhân viên kia thấy vậy cũng không lấy gì làm lạ, bởi Đan Huy là một người khó gần, luôn giữ khoảng cách với cấp dưới của mình. Với hắn, chủ tớ luôn được phân biệt rõ ràng.

“Ông già chết tiệt! Đợi tôi lấy hết gia sản nhà ông rồi tôi sẽ đá ông và cả con gái ông ra đường.”

Hắn không hề biết, sau khi hắn đi ra khỏi phòng thì Thư Kỳ bước ra từ trong một phòng nghỉ nhỏ ôm cổ ba mình, vui vẻ nói:

- Cảm ơn ba đã giúp con.

Thư Kỳ đưa đôi mắt được kẻ kĩ càng nhìn vào cánh cửa đang được đóng kín, khẽ cười thầm. Là cô ta đã cho người theo dõi hắn và chụp hình lại để buộc hắn phải cắt đứt quan hệ với Nhã Thi. Thư Kỳ biết lời nói của mình không có tác dụng nên mới nhờ đến ông ta. Cô ta không muốn chia sẻ người đàn ông mà mình yêu với kẻ khác. Không có người con gái nào cao cả đến nỗi trơ mắt nhìn người mình yêu qua lại với một cô gái khác sau lưng mình mà vẫn xem như không có gì.

...

Nhã Thi tất bật với công việc chạy bàn, mồ hôi nhễ nhại không kịp lau. Do hôm nay là thứ bảy nên nhà hàng đông hơn ngày thường một chút, các bàn đều chật kín người ngồi, duy chỉ có một bàn sát cửa sổ là vẫn trống vì nó đã được người ta đặt trước.

Quản lí gọi Nhã Thi vào trong nói chuyện, bảo cô đúng tám giờ đứng ngay bàn đó để tiếp. Cô hiếu kỳ muốn biết vị khách đó là ai thì nhận ngay một câu trả lời như sét đánh của quản lí: “Là cậu Nhật Minh! Người lần trước đã rộng lượng bỏ qua cho cô đó. Hôm nay cậu ấy cùng bạn đến ăn cơm.”

Nhã Thi hoảng hồn, vội từ chối tiếp anh thì quản lí bĩu môi nói: “Sau chuyện lần trước, tôi cũng không muốn để một người hậu đậu như cô tiếp bàn cậu ấy đâu. Nhưng biết sao được khi mà cậu ấy gọi điện cho tôi chỉ đích danh Cao Nhã Thi cô.” Nói rồi quản lí nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Cô thầm rủa Nhật Minh là đồ cặn bã, xấu xa, muốn dồn cô vào chân tường đây mà. Lần trước cũng chính anh xuất hiện mới khiến cho cô gặp phải xui xẻo như vậy. Lần này không biết lại gặp phải chuyện gì nữa đây?

Thấy cô vùng vằn có vẻ không tình nguyện, quản lí cau mày cảnh cáo: “Lần này cô mà làm không tốt thì đừng trách tôi không niệm tình mà đuổi việc cô.”

Nhã Thi nhìn quản lí, khổ sở gật đầu rồi đi ra ngoài.

Mặc dù không thích nhưng Nhã Thi phải luôn tỏ ra vui vẻ vì cô dù gì cũng là một trong những “bộ mặt” của nhà hàng, không nên mặt ủ mày chau đi tiếp khách.

Đồng hồ đã quá tám giờ rồi mà Nhật Minh vẫn chưa đến, Nhã Thi nghĩ là anh sẽ không đến nữa nên cười thầm trong lòng và mong là anh khỏi đến luôn cho mình không phải nhìn thấy bản mặt khó ưa của anh. Cái ý nghĩ không mấy tốt đẹp đó của Nhã Thi ngay lập tức bị dẹp bỏ khi Nhật Minh đang tiến vào, bên cạnh anh còn có một người nữa. Cô ngạc nhiên nhìn người đi bên cạnh anh. Hóa ra người anh hẹn hôm nay là Hải Nam?

Nhã Thi suýt té ngửa, không lẽ Hải Nam hùa với Nhật Minh đến đây bắt nạt cô sao?

- Biểu hiện đó của em không phải là đang bất mãn đó chứ? - Nhật Minh ngồi vào bàn, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cô không khỏi bật cười trêu chọc.

Cô liếc xéo anh rồi quay qua hỏi nhỏ Hải Nam:

- Sao anh lại theo anh ta tới đây? Anh tính hùa theo anh ta tới để gây khó dễ cho em à?

