Trong phòng được bài trí tinh tế, ngón tay thon dài trắng nõn lưu động, lật ra trang sách đầy chữ, nữ nhân mỹ lệ cúi đầu, chăm chú đọc, trong không khí lan tỏa hương hoa, hơi nước vung lên, tạo nên khung cảnh hữu tình lại không kém phần thanh nhã.
Bỗng tiếng đàn piano vang lên làm cho nữ nhân chăm chú không khỏi nhíu mày, cô ta khẽ khép trang sách, đứng dậy đi tới bàn, mở ra điện thoại.
[ Alo? Y Na đó à, cậu vì sao không tới đây chơi nữa, bọn tớ rất nhớ cậu đó, thân ái.] giọng nói từ phía bên kia điện thoại vang lên.
Khương Y Na nheo mắt mất kiên nhẫn, âm thanh lại dễ nghe thân thiết: “Alida, cậu đừng buồn, tớ có việc bận một chút, rảnh lại thăm các cậu.”
[ …Tớ nghe nói năm sau cậu về nước.]
“Ừm, tớ phải về, dù gì chương trình học cũng sắp xong.” Khương Y Na vẻ mặt khinh thường, nhưng giọng nói lại vô cùng buồn rầu.
[Y Na đừng buồn, bọn tớ cũng sẽ rất nhớ cậu, yêu cậu.] bên kia cô gái tóc vàng rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói.
“Ừm tớ cũng nhớ các cậu.” Khương Y Na lạnh nhạt cúp máy, xoay người trở về bàn ngồi.
Tay cô ta cầm khung ảnh trêи bàn lên, hình ảnh phản chiếu thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn, đang ngượng ngùng đứng bên cạnh thiếu nữ xinh đẹp như hoa, hai người ai cũng đỏ mặt mỉm cười, là kim đồng ngọc nữ, xứng đôi vừa lứa.
“Liệt, chị sắp về rồi…” Khương Y Na vuốt ve hình ảnh thiếu niên, lưu luyến trong mắt không phai.
….
“Tôi muốn về nhà.” Giơ tay chặn đường người đi tới, Hoàng Sa gương mắt nhìn hắn.
Hạ Di lạnh lùng nhìn cô, mím môi tựa như không nghe thấy.
“Tôi nhớ ba mẹ, anh không thể cứ nhốt tôi ở đây!” cô có phần hơi cầu xin nhìn hắn, gấp gáp nói.
Ngày mốt là sinh thần của mẹ Hoàng, cô muốn đưa quà và gặp bà, cô quả thực rất nhớ ba mẹ.
“Không,… được.” lòng Hạ Di giãy giụa, cuối cùng lại cắn răng đáp ứng.
Hắn bỗng có cảm giác vô cùng xấu, cả người cứ không ngừng bất an.
Hoàng Sa không ngờ hắn lại đáp ứng nhanh như vậy, lặng lẽ nuốt xuống một nghìn lẻ một lời cầu xin của mình, tươi cười sung sướиɠ.
“Phải trở về trong ba ngày.” Hạ Di nhìn cô tươi cười, tâm liền mềm mại, nhưng bên ngoài thì vẫn lạnh mặt cảnh cáo: “Cấm bỏ trốn!”
” …ừm.”
“Anh nhớ giữ sức khỏe, vết thương chưa lành đâu.” Cô chỉ chỉ vết thương ở ngực hắn, nhíu mày nói.
“Cần cô nhắc chắc.” lời nói hời hợt, nhưng khóe miệng lại bất giác cong lên.
Tâm thật là ấm áp…
….
“Điều tra đã có kết quả, mật thật quả thật cần tới hai ngọc bội, chúng ta chỉ mới tìm được một cái.” Kha Vạn cau mày nhìn hồ sơ.
“Không thể đập vỡ tường?” ɖu͙ƈ Cẩm Ly hút thuốc một bên, thơ ơ nói.
“Không thể, mặt tường được làm bằng huyết trùng, chỉ cần a sát mạnh liền…” nói tới đây, ɖu͙ƈ Vệ Khanh liền lạnh lẽo nhìn ngọc bội trêи tay.
