Hoàng Sa thẩn thờ ngồi trêи giường, tay nắm chặt đầm ngủ hai dây đỏ rực, bộ dạng yêu nghiệt kia đang im lặng suy tư.
Cô thật không ngờ kết truyện Vũ Tấn Hiên đã mất tích…
Liệu có phải hắn đau lòng cô chết nên mới rời đi, liệu có phải hắn còn một chút tình cảm với cô?
Hoàng Sa châm biếm mà cười.
Trái tim rách nát càng thêm nhói đau, cô hoang mang ngước mặt nhìn trần nhà, lệ nóng không biết từ lúc nào đã rơi xuống.
Cô phải làm gì bây giờ, mặc dù yêu hắn tới chết đi sống lại nhưng hiện tại cô thật không muốn chạm mặt hắn.
Hoàng Sa ngươi mau chết tâm đi, hắn là kẻ vô tình, không thể vì ngươi mà động tâm được.
….
Sau khi khóc xong, Hoàng Sa liền quay lại bộ dạng nghiêm túc của mình.
Hôm nay theo trí nhớ, cô cũng tính là trốn thoát được Hạ Di, còn vô tình phát hiện được mối quan hệ mờ ám của hắn với Đậu Ngọc Đào (nữ chủ).
Mà Hạ Di kia, hắn chính là danh y nổi tiếng khắp thế giới, với kiến thức y học phương Đông hắn có thể giữ lấy mạng người từ trong tay của diêm vương, từ đó danh tiếng càng lúc bay xa.
Mạng của cô cũng là một tay hắn đã lấy.
Hạ Di tên tâm thần phân liệt.
Không sai, hắn chính là bị đa nhân cách a, hắn cũng chính là người hạ thuốc cô, khiến cô sống không quá một năm.
Con chó điên đó giết cô, giết luôn một sinh linh chưa chào đời, hừ thù này không báo, cô không mang họ Hoàng.
Hoàng Sa lục tìm điện thoại, ấn một dãy số lạ, cô gọi vào.
[ Ai? ] Âm thanh tà mị vang lên, đầu bên kia, nam nhân hơi híp mắt, hắn biết dãy số này, nhưng vẫn vờ như không hay biết.
“Bớt giả vờ đi, anh xem, Ngọc Đào của anh đang bị người ta đè, còn không mau cứu cô ta đi.” Hoàng Sa dùng giọng điệu đáng đánh nói.
[ Hừ, đừng để tôi biết cô giở trò. ]
Cô cầm quyển truyện lật lật, như có như không mỉm cười: “Khách Sạn Tân kỷ, phòng , anh nên tới nhanh a, tôi nghĩ cô ta đang bị làm tới ngất rồi, haha.”
[Câm miệng!]
Hoàng Sa bất mãn hừ một tiếng liền tắt máy, thảnh thơi nằm xuống giường muốn ngủ, trước đó còn gửi tin nhắn cho mẹ Hoàng, báo bà không cần lo lắng cho cô.
….
Ở bên kia, nam nhân đen mặt, hắn lạnh lùng quăng điện thoại đi, còn khó chịu mà đập bàn một cái.
“Tống Vô, cậu đi xem Đào Đào đi, xem có liên quan gì tới cô ta không, nếu có liền bắt về đây cho tôi.” ɖu͙ƈ Cẩm Ly cười lạnh một tiếng, khóe mắt ẩn ẩn tàn bạo.
“Còn nữa, chút chuyện nhỏ này không cần nói cho anh ta biết, không quan trọng.”
Tống Vô trầm mặc một lúc mới rời đi, hắn không nghĩ rằng nhị thiếu gia lại vô tình như vậy, chỉ tội cho Đậu Ngọc Đào, không hay biết mình trong mắt người ta chỉ là một món đồ chơi.
….
Ở trong khách sạn, Đậu Ngọc Đào bị Hạ Di đè xuống, cô ta giãy giụa nhưng lại không dùng một chút sức lực nào.
Miệng toàn nói đừng, nhưng chân lại rất thích thú kẹp chặt lấy hông của Hạ Di.