Hải Nam bật cười, anh liếc nhìn Nhật Minh rồi khẽ hắng giọng hỏi ngược lại cô:

- Sao em lại nghĩ anh tới đây gây khó dễ em mà không phải tới đây để ăn cơm? - Anh thuận tay cốc một cái vào đầu cô. - Cái đồ ngốc này! Không ai dư hơi đến đây để phá em đâu, đừng ở đó mà nghĩ ngợi lung tung!

Nhã Thi nhăn mặt xoa đầu, hậm hực đặt hai cái menu lên bàn.

Nếu không phải gây khó dễ cho cô thì tại sao Nhật Minh lại chỉ đích danh cô tiếp bàn anh?

Nhã Thi không khỏi ca thán cho số phận của mình.

Quản lí ngay lúc đó đi ra, nhìn thấy thái độ của cô như vậy thì không hài lòng, trừng mắt một cái khiến cô rùng mình cúi đầu.

Nhã Thi ngay lập tức nở nụ cười tươi rói, cầm bút chuẩn bị ghi.

- Quý khách dùng gì ạ?

Nhật Minh và Hải Nam không hẹn mà nhìn nhau cười. Cái cô gái này, trình độ diễn xuất chẳng thua gì diễn viên. Thái độ cũng thay đổi nhanh thật!

Hải Nam nhìn menu một hồi rồi gấp lại, lười biếng nói với Nhật Minh:

- Cậu ăn gì thì gọi luôn cho tôi, nhiều món quá không biết nên ăn gì mới được!

Nhã Thi khẽ liếc Hải Nam một cái, quay qua Nhật Minh tiếp tục chờ đợi.

- Đúng là không biết nên ăn cái gì thật! - Nhật Minh gật đầu tán thành, sau đó hướng cô hỏi. - Em có thể giới thiệu một vài món ngon cho tôi không?

Cái này còn không phải là đang gây khó dễ cho cô sao?

Nhã Thi lườm anh một cái, tính đâm chọt vài câu nhưng nghĩ lại lời cảnh cáo vừa rồi của quản lí nên đành dịu giọng lật lật cái menu trên tay anh, chỉ vào mấy cái dĩa món ăn minh họa, tỏ ra mình là một người sành ăn, giới thiệu:

- Nếu không biết nên ăn gì thì anh có thể dùng thử món mực xào sa tế hay mực nướng cay gì cũng được. Hai món đó đều rất ngon, tôi cũng rất thích!

Hải Nam không kiềm chế được mà phì cười, còn Nhật Minh thì vẫn cố kìm nén.

Khóe môi anh cong cong, hỏi lại:

- Ngon đến vậy sao?

- Phải! - Cô gật đầu, định nói tiếp: “Nếu không ngon thì tôi đâu có thích ăn đến thế!” nhưng nghĩ lại thấy không cần thiết nên thôi.

- Nhưng tiếc quá, tôi không ăn được cay. - Nhật Minh tặc lưỡi tiếc rẻ, hỏi Hải Nam. - Cậu có ăn được cay không?

Hải Nam bĩu môi, nhún vai ý muốn nói là không ăn được. Hai người này... đang cố tình chơi cô mà!

Nhã Thi nghiến răng, trong lòng thầm rủa anh: “Cái đồ chết tiệt! Đã không ăn cay được thì còn hỏi ngon không làm gì?”

- Hay anh ăn cơm đi, ở đây có cơm chiên hải sản, cơm cà ri các loại. Hay anh muốn ăn súp, súp ở đây cũng ngon lắm!

Cô đã cố gắng vui vẻ, nhiệt tình giới thiệu cho anh đến muốn gãy lưỡi luôn vậy mà anh gạt hết mọi sự nỗ lực của cô, chốt lại một câu:

- Cho tôi hai phần bít-tết và một chai rượu vang. Cám ơn!

Nhã Thi âm thầm nuốt cơn giận của mình xuống. Bình tĩnh! Bĩnh tĩnh nào Nhã Thi!

- Hai người còn muốn gọi thêm gì nữa không? - Cô tiếp tục hỏi.

Nhật Minh nghĩ ngợi, sau đó gật đầu nói:

- Cho tôi thêm hai cái ly!

Hải Nam phì cười.

- Anh... - Cô tức đến nghẹn họng, cuối cùng không chịu được kề tai anh, nghiến răng nói nhỏ. - Cái đồ dở hơi!

