Ăn sáng xong, Chu Linh nhìn nhìn bữa ăn của mình sạch bong như vừa bị một cơn bão quét qua, khóe miệng giật giật nhìn Tôn Duật, ngập ngừng hỏi.
- Anh xác định anh chỉ là chó con mèo con? Mà không phải là heo?
Tôn Duật ngượng ngùng gãi tai, cũng không nói thêm cái gì. Cũng không thể nói tối qua ăn không no được, anh sợ làm cô nhớ đến chuyện tối qua.
- Hôm nay em có định đi đâu không?
- Em cũng chưa có dự định gì.
Thật ra cái quyết định ở lại một mình của cô chỉ là quyết định nhất thời thôi. Lúc đó chỉ là tâm lý chống đối của cô trỗi dậy. Bây giờ nghe Tôn Duật hỏi như vậy, Chu Linh không khỏi suy nghĩ thêm vài lần.
Nếu mắt cô có thể nhìn trong một khoảng thời gian nhất định, chắc chắn cô sẽ đi chơi đâu đó. Nhưng nó hoạt động thất thường như vậy thì nói thật là cô không dám đi đâu.
Thôi, cứ ở khách sạn đến lúc muốn về là được rồi.
- Nếu chưa có dự định gì thì đi cùng anh.
- Cùng anh?
Ngốc quá! Sao cô không nghĩ ra cơ chứ. Dù sao không phải ở trong phòng thì đi đâu cũng được hết. Nghĩ vậy cô gật đầu một cái thật mạnh.
- Được.
...
Tập đoàn Dương thị.
Giờ nghỉ trưa, Hạ Hiểu Nhu nhìn chăm chú điện thoại của mình. Không lâu sau, nở một nụ cười quỷ dị.
Chu Linh! Cô chết chắc rồi.
- Thư kí Hạ! Mang tài liệu vào cho tôi.
- Vâng.
Khuôn mặt dữ tợn của cô ta vừa xuất hiện, ngay lập tức biến mất. Thay vào đó là một gương mặt ngây thơ, vô tội.
...
Chu Linh thở hổn hển bước xuống từ một trò chơi mạo hiểm. Nhìn thấy một chiếc ghế đá ngay bên cạnh, cô vội vàng chạy ra ngồi xuống.
Tôn Duật đi sau Chu Linh, hai tay đút túi quần thong dong đi về phía cô.
- Sao rồi? Chơi nữa sao?
Chu Lịn vuốt ngực, hít một hơi sau đó xua xua tay.
- Không được... em không chơi được nữa.
- Ừm...
Tôn Duật thấy Chu Linh mệt như vậy, cũng không giục cô, chỉ đứng im chờ đợi.
Ngồi được một lát, hai người cùng nhau đi ăn.
Chu Linh vừa đi, vừa để ý ven đường. Qua một quán kem, Chu Linh lại hứng lên, lục trong túi áo một đống tiền lẻ, mua hai cây kem ốc quế. Đưa cho Tôn Duật phía sau một cây, có công dẫn cô đi chơi.
Chu Linh mơ hồ nhìn cây kem trên tay mình. Vừa hôm qua, Dương Thành còn rất quan tâm cô, vui vẻ đi mua kem cho cô. Vậy mà khi trở về lại thành ra như vậy. Chu Linh hít mũi.
Tôn Duật nhìn Chu Linh như vậy, cũng không đành lòng. Anh tiến lên vỗ vai Chu Linh.
- Đi thôi.
Chu Linh bừng tỉnh, gật đầu đi theo sau Tôn Duật.
Sau khi ăn được một nửa, Tôn Duật thuận tiện hỏi nơi ở của Chu Linh. Dù sao thì chính anh đã nói sẽ đưa cô về, dù nhà anh phía bắc, nhà cô phía nam thì anh cũng sẽ đưa cô về.
- Thành phố S...
Tôn Duật vui vẻ, thành phố S, thì ra cô cũng ở thành phố S.
- Trùng hợp thật, anh cũng ở thành phố S.
Hai người lại hỏi nhau thêm vài điều nữa sau đó mới trở về khách sạn.
Vài ngày sau, Chu Linh vẫn tiếp tục ở lại đây, thỉnh thoảng sẽ ra biển vào sáng sớm và buổi chiều tối. Còn lại bao nhiêu thời gian cô đều ở trong phòng. Thật sự thì cô không muốn ra ngoài, một phần là trời nắng, còn lại là cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Đôi khi Tôn Duật cũng lôi kéo cô đi chơi, cô cũng không từ chối. Chỉ là về đến phòng lại cảm thấy cực kì trống rỗng.
Chu Linh ngồi trên giường, thuận tay bật điện thoại, nhàm chán nhìn nhìn. Đến khi bừng tỉnh thì đã nhìn thấy số điện thoại của Dương Thành ở trước mặt.
Vừa nhìn thấy, Chu Linh dứt khoát tắt điện thoại, ném xuống chân giường.
Tâm trạng buồn bực mấy ngày hôm nay của cô lại trỗi dậy khi nhìn thấy số điện thoại của Dương Thành.
Chu Linh xoay người, úp mặt xuống gối đầu, nằm bất động.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng thật sự cô rất muốn nghe thấy giọng nói của Dương Thành.
Nhưng cô lại không dám gọi cho anh,...
Cô sợ Dương Thành còn giận cô,...
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ lúc này, đã h đêm.
Cô sợ mình sẽ nghe được một giọng nữ nào đó truyền đến từ trong điện thoại.
Nghĩ đến đây, hình ảnh Dương Thành và Hạ Hiểu Nhu lại hiện lên trong đầu óc cô.
Cô không có can đảm gọi cho anh...
Cô không chịu được...
Cô không chịu được khi nghĩ đến Dương Thành ở cùng một người phụ nữ khác...
Vừa nghĩ đến điều đó, trái tim cô đã nhói đau, khóe mắt cay cay, cảm giác như cả cơ thể ngừng hoạt động, chỉ cảm thấy được lồng ngực ấm ức, khó chịu.
Rất khó chịu...
Cô nghĩ muốn trở về.