Tịch Dạ nhìn cô vui vẻ vuốt ve làn da rắn lạnh lẽo, cặp mắt giấu sau mặt nạ càng trở nên lạnh lùng.
“Xuống đây.” Hắn ra lệnh.
Lúc này Hoàng Sa mới nghiên đầu nhìn về phía mọi người, khuôn mặt có một tia tiếu ý rất lâu chưa xuất hiện, cô còn chưa trả lời đồng ý hay không thì Hồng lang phía sau bọn họ đã nhào tới.
Nam trung niên sợ hãi hét lớn, lập tức muốn ra lệnh cho mấy người núp xung quanh bắn súng gây mê, nhưng gã còn chưa kịp nói thì Sở Vân đứng trước mặt gã đã giơ tay cản lại.
Hồng lang lao về phía họ, chỉ cách một bước là tới gần liền nghe thấy giọng nữ vang lên.
“Trở về.”
Ánh mắt không cam lòng của nó đảo qua từng người, cuối cùng lại xoay người đi về phía cô.
Hoàng Sa buông mi, khi nãy cô thấy ánh bạc lập lòe, đó không chỉ là súng gây mê, mà là có kèm thêm súng thật, nếu như cô không nhanh miệng gọi nó lại thì có lẽ trêи người của Hồng lang đã xuất hiện vết thương.
Hồng lang đi tới bên người cô, Hoàng Sa liền ôm cái đầu đầy lông của nó, trêu ghẹo nói: “Mày thật giống Tiểu Viêm quá đi, có khi nào mày là ba ba của nó không?”
Nếu như hiện tại Hồng lang là người, chắc chắn nó sẽ cau mày khinh bỉ cô mất.
Tay cô thì ôm đầu Hồng lang, bụng thì được đuôi Tử xà quấn lấy, đúng như dự đoán của cô, không tới hai phút, bọn nó liền gầm gừ đe dọa nhau.
“Được rồi, được rồi.” Hoàng Sa đẩy hai chúng nó ra, mình thì nhảy xuống đất, đi về phía Tiểu Ly đang lười biếng.
Ôm Tiểu Ly lên, thấy nó nhấch mắt nhìn cô rồi lại cụp xuống, một bộ dạng kiêu ngạo, nhưng đuôi lông mềm mại không biết từ lúc nào đã quấn lấy cánh tay cô, Hoàng Sa khẽ cười đi chậm tới chỗ Tịch Dạ đã sớm đen mặt.
“Cảm ơn.” cô hơi cười nói với hắn.
Nam nhân lạnh lùng nhìn cô không nói một lời, bỗng đột nhiên giơ tay gạt phanh Tiểu Ly trong lòng cô xuống đất, Tiểu Ly thân thể nhanh nhẹn tiếp đất an toàn, hạ thấp người bày tư thế tấn công, nhe răng gầm gừ.
Hoàng Sa lạnh nhạt nhìn tất cả, cô ngồi xổm dưới đất, tay đặt lên đầu Tiểu Ly vuốt ve trấn an, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn Tịch Dạ, tiếu ý nhỏ nhoi vừa nhóm lên liền dập tắt: “Anh muốn gì?”
“Tôi muốn gì?” Nam nhân lặp lại lời cô, hơi đăm chiêu.
“Anh lại muốn dùng cơ thể tôi làm thí nghiệm, hiện tại tôi đồng ý với anh, nhưng với điều kiện anh thả bọn nó đi.”
“Cô chắc chứ? Liều thuốc lần này sẽ phá hủy tất cả dây thần kinh của cô.” Tịch Dạ cười như không nói ra một câu ghê gợn, như kiểu tính mạng của cô đã sớm là thuộc về hắn.
“Anh thả bọn nó đi.” Chỉ cần tôi còn một hơi thở, tôi sẽ không bao giờ chết.
Câu phía sau Hoàng Sa lựa chọn không nói ra.
