Chu Linh cứ nghĩ Dương Thành sẽ kêu tài xế đi cùng cô, không ngờ chính Dương Thành lại đi cùng.
Lần này, Dương Thành không có để cô đi vào một mình mà đưa cô vào tận trong phòng khám.
Vào trong phòng khám, Dương Thành nheo mắt. Anh cứ tưởng giáo sư phải là một ông lão chứ sao lại là một tên choai choai thế này.
Dương Thành dắt Chu Linh ngồi vào ghế trước bàn, nhướn mày lên hỏi.
- Giáo sư Trần? Không ngờ cậu trẻ như vậy đã thành giáo sư.
Chu Linh ngồi bên cạnh nghe thấy Dương Thành nói như vậy thì cũng ngạc nhiên, rõ ràng giáo sư Trần là một người già mà. Để chứng thực cho suy nghĩ của Chu Linh, người ngồi đối diện đã trả lời.
- Xin chào. Tôi là Tôn Doãn, do giáo sư có việc nên hôm nay tôi sẽ khám.
Dương Thành à một tiếng rồi cũng không nói gì.
Sau khi khám xong, bác sỹ dặn Chu Linh chú ý vài chuyện, còn nói mắt Chu Linh có cơ hội hồi phục rất cao. Tỷ lệ mất trí nhớ sau khi phẫu thuật cũng giảm.
Về sau ngày nào Chu Linh cũng sẽ nhìn được trong một khoảng thời gian nhất định.
Chu Linh nghe như vậy thì sung sướng không thôi. Từ lúc đi ra khỏi phòng khám cô như một chú sẻ nhỏ vậy.
Dương Thành nhìn thấy Chu Linh vui vẻ như vậy bất giác mỉm cười. Dương Thành lại nghĩ nếu mà cô ấy nhìn được không biết sẽ vui vẻ như thế nào đây nữa. Nghĩ đến cảnh tượng đó thì Dương Thành lại càng chờ mong.
Chính Dương Thành cũng cảm thấy lạ, từ khi Chu Linh gặp tai nạn thì cô như trở thành người khác vậy. Khác hẳn với con người của cô trước đây.
Có lẽ thay đổi cũng tốt...
Buổi tối, Dương Thành đưa Chu Linh đi ăn, sau đó trở về căn hộ gần công ty của anh. Anh cũng không biết tại sao anh lại đưa cô về đây nữa. Chỉ là trong nhất thời lại lái xe về đây.
Bởi vì Dương Thành ở đây chỉ có một mình, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ đưa người nào về đây nên mặc dù căn hộ có nhiều phòng nhưng chỉ có một phòng có giường ngủ.
Chu Linh cũng không ngờ Dương Thành lại đưa mình về đây. Mặc dù trong thâm tâm cô đang kêu gào nhưng cũng không có nói ra ngoài, chỉ nhu thuận đi theo Dương Thành về căn hộ.
Có lẽ mới đến một môi trường mới nên Chu Linh đi đứng không được vững vàng cho lắm, vấp hết chỗ này đến chỗ kia.
Dương Thành tắm xong thì đưa Chu Linh vào phòng tắm.
Chu Linh sau khi tắm thì thoải mái đi ra ngoài, nghĩ đến sắp được đi ngủ thì lại vui vẻ.
- Dương Thành, anh đưa em về phòng ngủ đi.
- Ở đây chỉ có một phòng ngủ thôi.
Chu Linh cũng không để trong lòng, à một tiếng. Dù sao thì hai người cũng ngủ cùng một phòng rồi, theo thói quen, Chu Linh tìm một chỗ trống dưới đất để đi ngủ.
Nhưng vừa mới nằm được xuống một cái thì đã nghe thấy Dương Thành thả một câu xuống làm cho cô không biết làm thế nào.
- Quên chưa nói với cô, điều hòa mới bị hỏng, tôi chưa gọi người tới sửa.
Chu Linh gãi đầu, giựt tóc, nếu cô nhớ không nhầm thì tối nay cô có nghe thấy đêm nay trời sẽ lạnh.
- Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?
Cô nói nhỏ, tự hỏi chính mình nhưng không ngờ Dương Thành lại nghe thấy không sót một chữ.
Dường Thành nằm trên giường nhìn bóng dáng nhỏ bé dưới đất kia, tâm tình vui vẻ nói tiếp. Lại nghĩ đến những lời mình sắp nói tiếp thì hơi mất tự nhiên, nhưng lời nói ra vẫn bình thản.
- Giường tôi cũng không nhỏ...
Chu Linh đứng hình... không nói lên lời.
- Anh...
Dương Thành nói xong câu đó thì im lặng. Lại nhớ đến ngày trước, Chu Linh làm sao mà được ở trong phòng anh như thế này chứ, vậy mà bây giờ anh lại chủ động cho cô chèo lên giường của mình.
Dương Thành thấy Chu Linh im lặng như vậy thì cũng im lặng theo. Anh đã quăng cho cô cần câu rồi, cô có câu hay không là chuyện của cô thôi.
Lại nghĩ dù sao anh cũng tuổi rồi, cũng cần có một gia đình yên ổn. Mà cả nhà cũng thích cô ấy, nếu Chu Linh không quá đáng như trước thì anh cũng có thể chấp nhận cô từ từ.
Mà không phải cô là vợ anh sao? Đưa ra đề nghị như vậy là bình thường không phải sao?
Lại nhìn lên chiếc điều hòa hiện đại trên tường không hề bị hỏng như anh nói kia... hơi mất tự nhiên. Không ngờ Dương Thành anh cũng có một ngày dùng cái cách ngây thơ này đi câu dẫn phụ nữ. Mà người đó còn là vợ anh.
Chu Linh thấy Dương Thành nói như vậy thì đầu tiên là sửng sốt. Không phải anh rất ghét cô sao?
Mà đêm nay cũng lạnh mà, Chu Linh suy nghĩ một lát cuối cùng cũng quyết định leo lên giường.
Có lẽ vì không quen địa hình nơi này mà Chu Linh lại vấp ngã. Mặc dù biết đối với cô nhắm mắt hay mở mắt thì vẫn vậy nhưng cô vẫn theo phản xạ mà nhắm chặt đôi mắt lại chờ đợi cái cảnh tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Trong khoảnh khắc một tiếng kêu đầy đau đớn vang lên ngập tràn căn phòng. Nhưng đó là một tiếng kêu trầm, đầy từ tính.
Chu Linh nằm im một lúc, xác định mình không có bị làm sao thì thở phào.