“Thử nghiệm?”
“Ừ, chết mười sáu người.” Kha Vạn tựa hồ như đang nghiến răng nghiến lợi nói ra.
“Hừm…” ɖu͙ƈ Cẩm Ly cười như không cười.
“Mày mò hơn ba tháng, còn tổn thất hơn hai mươi người, mà cũng chỉ có lết tới cửa.” ɖu͙ƈ Vệ Khanh cười lạnh.
“Quả thực rất nguy hiểm, nhưng chỉ coi tới ngọc trùng và huyết trùng mà uy lực đã lớn tới vậy, …lòng người luôn tham lam mà.” Kha Vạn nói.
“Tôi thì cảm thấy như bị đùa giỡn thì đúng hơn, tại sao trong hai quan tài lại không có xác? Tại ngọc bội lại ở hang ổ của hồng lang? Không phải cái tên Yên đế đang trêu đùa chúng ta đi.” ɖu͙ƈ Cẩm Ly đứng bên ngoài sáng suốt suy xét.
“Trong mật thật chứa ngọc trùng lại treo ba bức tranh họa, nhưng hình ảnh không quá rõ ràng.” Kha Vạn đột nhiên nói.
“Ha? Nam hay nữ?” ɖu͙ƈ Cẩm Ly hứng thú, lẽ nào là Hoàng hậu Yên quốc trong truyền thuyết, nổi tiếng là có dung mạo tựa tiên nữ, thế gian khó mà thấy được.
“Nữ tử, không rõ dung mạo, một bức vừa đụng đã tan.” ɖu͙ƈ Vệ Khanh không rõ tại sao phẫn hận nói.
Kha Vạn khó hiểu nhìn hắn: “Nữ tử kia nhìn qua chắc là hoàng hậu Phượng Hi a, nghe nói hậu cung bị phế, chỉ còn lại đúng một mình bà ta.”
“Ha đế vương thâm tình nha.”
‘Cốc cốc’ bên ngoài vang lên tiếng rõ cửa.
“Vào đi.”
Tống Vô mặt đen thui bước vào: “Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, tin tức mật thất không rõ bị lộ, chính phủ xuất người tới muốn bàn chuyện với hai ngài.”
“Chuyện này bị lộ cũng là chuyện sớm muộn, không cần gấp gáp.”
….
“Tiểu Sa!” Mẹ Hoàng run rẩy chạy tới, ôm chầm lấy con gái, hốc mắt đỏ lên.
“Xú nha đầu con sao không lưu bên ngoài đi, đừng trở về nữa!!” Ba Hoàng bước tới, tức giận tới râu mép run run.
“Hic ba mẹ…” Cô đi một lần đã là bốn tháng, ba mẹ chắc chắn nhớ thương đã lâu.
“Nha đầu bất hiếu con! Mẹ cấm con không được đi đâu nữa, có biết mấy tháng nay mẹ gọi con không được, liên lạc không xong!” nếu như không phải cứ cuối tháng nó sẽ gửi cho bà tin nhắn báo an, bà chắc chắn đã báo cảnh sát.
“Mẹ, ba …con nhớ hai người lắm.” Cô mà chạy được thì đã đi từ lâu rồi.
“Lại đây, mẹ cũng vừa nấu cơm xong, tới ăn đi, mẹ thấy con ốm tong đi rồi.” Mẹ Hoàng đau lòng con gái, lôi kéo cô vào phòng bếp.
Ba Hoàng bị bỏ quên, tay chỉ vào hai mẹ con, uất nghẹn run run.
Lâm Từ nghe tin cô về, chậm rãi cất cọ vẽ, chân phóng như bay vào nhà.
Vào nhà, người đầu tiên hắn chú ý chính là nữ nhân tay cầm bát cơm đầy thức ăn, khóe miệng run rẩy.
“A, Anh họ?” Hoàng Sa nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng mặt lên ngơ ngác.
__________________________
Không hiểu sao ta rất ghét mấy anh nam chính đế vương, cảm thấy kiểu nào cũng không sạch, mà có sạch cũng là phi lý, hậu cung ba ngàn giai lệ mà chỉ có một mình nữ chính, ta không tin!