Xe đang chạy dọc theo vách núi, Hoàng Sa kìm nén sợ hãi dâng lên, hai tay nắm chặt lại với nhau, run rẩy nói: “Chú nói gì tôi không hiểu.”
Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô, bỗng nhiên lại cười khằn khặc quái dị.
“Tao muốn giết mày~,… Tao muốn mày vĩnh viễn phải thuộc về tao~~.” Ông ta dùng chất giọng già nua của mình ngâm nga lên vài tiếng, giọng hát khó nghe với câu từ gợi óc quanh quẩn trong xe, làm tâm Hoàng Sa chết lặng.
Thấy ông ta còn đang muốn hát, cô ngẩng đầu nhìn ông ta chằm chằm, tay cầm điện thoại bấm loạn một hồi, rất nhanh giọng hát trong xe im bặt, như thể tiếng hát quỷ dị vừa rồi vốn chưa từng xuất hiện.
Xe tiếp tục lăn bánh, nhưng cô phát hiện chiếc xe này có vấn đề, bởi vì nó đang chạy vô cùng loạn,… xe này không có thắng!
Hoàng Sa hoảng hốt, lại thấy phía trước là một khúc cua, nếu như còn tiếp tục chạy sẽ lao ra khỏi vách núi!
“Chết! Chết! Chết!” Lão tài xế chẳng những không muốn dừng xe mà còn tăng tốc, miệng hét ầm lên những lời đã định sẵn.
“Khốn kiếp!” Hoàng Sa lao ra cửa xe, nhưng cửa đã bị khóa trái, cô tức giận định hướng tài xế lôi kéo, ý muốn đánh ông ta bất tỉnh, nào ngờ cô vừa mới giơ tay, xe đã lao ra khỏi vách núi, rớt thẳng xuống vực sâu!
Núi mà Hoắc Tông chọn lựa làm căn cứ bí mật tên gọi là Thiên Nhai, nổi tiếng có vực sâu Hoành Tử một đi không trở lại, cho nên người muốn hướng hắn muốn công kϊƈɦ lại càng thêm ít, chỉ sợ một lần lỗ mãng liền đi luôn cái mạng nhỏ, nhưng Hoắc Tông lại càng không ngờ, trong địa phương của chính mình lại được gài vào nội gián!
….
Trời đã tối, mang theo từng làn khí lạnh phả vào, khiến lòng người lạnh lẽo, đêm nay trăng sáng ngời, nhưng khó hiểu ở chỗ nơi này bị sương mù dày đặc bao lấy, dù cho trăng có sáng cỡ nào cũng lộ ra chút âm u.
Từng hàng cây cao thượt xào xạc ma sát theo tiếng gió, xung quanh ngoài tiếng róc rách do suối chảy thì tĩnh mịch kì lạ.
Hoàng Sa chậm rãi mở mắt, trêи trán đau đớn như bị khoét ra một lỗ, hai mắt nhức nhối chỉ thấy một mảnh đỏ ngầu, hiện tại cô đang nằm gần một dòng suối nhỏ, bên tai chỉ toàn là tiếng nước chảy.
Miệng khô khốc khó nhịn, cô chầm chậm nhìn sang dòng suối trong vắt, âm thầm nuốt nước bọt, nhưng ngay lúc cô muốn vươn tay về phía trước, thì phát hiện tay của chính mình không thể cử động, Hoàng Sa lại thử cử động chân nhưng vẫn không có phản ứng.
Có chút không biết làm sao, Hoàng Sa chỉ có thể nằm im trêи đất đá để nghỉ ngơi, cô nhớ không lầm lúc xe rơi xuống vách núi, lão tài xế đã mở chốt khóa rồi kéo cô lao xuống, ông ta trước khi cô mất ý thức còn nói một câu khó hiểu.
“Chờ, chờ đi, ngươi không chết được.”
Thế mà cô không chết thật! Hoàng Sa nhắm mắt suy nghĩ, không khỏi hồi tưởng lại tất cả, người muốn hại cô chết không nhiều, ngoài Đậu Ngọc Đào ra thì chỉ có một người…
….
Năm cấp hai của Hoàng Sa trãi qua vô cùng tươi đẹp, nhưng có một khoảng thời gian khiến cô cả đời không muốn nhắc tới.