Nhã Thi tính quay đi thì bị Nhật Minh kéo lại, thì thầm vào tai cô:

- Nếu em muốn, tôi còn có thể dở hơi hơn như vậy nữa!

Anh khẽ cười, hơi thở phảng phất bên tai Nhã Thi khiến cô rùng mình, sống lưng lạnh toát. Cô trừng mắt liếc anh một cái rồi tức tối bỏ đi vào trong.

- Này, cậu nói gì với cô ấy mà trông cô ấy có vẻ tức tối thế? - Hải Nam hiếu kỳ hỏi.

- Không có gì! Tôi chỉ ghẹo cô ấy một tí thôi. - Anh lắc đầu, cười cười.

Ánh mắt anh đảo một vòng nhà hàng và dừng ngay trên người hai cô gái phục vụ đang thì thầm to nhỏ gì đó với nhau, đầu hất vào trong nhà bếp trông rất mờ ám. Nhật Minh hơi chau mày, nhìn được một lúc tính anh không để ý đến bọn họ nữa thì Nhã Thi từ trong bưng đồ ăn ra. Một trong hai cô gái kia vờ như sắp té đụng vào người Nhã Thi khiến loạng choạng, khay thức ăn trên tay cầm không vững nên đổ ập xuống người một quý bà đang ngồi gần đó. Còn bản thân cô thì nằm dài dưới đất.

Vô số tiếng xì xầm cất lên, họ nhìn cô lắc đầu vẻ chán nản. Nhã Thi cuống cuồng ngồi dậy, thấy quý bà kia đang nhìn mình bằng đôi mắt hừng hực lửa thì trong lòng khẽ rung lên. Bà ta nhìn xuống chiếc đầm trắng tinh đắt tiền của mình vừa mới mua bị vấy bẩn, lại bị mất mặt trước “bạn trai” và nhiều người thì xấu hổ tột cùng. Bà ta đứng phắt dậy, giơ tay lên và tát một cái thật mạnh vào mặt cô khiến cho ai nấy đều ngỡ ngàng, cả Nhật Minh và Hải Nam cũng vậy. Riêng bọn người của Kiều thì đứng che miệng vờ như hốt hoảng nhưng thật ra là đang cười thích thú.

Nhã Thi sau cái tát đau điếng ấy thì cả người cứng đờ. Chưa bao giờ cô bị người ta đối xử như thế!

Cô ôm một bên mặt mới vừa bị tát, nước mắt chực trào, cúi đầu luôn miệng nói:

- Xin lỗi quý khách! Thành thật xin lỗi quý khách!

- Xin lỗi ư? Cô có biết cái váy này tôi mua bao nhiêu không hả? Cả đời cô chưa chắc đã mua được đâu! - Bà ta thẹn quá hóa giận, không cần giữ gìn ý tứ mà quát lên thật to.

Cô không dám nhìn bà ta, chỉ biết xin lỗi và xin lỗi. Có lẽ đúng như bà ta nói, cả đời cô chưa chắc đã mua được.

Quản lí tính ra xem cô làm việc thế nào thì nhìn thấy cảnh tượng này, một lần nữa tức giận xông đến, định lên tiếng quát mắng cô thì một dáng người cao lớn chắn ngang tầm mắt anh ta rồi tiến lên phía trước.

Hải Nam vỗ vai quản lí, nói:

- Để cho cậu ấy giải quyết!

Quản lí ngơ ngác không hiểu nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.

- Cái váy của bà bao nhiêu? Nói đi tôi trả!

Giọng nói đầy nam tính ấy vừa vang lên lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Nhật Minh đứng trước mặt che chắn cho cô, lúc nãy nhìn thấy cô bị bà ta tát mà anh hận không thể giết chết bà ta. Bà ta nghĩ mình là ai mà dám ra tay đánh cô ngay trước mặt anh?

Nhã Thi ngẩng đầu lên nhìn dáng người cao lớn trước mặt mình. Anh đang dùng thân mình để che chở cho cô, dùng tiếng nói “ngàn vàng” của mình để bảo vệ cô. Đột nhiên cô có chút cảm động song nghĩ đến chuyện gì đó nên chút cảm động nhất thời ấy nhanh chóng biến mất.

Bà ta nhìn thấy Nhật Minh thì vẻ hung hăng lúc đầu liền biến mất, thay vào đó là một nụ cười.

- Thật ra cái váy này cũng không đáng bao nhiêu tiền, không dám phiền đến cậu Minh bận tâm đâu!