Có thể nói mặt Tịch Dạ đã không thể đen hơn được nữa, hắn cắn chặt răng, cơ hồ vang lên tiếng răng rắc, một lúc sau hắn xoay người.
“Đi thôi.”
Hoàng Sa nhìn bóng lưng hắn, tới cuối cùng sự nghiệp vẫn quan trọng hơn sao? Tịch Dạ mười năm trước đã chết rồi.
Hoàng Sa cười cười đi theo hắn.
Bị bỏ lại, Sở Vân và nam trung niên sắp xếp vận chuyển cho bọn thú hoang dã đi, từng con thú được bắn thuốc mê cực mạnh, từng con từng con đổ xuống không ngừng, Tử xà nhìn Hoàng Sa biến mất, vặn vẹo cơ thể lần cuối rồi mất ý thức.
….
Cơn đau kịch liệt kéo dài thật lâu cuối cùng cũng kết thúc, nữ nhân trêи giường hơi thở thật mỏng manh gần như không thể nghe thấy, Tịch Dạ đứng một bên im lặng thật lâu không cho ra động tác.
Dung dịch cấy ghép thất bại, nó đã ăn mòn tất cả dây thần kinh, nữ nhân trêи giường chỉ sợ không thể sống nổi, mà có thể sống cũng sẽ trở thành người thực vật thôi.
Cửa được đẩy vào, Sở Vân đi tới, y đau lòng nhìn nam nhân suy sụp, trầm thấp an ủi: “Tịch Dạ, cô ta là thứ quan trọng cho sự nghiệp của anh.”
Nam nhân vẫn im lặng, y lại nói: “Cô ta đã chọn lựa như vậy, anh đừng tự trách.”
“Cậu bị đuổi.” Nam nhân lạnh lẽo nhìn y, bỗng khom người ôm nữ nhân gần như chết lên, bước ra khỏi phòng.
Sở Vân không thể tin nhìn bóng dáng nam nhân, y đi theo hắn gần bảy năm, chấp nhận đóng giả thành phụ nữ để hắn nhìn mình thêm một chút, thậm chí sẵn sàng giết người để hắn khỏi phải bẩn tay, hiện tại thì như thế nào? Vì nữ nhân kia mà hắn muốn đuổi y!?
Sở Vân chạy chậm đuổi theo hắn, cuối cùng thì đứng chết lặng nhìn hai người phía trước.
“Ha ha ha.” y cười thật lớn, bảy năm bỏ ra chỉ để nhận lấy câu ‘cậu bị đuổi’!
….
Khi Hoàng Sa tỉnh lại là ba ngày sau, cô nằm trêи giường khẽ nhúc nhích thân thể, căn phòng xa lạ hiện tại không khác gì phòng chứa xác, lạnh lẽo và tĩnh mịch, thì ra hai ngày trước cô đã xảy ra hiện tượng chết giả, Tịch Dạ không còn cách nào liền đưa cô vào đây để bảo quản cơ thể không bị thối rửa.
Hoàng Sa đảo cặp mắt không có tiêu cự khắp căn phòng này, bỗng sắc bén nhận ra cây bút máy quen thuộc, cô cầm đầu bút sắt nhọn lên, môi hơi nhếch.
Cơ thể hiện tại khá là vô lực, Hoàng Sa hít sâu, chống tường bước tới cửa, cửa phòng không khóa, bên trong lờ mờ có thể thấy được người ở ngoài đang đứng, tầm một tới hai người đi.
Bên ngoài, hai tên bảo vệ bản mặt lạnh không nhúc nhích duy trì một tư thế, một tên trong số chúng nghe thấy tiếng động bên trong liền trao đổi ánh mắt với tên còn lại, thấy gã đồng đội gật đầu, tên đó liền đẩy cửa bước vào trong phòng.
Cửa phòng vừa khép, bóng tối bao trùm tất cả, tên bảo vệ liền cảnh giác rút dao găm bên hông ra, cẩn thận đi tới bên giường, trêи giường nữ nhân vẫn như cũ nằm đó, nhưng vì quá tối, gã không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô, không chút do dự gã cúi đầu, trong chớp nhoáng hai cánh tay non mềm câu lấy cổ gã.