Thiếu niên xinh đẹp kia từng là người bạn tốt nhất của cô, nhưng cô lại không ngờ, hắn là loại người ghê tởm như vậy, hắn từng nói, cô là tiểu anh hùng của hắn, nói cô đã bảo vệ hắn từ khi bọn họ còn rất nhỏ, hắn thề sẽ không bao giờ phản bội cô.
Nhưng hắn thất hứa! Tên khốn kiếp ấy muốn quyến rũ Vũ Tấn Hiên, còn nói hắn không biết giữa bọn họ có hôn ước, thậm chí hai người bọn họ còn chạm môi trước mặt cô!!!
Hoàng Sa chưa bao giờ ghét đồng tính luyến ái, cô chỉ ghét nhất cảm giác bị phản bội, cho nên bốn năm cấp hai của thiếu niên đó liền thảm, Hoàng Sa cô không ngừng gây sức ép cho hắn, muốn hắn hướng cô đưa ra lời xin lỗi, nhưng hắn ta lại nhất quyết không nói! Cô liền nóng giận càng thêm hành hạ hắn.
Một lần duy nhất, trò chơi này kết thúc, năm đó đã là cuối cấp, thiếu niên kia đứng trước mặt cô chất vấn suốt những năm qua, hỏi vì sao lại đối xử với hắn như vậy, thấy hắn xúc động như vậy cô liền cười lạnh nói: “Tao muốn mày chết không được tử tế!”
Chỉ một câu nóng giận như vậy, thiếu niên đứng trước mặt cô không chút do dự nhảy từ lầu ba xuống…
Hoàng Sa ngơ ngác đứng ở lan can tới phát ngốc, cô nhìn xuống dưới, chỉ thấy thiếu niên khi xưa đang an ổn nằm trong vũng máu của bản thân, người đã vui cười hướng cô nháy mắt, người đã la to nói cô là tiểu anh hùng, người đã khóc tới khó thở khi nghe tin mẹ mình bỏ đi…
Kí ức lại một lần nữa sống động, Hoàng Sa thất thanh khóc, cô la to tên hắn, chạy xuống ôm lấy thân thể hắn không ngừng phát điên….
Chỉ cần một câu xin lỗi, chúng ta sẽ không đi tới kết cục này.
Hoàng Sa vẫn sẽ là tiểu anh hùng trong lòng Tịch Dạ.
Tịch Dạ vẫn sẽ là nhóc con mít ướt thích núp phía sau Hoàng Sa.
Bọn họ sẽ trở lại những năm tháng trước đây, sẽ nhìn lại quá khứ, khi ấy tiểu anh hùng đã nắm tay nhóc mít ướt chạy khắp cả con phố như thế nào….
Sự việc phía sau vẫn chưa kết thúc, Tịch Dạ được đưa tới bệnh viện kịp thời, ba hắn ầm ỉ hướng tới Hoàng gia đòi một khoảng chi phí lớn, nghe nói gia đình hắn đã xuất ngoại, Hoàng Sa cũng vì việc này mà tự nhốt bản thân suốt một thời gian dài.
….
Tỉnh lại sau ác mộng là hiện thực càng thêm tàn khốc, Hoàng Sa đã nhúc nhích được tay chân, cô khó khăn chống đỡ bản thân ngồi dậy, muốn hướng dòng suối lết qua.
Cỏ họng cô thật sự rất đau, thiếu nước khiến cơ thể cô bắt đầu choáng váng, dù gì cô cũng chảy không ít máu a.
Dòng suối nhìn thật gần mà cũng thật xa, Hoàng Sa mất tận mười phút mới có thể lết tới, cô thực sự khát tới phát điên rồi.
Nước trong vắt tươi mát, Hoàng Sa bất chấp cứ thế mà úp mặt xuống nước uống từng ngụm lớn, tới khi bụng đã phình lên một chút cô mới thỏa mãn dừng lại.
Liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy một mảnh rừng hắc ám, lão tài xế cũng không biết còn sống hay đã chết, cô ngồi bên suối, tiện tay xé miếng vải xuống để thấm nước, định chà lau vết máu trêи mặt.
Sau một hồi lăn lộn, cô mệt mỏi không thôi ngã xuống gốc cây gần đó, trời bắt đầu trở lạnh khiến cô không dám ngủ, chỉ sợ ngủ rồi sẽ không tỉnh được nữa.
Co ro dựa vào gốc cây, cô mắng ra tiếng một câu: “Lão nương mà chết thì bà đừng hòng coi kịch nữa!”
__________________________