“Hồ mị tử!”
Hoàng Sa đúng lúc đi ngang qua nghe được câu này.
Cô thần sắc đạm bạc quan sát hai nữ nhân viên đang nói xấu mình.
Ầy, nói xấu thì cũng không nên nói trước mặt người khác chứ, sợ họ không biết hai người đang nói xấu sao?
“Nhìn cái gì?” Nữ nhân A dữ tợn trừng mắt.
“Hừ.” Nữ nhân B hừ lạnh bất mãn.
“Cũng chỉ là đồ không biết liêm sỉ, mặc nam nhân thao thôi, có cái gì mà lớn lối? còn bày đặt câu dẫn anh Nam, thứ không biết xấu hổ.”
Nguyên lai nam nhân mà nữ nhân A thầm ngưỡng mộ lại thích Hoàng Sa, cho nên cô ta mới tức giận muốn dạy dỗ lại cô.
“Cô ta ỷ bản thân có mấy lượng nhan sắc? hết câu dẫn nam nhân này tới nam nhân khác, có khi …Vô được đây cũng là nhờ quy tắc ngầm a.” Nữ nhân B khinh thường liếc cô một cái, bộ dạng chanh chua vô vị.
Hoàng Sa thở dài.
Lão nương biết bản thân xinh đẹp, không cần phải nói ra như vậy đâu.
“Xong rồi?” Hoàng Sa vô biểu tình nhìn bọn họ.
“Hừ, cái thứ như mày không biết đã qua bao nhiêu nam nhân, còn bày đặt ở đây làm bộ thanh cao, thật quá chướng mắt rồi.” Nữ nhân A miệng lưỡi cay độc, điệu bộ khoanh tay cao ngạo.
“Chướng mắt tôi thì cô làm gì được?” Hoàng Sa mỉm cười thật ôn hòa, mắt liếc xem đánh người ở chỗ này thì có bao nhiêu phần trăm bị phát hiện.
Nam nhân cường đại có lẽ cô không địch lại nhưng, đối phó với ba bốn nữ nhân cỡ này thì vẫn còn dư sức a.
Đừng tưởng bắt nạt lão nương là dễ.
Thấy Hoàng Sa đột nhiên bóp cổ tay, hướng bọn họ đi tới.
Nữ nhân A trông phút chốc sợ hãi, nhưng cô ta ỷ bản thân có tận hai người thì việc gì phải sợ cơ chứ?
Gan bỗng chốc to ra trông thấy.
Hừ hôm nay cô ta phải hảo hảo dạy dỗ cô một bài học mới được, xem cô có còn dám đi câu dẫn nam nhân hay không.
Hai người trao đổi ánh mắt với nhau.
Nữ nhân B kiêu ngạo xem xem móng tay của mình, dự định cho khuôn mặt xinh đẹp của cô vài dấu vết để lại.
′ sau hai nữ nhân xinh đẹp bị đánh tới kêu cha gọi mẹ….
….
“Đi pha một ly cà phê tận ′?” Khương Liệt cầm ly cà phê đã nguội lạnh lên hớp một miếng rồi để lại.
Mắt phượng liếc nhìn Hoàng Sa một thân cao lãnh.
Xấu hổ liếc mắt ra chỗ khác, cô cũng đâu ngờ đột nhiên nhảy ra hai cái đại phiền toái, làm hại cô phải mất không ít thời gian để xử lý.
“Phải xử lý một chút việc.”
Khương Liệt mặt than cấp cho cô một ánh mắt nghi ngờ: “Cô nên biết, không cần gây thêm rắc rối cho tôi.”
Ắch, hắn ta đặt camera trêи người cô sao?
“Vâng thưa Khương tổng.”
Khương Liệt chuyển dời ánh mắt xuống hồ sơ trêи bàn, giọng điệu trầm thấp:”Bảo Bạch Cẩn vào đây.”
“Vâng thưa Khương tổng.” Hoàng Sa cúi chào hắn một cái rồi lui ra.
Đúng là hù dọa cái mạng nhỏ của lão nương mà.
….
Lâm Từ là họa sĩ nổi tiếng ở Pháp, mỗi bức tranh hắn vẽ ra luôn khiến nhiều người trầm trồ khen ngợi, cảnh sắc u buồn lại điểm lên niềm thương tiếc vô bờ.
Cầm một dĩa trái cây trêи tay, mẹ Hoàng mỉm cười đi về hướng thanh niên tuyệt mỹ đang chìm đắm trong thế giới riêng của bản thân.
“Tiểu Từ, ăn hoa quả một chút.” Mẹ Hoàng nhẹ giọng gọi Lâm Từ, thấy hắn không để ý tới mình thì bất đắc dĩ lắc đầu.
Đứa nhỏ này chắc là đang nhớ về chị đi.
“Tiểu Từ, con có nghe dì nói không.” Nhẹ nhàng đặt dĩa trái cây lên bàn gỗ ở kế, mẹ Hoàng buồn thanh khẽ nói.