Hạ Di còn nghĩ loại dược tầm thường này rất nhẹ, lại không ngờ nó còn chưa phát tác hết, làm hắn không chống đỡ nổi, đành tìm một nữ nhân để phát tiết.
“Làm ơn thả tôi ra đi mà, hic hic, làm ơn…” Đậu Ngọc Đào nức nở, hai mắt to tròn ngấn nước, đôi môi căng mộng mấp máy.
“Câm miệng!” Hạ Di khó chịu gầm lên một tiếng, tay nhanh chóng bịt miệng cô ta.
Đàn bà thật sự đáng buồn nôn! Hắn đã nghĩ như vậy.
….
Mà bọn họ ở bên trong ôm ấp tình nồng ra sao thì Hoàng Sa không biết, cô chỉ là đang núp sau cánh cửa rình trộm mà thôi.
Khi nãy cô đang định ngủ thì bụng cứ réo lên liên tục, khiến cô nhịn không được, đành phải bất đắc dĩ mà gọi phục vụ, mà khổ nỗi cô gọi quài nhưng không có ai bắt máy, nên cô đành phải đi xuống coi sao, lại không ngờ bắt gặp cảnh tượng này.
Cũng không phải cô cố ý muốn rình trộm đâu, tất cả là tại họ không chịu khóa cửa cho an toàn trước.
Nên Hoàng Sa chỉ bất đắc dĩ mà rình trộm thôi.
Không chịu khóa cửa, cũng đâu phải lỗi của cô a.
Cảnh bên trong càng lúc càng cao trào, nhưng mãi mà bọn họ chưa thực sự bước cuối cùng, làm Hoàng Sa buồn cho nghĩ, sao lúc nãy cô không tìm túi bắp rang tới ngồi ăn, thật là nhàm chán mà.
Đột nhiên đằng xa vang lên tiếng bước chân hữu lực, Hoàng Sa hoang mang nhìn người đi tới, người nọ cũng ảm đạm nhìn cô chằm chằm.
Tâm dự báo không xong rồi, cô co giò, ba chân bốn cẳng mà chạy, lại không ngờ bị người nọ ôm eo chặn lại.
“Tống Vô, thân thủ của anh tốt hơn khi xưa nhiều.” Hoàng Sa gượng cười.
“Tôi cũng đã cảnh báo cô tránh xa bọn họ một chút, cô lại không nghe.” Tống Vô lãnh đạm, khi nói chuyện luôn phà hơi thở nóng hổi vào tai cô, khiến cô rùng mình một cái.
“Chỉ tò mò không hơn, không kém, anh thả tôi ra, tôi liền đi mất, không có ở lại đâu a.”
Tống Vô im lặng thả cô ra, hắn còn đang định nói gì đó, đã thấy cô nhanh chóng chạy biến từ lúc nào.
Thở dài một tiếng, hắn xoay người vào phòng, làm nhiệm vụ được giao.
Đánh ngất Hạ Di, giải cứu Đậu Ngọc Đào, mọi chuyện giải quyết nhanh gọn lẹ.
Đỡ Đậu Ngọc Đào đứng dậy, lại thấy cô ta lộ ra bộ mặt tiếc nuối, Tống Vô có chút không thể tin híp mắt.
Đậu Ngọc Đào đã trở lại thành thiếu nữ yếu đuối như tơ.
….
Hoàng Sa nép mình sau bức tường nhìn, liền cười lạnh một tiếng, thứ đàn bà không có liêm sỉ như vậy, lại có thể câu dẫn nhiều nam nhân như thế.
Chỉ có thể nói bọn nam nhân kia đều là lũ ngu! bị con đàn bà không có liêm sỉ kia dắt mũi cho quay vòng vòng mà còn tự cao tự đại, đáng tiếc.
Xoay người bỏ đi, Hoàng Sa cô sẽ khiến tất cả họ quỳ xuống xin mình tha thứ, cô sẽ khiến bọn chúng nếm trãi nỗi đau là gì!
Nhưng trước tiên vẫn nên kiếm cái gì đó để ăn cái đã.