Sau khi Chu Linh không nhìn thấy thì cô rất tự giác tìm đường vào phòng nghỉ ngủ một chút. Đến trưa thì Dương Thành lại đưa cô đi ăn.
Xét thấy một ngày ở đây thật buồn chán nên cô đã tỏ ý muốn về nhà... nhưng Dương Thành nhất quyết không cho cô về. Cô cũng không biết tại sao cứ nhất quyết để một người như cô ở đây. Chẳng lẽ Dương Thành không thấy vướng tay vướng chân sao?
Chu Linh cũng tự biết thân biết phận, không để cản trở công việc của Dương Thành cũng như quá trình bồi đắp tình cảm của nam nữ chính nên sau khi ăn trưa về cô liền dấu mặt trong phòng nghỉ, tiếp tục ngủ đến buổi chiều đến khi Dương Thành gọi dậy.
- Chu Linh... Mau dậy thôi!
Dương Thành thấy Chu Linh ngủ ngon như vậy thì cũng không nỡ gọi cô dậy nhưng nhìn sắc trời đã tối, cũng đã được tiếng từ khi tan làm rồi, lại lo cô đói nên chỉ có thể gọi cô dậy thôi.
Dương Thành cũng không tưởng tượng được mình chỉ ngồi đây nhìn cô một lúc, đến lúc sực tỉnh ra thì đã muộn thế này rồi. Dương Thành cười lắc đầu, không ngờ có một ngày anh sẽ làm ra được một việc như thế này. Chỉ là thấy Chu Linh ngủ thật là yên bình, khiến anh trong khoảnh khắc rất muốn nằm xuống ngủ cùng cô.
Dương Thành thấy Chu Linh vẫn say giấc, chưa có dấu hiệu muốn tỉnh thì đầy bất đắc dĩ. Đưa tay lên một bên má cô khẽ vỗ, giọng nói của anh cũng lớn hơn mấy phần.
- Chu Linh... Dậy mau!
Chu Linh đang ngủ, bỗng nhiên thấy nhột nhột, cô định không quan tâm ngủ tiếp nhưng rất nhanh không chịu nổi nữa, bật người dậy cười to.
Dương Thành đã đạt được mục đích, khóe miệng cười đầy thỏa mãn, rồi lại thấy hành động của mình thật trẻ con. Anh cũng định gọi nhẹ nhàng thôi mà Chu Linh cũng không chịu dậy, bất đắc dĩ bèn cù nách cô.
Ừm... Rất hiệu quả!!!
Vì vậy, bây giờ Chu Linh đang rất là ai oán ngồi trong một nhà hàng. Như mọi khi, cô vẫn gọi một bát súp, chỉ có món này là ăn dễ nhất thôi.
Dương Thành thấy Chu Linh lần nào cũng gọi một bát súp, khe cau mày lại, cũng không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng gọi thêm một bàn thức ăn thật nhiều.
Khi Chu Linh đang ăn thì Dương Thành bất ngờ hỏi một câu.
- Ăn ngon không?
Chu Linh vừa ăn vừa ậm ừ gật đầu.
- Vậy tôi thử một chút?
- A... để em gọi thêm.
Chu Linh vừa giơ tay lên định gọi thêm thì bát súp trong tay đã bị Dương Thành ôm đi mất.
Chu Linh có chút bất ngờ, khuôn mặt có phần giận dỗi ngẩng lên hỏi.
- Không phải anh muốn giành của em đó chứ? Em thấy anh gọi rất nhiều đồ ăn ngon mà.
- Em thấy ngon thì ăn đi... tôi lại chỉ thấy món này ngon thôi.
- Vậy anh còn gọi nhiều như vậy làm gì? Em có nhìn thấy đâu mà ăn được?
- Anh giúp em.
Chu Linh á khẩu, thật sự kinh ngạc. "Anh giúp em". Anh định giúp cô như thế nào chứ? Chẳng lẽ lại kề thức ăn đến tận miệng cô...
Chu Linh vừa nghĩ đến đó đã nghe thấy Dương Thành lên tiếng, chứng thực suy nghĩ của cô.
- Há miệng ra...
Mặc dù Chu Linh không thể nhìn được nhưng cô cũng không khó để tưởng tượng ra là mọi người xung quanh đang ngạc nhiên nhìn hai bọn họ như thế nào.
- Mau lên... tôi sẽ mỏi tay đó.
"Vậy thì đừng có như vậy nữa, trả súp lại cho tôi." Chu Linh thật sự muốn hét lên như vây nhưng bên ngoài thì chỉ có thể đỏ mặt mở miệng ra trước sự uy hiếp của Dương Thành.
Cứ vậy một miếng lại một miếng, bụng Chu Linh đã no căng như chửa được ba tháng. Không phải cô không chống đối mà do Dương Thành cứ ép buộc cô hết lần này đến lần khác.
Dương Thành thấy Chu Linh ăn no như vậy thì thấy cực kì có thành tựu, rồi lại nhìn xuống bát súp của Chu Linh. Khi cướp cái bát này anh cũng không có ý định ăn, mà chỉ muốn Chu Linh không phải suốt ngày ăn bắt súp này. Mà giờ nhìn xuống nó, Dương Thành lại đột nhiên muốn thử. Cầm cái thìa bên cạnh lên, anh lại nhớ đến cảnh Chu Linh ngồi húp từng thìa súp một, cánh môi cứ mở ra rồi khép lại, cực kì hấp dẫn. Dương Thành nuốt nước bọt, múc một thìa súp đã lạnh ngắt lên rồi lại nhanh chóng bỏ xuống.
Anh làm sao vậy? Sao có thể nghĩ lung tung như vậy được chứ.
Dương Thành đột nhiên cáu gắt, nhanh chóng đi thanh toán tiền rồi lôi Chu Linh không một chút thương tiếc về biệt thự của hai người họ.
Chu Linh dường như còn chưa phát giác ra được cái gì, mặc dù thấy Dương Thành nắm cổ tay cô có hơi đau, cô nhíu mày nhưng cũng không lên tiếng.