Mọi người được một phen thưởng thức tài diễn xuất của bà ta. Từ một con hổ hung hăng trước một cô phục vụ nhỏ bé nay lại biến thành một con thỏ nhút nhát, xu nịnh trước một người giàu có và quyền lực như anh. Thật đáng khinh bỉ mà!

- Thế sao được? Cô gái này đã làm bẩn chiếc váy của bà, tôi sẽ thay mặt cô ấy trả...

Lời anh còn chưa dứt thì dáng người nhỏ bé sau lưng anh tiến lên.

- Không cần phiền anh! Tự tôi sẽ đền chiếc váy cho bà ấy! - Lời nói cương quyết có phần cố chấp, cô làm vậy là muốn nói rõ cho anh biết là cô không cần sự giúp đỡ của anh.

- Em đứng yên đó cho tôi! - Anh trừng mắt với cô, ánh mắt sâu thẳm như xuyên qua tận tâm can khiến cô bất giác sợ hãi đứng yên.

- Tôi đã nói không sao mà! - Bà ta ngoài mặt nói vậy nhưng trong lòng lại tức anh ách. - Tôi dùng bữa xong rồi! Tạm biệt!

Bà ta để tiền lại trên bàn rồi nhanh chóng dẫn người tình đi, không quên lườm Nhã Thi một cái thật sắc bén.

Bà ta đi rồi nhưng ánh nhìn của mọi người vẫn chưa dời đi. Bọn người của Kiều lại một lần nữa thất vọng tràn trề khi anh giúp cô. Bọn họ thầm ghen tị với cô, không biết cô có diễm phúc gì mà lại được anh hết lần này đến lần khác giúp nữa.

Nhật Minh nâng mặt cô lên, nhìn vào năm ngón tay in hằn trên gương mặt trắng trẻo, khóe mắt lại ươn ướt mà anh cảm thấy như người đau là anh và người rơi nước mắt cũng là anh.

- Có đau lắm không? - Anh vuốt nhẹ lên chỗ bị đánh ấy, xót xa hỏi.

Nhã Thi quay mặt tránh né, cúi xuống dọn dẹp, để bàn tay anh lơ lửng giữa không trung.

- Quản lí, hôm nay anh có thể để cho cô ấy về sớm một tí không? - Hải Nam hỏi quản lí và ngay lập tức nhận được cái gật đầu của anh ta.

Quản lí đi đến chỗ cô, nói như ra lệnh:

- Cô cứ để đó đi, tôi sẽ kêu người dọn dẹp sau. Bây giờ cô về trước đi!

Nghe quản lí nói vậy, cô sợ anh ta sẽ đuổi việc mình nên vội vàng đứng dậy, cúi đầu xin lỗi:

- Xin lỗi quản lí! Anh bỏ qua cho tôi lần này đi! Tôi hứa sẽ không có lần sau nữa đâu. Nếu anh muốn, anh có thể trừ bớt tiền lương của tôi, nhưng xin anh đừng bắt tôi nghỉ việc.

Cô cầu xin thiếu điều muốn khóc. Nhật Minh nhắm mắt, đau lòng không muốn nhìn thấy cô như vậy.

- Anh ta sẽ không đuổi việc em đâu! Em yên tâm đi! - Hải Nam bước đến chỗ cô, mỉm cười trấn an.

- Có... Có thật không quản lí? - Nhã Thi nghi hoặc nhìn anh ta, nhìn thấy anh ta gật đầu cô mới thở vào nhẹ nhõm.

- Vào trong thay đồ đi rồi anh đưa em về! - Hải Nam đẩy cô đi.

- Mấy cô mau dọn dẹp chỗ này đi! - Quản lí chỉ vào Kiều và cô gái lúc nãy va vào người cô.

Bọn họ nhăn mặt tỏ vẻ bất mãn. Là do cô ta làm đổ liên quan gì đến bọn họ mà bắt bọn họ phải dọn dẹp?

Dù không hài lòng nhưng đây là lệnh, bọn họ không thể không tuân theo.

- Cậu đưa Nhã Thi về trước, mình cần ở lại giải quyết một số chuyện. - Nhật Minh nói với Hải Nam.

Hải Nam biết anh muốn làm gì nên gật đầu đáp một tiếng:

- Được!

...

Một mình Nhã Thi ngồi co ro trong phòng ôm di ảnh của cha.

