Dương Thành nhìn thấy Chu Linh đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh như vậy thì rất ngạc nhiên. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cô đã chạy đi mất rồi.
Thật ra một tuần này anh vốn cũng muốn trở về nhà nhưng lại không tìm được lí do để trở về. Mà mấy hôm sau, anh cũng có trở về nhưng lại không thấy Chu Linh đâu, mà lúc đó bà lại gọi cho anh nên anh cũng biết được Chu Linh hiện đang ở nhà tổ.
Không ngờ hôm nay cô lại đến đây gặp anh. Nhìn Hạ Hiểu Nhu đang đứng trước cửa phòng ngủ, bất giác anh lại thấy khó chịu.
- Thư kí Hạ, cô cứ ở trong phòng nghỉ đi. Bây giờ cũng không thể ra ngoài được.
Dương Thành nói xong, nhìn hộp cơm trên bàn, khóe miệng hơi nhếch lên, vui vẻ cúi xuống làm tiếp.
Nhưng chưa được một phút gương mặt anh đã tràn đầy lo lắng. Hiện giờ mắt Chu Linh còn nhìn thấy, không có nghĩa là lúc sau sẽ không bị làm sao... Ngộ nhỡ cô xảy ra chuyện thì sao?
Nghĩ đến đây, lo lắng trên mặt Dương Thành càng tăng thêm. Anh nhanh chóng lấy áo khoác, rồi ra khỏi phòng. Khi đi cũng không quên hộp cơm mà Chu Linh đưa đến.
Hạ Hiểu Nhu một tuần này không ngừng quyến rũ Dương Thành, mãi mới có hôm nay là đạt được chút ít nhưng không ngờ lại xuất hiện một Trình Giảo Kim. Nhưng cô ta cũng cảm thấy thỏa mãn, ngày hôm nay đã chia rẽ được hai người bọn họ. Cô ta không tin, nhìn cô ta như vậy mà Chu Linh còn nghĩ hai người họ còn trong sáng.
Dương Thành vừa xuống đến bãi đỗ xe thì đã thấy Chu Linh đang thất thần ngồi trong xe. Anh phất tay với tài xế. Mà tài xế cũng rất hiểu ý lặng lẽ xuống xe, để lại không gian cho hai người.
Dương Thành không nhanh không chậm ngồi vào ghế sau xe cùng với Chu Linh. Thấy cô còn thất thần không để ý đến mình, anh ho nhẹ một tiếng.
Chu Linh cũng vì một tiếng này mới biết là có người ngồi bên cạnh, mà chính là Dương Thành, còn tài xế thì đã không biết chạy đi đâu rồi. Cô cũng không lên tiếng, vẫn ngồi im như cũ.
Dương Thành cũng không biết nói cái gì nữa nhưng đã xuống đến nơi rồi mà không nói gì thì hơi kỳ cục. Vì vậy, đầu óc anh bắt đầu nhanh chóng hoạt động, tìm chuyện để nói.
- À... Hộp cơm đó cảm ơn em.
- Cũng không phải em làm, em chỉ mang đến thôi. Anh không cần cảm ơn.
- Vậy...
Dương Thành còn muốn nói đưa cô đi ăn thì Chu Linh đã ngắt lời anh.
- Vậy không còn gì nữa, anh lên làm việc đi, em về trước. À, đúng rồi... nội đã lâu không thấy anh, anh về nhà đi.
Dương Thành thấy Chu Linh nói với giọng lạnh nhạt như vậy thì trong lòng một mảnh lạnh lẽo.
- Vậy còn em?
- Em làm sao?
- Em có muốn tôi về không?
- Em... Em cũng đâu có quyền gì mà muốn anh về hay không.
Lần này Dương Thành thật sự tức giận rồi, đùng đùng ra khỏi xe, cũng không đóng cửa lại. Về đến phòng thấy tay mình vẫn cầm hộp cơm thì ảo não.
Thấy Chu Linh sau khi nhìn thấy phụ nữ trong phòng mình thì lập tức chạy ngay, anh còn tưởng là cô ghen... thì ra là không phải như vậy. Chỉ trách anh đa tình, cô cũng không quan tâm anh như anh nghĩ.
Chu Linh thấy Dương Thành tức giận như vậy, thầm nghĩ đàn ông ở ngoài không phải đều không thích bị quản hay sao? Sao Dương Thành lại tức giận như vậy chứ?
Dù có quyền quản Dương Thành thì cô cũng không muốn quản mà căn bản cô không có quyền gì mà quản anh cả.
Lại nghĩ đến người giống Hạ Trân ở trên phòng Dương Thành. Nếu cô không nhầm thì đó chính là nữ chính, Hạ Hiểu Nhu. Căn cứ thời gian thì bây giờ hai người đó cũng nên yêu nhau rồi.
Nghĩ đến cảnh hai người họ yêu nhau rồi sống hạnh phúc đến cuối đời là tim cô lại thấy thật đau. Nhưng cô cũng không có cách nào khác, chỉ có thể để mặc như vậy thôi. Ngay từ đầu đã xác định cô chỉ là nữ phụ rồi.
Vừa về đến nhà, bà Dương đã hỏi Chu Linh hết chuyện này đến chuyện khác mà tất cả chuyện này đều liên quan đến Dương Thành.
Cô lại càng thấy lòng mình khó chịu hơn. Vì vậy, cô chỉ trả lời qua loa mấy câu. Có lẽ bà Dương thấy tâm trạng của Chu Linh không được tốt cho lắm thì chỉ thở dài kêu cô lên phòng nghỉ ngơi.
Về đến phòng, Chu Linh nhìn toàn bộ căn phòng đã quen thuộc với mình trong một tuần này. Cô đi đến sô fa, nằm lên đó. Từ khi đến đây, kể cả không có Dương Thành, cô vẫn ngủ trên sô fa.
Đến tối, quản gia Chương lên gọi Chu Linh xuống ăn cơm, cô chỉ nói mệt mỏi nên không ăn, tiếp tục cuộn người trên sô fa.