“A? Dì Cơ?” Lâm Từ kinh nghi nhìn mẹ Hoàng, không biết vì sao bà lại ở đây.
“Đứa nhỏ này thật là, lại đây nghỉ ngơi ăn một chút trái cây.” Bất đắc dĩ xoa đầu Lâm Từ, thấy hắn đối với mình lộ ra vẻ kháng cự, mẹ Hoàng buồn bã vô cùng.
Chị đi rồi, để lại cho bà một hài tử u buồn…
“Ân, Con sẽ ăn.” Lâm Từ né tránh ma trảo của mẹ Hoàng, tự mình cầm lên cọ vẽ mà tiếp tục.
Mẹ Hoàng thấy hắn như vậy cũng không tiếp tục nói, vô cùng bất đắc dĩ mà rời đi, để lại tiếng thở dài ai thán.
….
Lâm Từ cũng không biết bản thân muốn vẽ gì, chỉ là, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một bóng dáng.
Không biết qua bao lâu mẹ Hoàng trở lại, thấy bức tranh của hắn đặt trêи giá đỗ thì chấn động không thôi.
Bức tranh chủ yếu vẽ về một nữ nhân đang thống khổ nằm trêи mặt đất, cặp mắt trống rỗng nhìn không ra tiêu cự, khóe miệng tựa như đang cười nhạo bản thân ngu xuẩn, máu đỏ chảy từ trêи trán rơi xuống cặp mâu mơ mịt, như huyết lệ đau thương chói mắt, mặc dù bức chủ yếu chỉ sử dụng hai gam màu đỏ – đen làm chủ đạo, nhưng lại khiến người xem phải hít một hơi khí lạnh, bọn họ giống như đang chứng kiến một cảnh tượng thảm thương của nữ nhân trong tranh, thấy được nỗi thống khổ qua nụ cười tự giễu kia…
Mà điều khiến mẹ Hoàng bất ngờ hơn chính là, nguyên lai Lâm Từ là đang vẽ con gái bà a!
Nhưng … Tại sao con gái bà lại đang nằm trêи mặt đường? Còn khống khổ mà ôm bụng rỉ máu, cảnh vật ảm đạm khiến mẹ Hoàng phải kinh hoàng lùi bước.
Lâm Từ vừa lúc quay lại thấy bà đang kinh hoàng.
Hắn chỉ là dựa theo tưởng tượng vẽ ra, mặc dù nhìn nữ nhân trong tranh rất quen thuộc nhưng hắn lại mạc danh kì diệu mà không nhớ rõ.
“Tiểu Từ… Người trong bức tranh là Tiểu Sa?” Mẹ Hoàng lời nói run rẩy, bà nhìn bức tranh mà hoảng sợ, chỉ mong nữ nhân đang thống khổ kia không một xu quan hệ với con gái mình.
“Hả? Hoàng Sa? Không… Con chỉ tưởng tượng ra thôi.” Lâm Từ từ trong hoang mang ra, thế mà hắn lại vẽ ra cô, nhưng tại sao hình ảnh kia lại thực chân thật.
Khiến cho hắn cũng một phen thương cảm…
….
Vũ gia.
Vũ quản gia thở dài nhìn cái nam nhân cao cao tại thượng trước kia lại đang cố chấp mà ôm hình ảnh của nữ nhân uống rượu.
“Thiếu gia nếu ngài thích Hoàng tiểu thư như vậy vì cái gì mà trước kia lại cự tuyệt.” Vũ quản gia đã già yếu, ông nhìn người trẻ tuổi vì yêu đương mà hầu như đánh mất lí trí, vì cái gì? Trước kia làm khổ nhau rồi lại hối hận?
“Hừ, bây giờ tôi yêu em ấy thì được gì, căn bản em ấy không liếc mắt tới tôi!” Vũ Tấn Hiên như điên như dại mà nở nụ cười tự giễu.
Nắm bình rượu trêи tay mà ừng ực uống hết.
Tiểu Sa không cần hắn nữa rồi…
Tiểu Sa căn bản là không cần hắn a!
Hắn đau khổ thì được gì? Hối hận thì được gì? Tiểu Sa căn bản là bỏ mặc hắn!!
Vũ Tấn Hiên đưa tay vuốt ve khuôn mặt của người thương qua khung ảnh mà tâm co rút đau đớn.
Tiểu Sa bỏ rơi hắn…
….
Chính là Hoàng Sa đang đánh văn kiện thì đột nhiên rùng mình một cái.
Giống như có người đang nhắc tới cô a.
“Tiểu Sa ăn cơm thôi.” Bạch Cẩn xem đồng hồ trêи tay rồi quay qua mỉm cười đối cô nói.
Hoàng Sa gật gật đầu, cô thu dọn đồ đạc xong thì đưa y đi ăn trưa.
Lại không nghĩ bản thân xui xẻo tới mức lại gặp người quen…