- Cha ơi! Không có cha bên cạnh, con cảm thấy cuộc sống này chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Có cha, ai cũng đối xử với con rất tốt. Nhưng khi cha đi rồi, thì ai cũng trở mặt đối xử tệ với con. Con khổ lắm cha ơi!

Nhã Thi nhìn vào người đàn ông mỉm cười hiền từ trên ảnh, ngón tay nhỏ nhắn khẽ chạm lên mặt ông, nước mắt không tự chủ liền rơi xuống.

Cô nhớ ông! Rất nhớ!

Ông ra đi để cô lại một mình chống chọi với cái xã hội đầy cạm bẫy này. Mỗi khi đêm về, cô thường ôm di ảnh của cha ngồi khóc như vậy. Nhã Thi kể cho ông nghe về cuộc sống đầy những khó khăn, về những con người thấy giàu thì đua nhau nịnh hót, thấy nghèo thì dè bỉu, khinh khi. Hải Nam thường khuyên cô đừng bao giờ nản lòng trước một việc gì mà phải cố gắng làm nó cho thật tốt. Vì chỉ có như vậy, không ai có thể chê trách cô.

Cô hiểu điều anh nói nhưng miệng đời là thứ mà ta không thể ép cho nó ngừng được. Một khi họ đã chà đạp ta thì không cách nào có thể khiến ta trở nên “sạch sẽ” như lúc đầu.

Nhiều lúc nông nổi, Nhã Thi định kết thúc đời mình để theo ông nhưng khi cầm con dao đặt ngang cổ tay, cô lại cảm thấy sợ hãi. Và ngay lúc đó, bên tai cô văng vẳng tiếng của cha: “Đừng như vậy mà con gái! Con hãy sống thật tốt, đừng nghĩ quẩn. Cha ở trên trời luôn luôn dõi theo con!”

Nghe tiếng ông, con dao cầm trên tay cũng từ từ hạ xuống. Thì ra ông không bỏ rơi cô, ông lúc nào cũng dõi theo từng bước chân mà cô đi. Vậy mà cô cứ ngỡ, ông mãi mãi đã không còn bên cạnh mình nữa.

Ra đời va chạm với cuộc sống mới thấy cuộc sống vốn không dễ dàng gì. Cô chỉ muốn an phận làm công việc của mình, không gây thù chuốc oán với ai nhưng bọn họ vẫn không ngừng tìm cách phá cô. Lúc bị té, cô biết không phải do bản thân hậu đậu hay bất cẩn mà do có người cố ý đụng vào người mình. Sở dĩ Nhã Thi không vạch trần họ là vì cô không muốn phải chuốc thêm phiền phức nữa.

Mặc dù Nhật Minh đứng ra bênh vực cô nhưng cô không hề cảm kích anh một chút nào. Mà ngược lại, nỗi ghét anh ngày một tăng thêm. Chưa bao giờ cô cảm thấy ghét anh như thế. Mỗi lần anh xuất hiện đều mang đến cho cô những rắc rối không hay. Nhã Thi mong rằng cả đời này cũng đừng để cho cô gặp mặt anh.

...

Nhật Minh sau khi giải quyết xong chuyện ở nhà hàng thì trở về nhà luôn. Anh biết cô cần không gian riêng để yên tĩnh, nếu anh đến cũng bị cô đuổi đi thôi.

- Cô ấy vẫn ổn chứ? - Nhật Minh ngồi phịch xuống ghế sô pha, Hải Nam vừa bắt máy là anh lập tức hỏi.

- Không ổn lắm! - Hải Nam thở dài. - Cô ấy cứ khóc mãi.

Nhật Minh chấn động, tay đang tháo chiếc cà vạt cũng dừng lại.

- Thế sao cậu không ở lại dỗ cô ấy?

- Bị đuổi! - Hải Nam bất lực nói. Anh ngồi dỗ cô suốt cả buổi nhưng cuối cùng lại bị cô thẳng thừng đuổi về.

Nhật Minh nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng về chuyện gì đó. Anh lấy tay day day trán.

- Được rồi, cảm ơn cậu!

Anh cúp máy, vứt điện thoại sang một bên rồi ngả người ra ghế. Hai mắt nhắm nghiền.

Hình ảnh cô bị người ta cố ý đụng té và bị người đàn bà kia tát hiện rõ trong đầu anh. Hàng lông mày đẹp đẽ nhíu chặt lại. Dường như anh đang suy tính một chuyện gì đó.

Truyện Chữ Hay