Tên bảo vệ ngừng thở nhìn nữ nhân không biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng kiều diễm, không như trước đây một bộ dạng gầy gò uể oải.
Gã nghe nữ nhân dùng chất giọng quyến rũ như hồ ly, hai tay mềm dẻo như rắn ôm lấy đầu gã kéo xuống: “Người mày có mùi thật thơm quá đi, cái mùi thối nát từ bên trong í.”
Nữ nhân đột nhiên cười khẽ, ngón tay trắng nõn chạm vào môi gã từ từ kéo xuống yết hầu xoa một vòng.
“Thật là thơm nha.”
Ngay khi tên bảo vệ bị trêu chọc tới chịu không nổi nữa thì phập một tiếng!
Trêи tay nữ nhân không biết từ lúc nào đã xuất hiện cây bút máy, mà đầu nhọn của bút đang cắm vào mắt gã, đau đớn kéo tới quá nhanh, gã một cước đá bay cô ra, nhưng cô như một con rắn không có xương trèo lên người gã, không cách nào xách ra được.
Nguy hiểm! Tên bảo vệ vừa muốn la to kêu tên đồng đội thì bị cánh tay của cô bịt lại, cánh tay vòng qua miệng gã siết chặt, tên bảo vệ vừa đau đớn vừa tức giận liền há mồm cắn thật chặt, máu tươi nhỏ giọt rơi xuống không ngừng.
Nữ nhân như không cảm thấy đau đớn, nhìn gã giãy giụa như con mồi sắp rơi vào cái chết liền mỉm cười, tay còn lại của cô rút cây bút máy ra còn kéo kèm thêm đồng tử đầy máu, gã nam nhân đau tới vặn vẹo, hai tay cầm gao đâm từng nhát lên người nữ nhân.
Càng khiến cho gã thêm sợ hãi là vết thương chém xuống rất nhiều nhưng cô vẫn như cũ quấn chặt gã, miệng còn nở nụ cười!
Hoàng Sa nhìn ánh mắt sợ hãi của gã, ɭϊếʍ môi, tay cầm bút máy không chút do dự đâm xuống con mắt còn lại của gã.
Trong cơn đau của gã còn kèm theo tuyệt vọng, nhưng gã không muốn cứ như vậy chết dưới tay nữ nhân này, tên bảo vệ dùng hết sức lực ghim con dao vào người cô, trêи miệng thì cắn sứt một miếng thịt trêи cánh tay, máu và thịt vụn không ngừng rơi xuống từ khóe miệng gã.
Hoàng Sa như lệ quỷ toàn thân đầy máu, cô buông cây bút đã đâm vào đồng tử của gã, cô hơi nhíu mày nhìn bộ quần áo nhiễm dơ bẩn của mình, giơ tay liền rút dao găm đang ghim trong cơ thể mình.
“Ngon không? Máu thịt của tao đều là hàng thượng phẩm đấy, ăn thì phải trả tiền nha.”
Hoàng Sa đặt dao găm ngay yết hầu của tên bảo vệ, liền thấy gã giãy giụa, hai tay cào cấu trêи người cô hòng muốn đem cô quăng từ trêи người gã xuống, trong lúc vô ý tay gã liền xẹt ngang khuôn mặt cô tạo thành một đường máu.
“Haha, để tao coi, mày càng giãy giụa tao càng khiến mày chết một cách chậm rãi nhất, được không?”
Cô vừa nói xong liền thấy hốc mắt đen xì của gã chảy xuống huyết lệ.
Thật là giống cô khi đó quá đi.
Hoàng Sa cầm chặt dao găm đâm thật mạnh vào cổ họng của gã, rút ra rồi lại đâm vào, tới khi gã không còn giãy giụa nữa mới buông ra.
“Tạm biệt nhé.”