Em Là Người Tôi Yêu

chương 18-11: bị cảm (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trần Tri Tri khôi phục cuộc sống độc thân, thoáng cái dường như trở nên vô cùng nhàn hạ, ngày thứ bảy chủ nhật cuối tuần chẳng có việc gì làm, cũng không biết làm thế nào để trôi qua cho nhanh.

Trước kia khi cô và Chu Đông vừa tới Bắc Kinh cũng có tinh thần hăng hái đi tham quan những di tích cổ, ngày cuối tuần nào cũng ra ngoài, sau đó phát ngán, thực lòng cũng nhận thấy cuộc sống ngày thường trôi qua tạm ổn. Không ngờ sau khi chia tay với Chu Đông, lại đột nhiên cảm thấy Bắc Kinh còn có rất nhiều nơi vui chơi, vừa vặn Khâu Đình cũng độc thân, làm việc gì cũng có bạn.

Chẳng hạn lần thì đi đến khu nghệ thuật gốm sứ chơi, hay có lần thì rủ nhau đi nhảy Bungee (trò chơi nhảy búng người lên cao), đi thăm trang trại nấu rượu, hoặc có khi tham dự một tiết học vẽ phác thảo, tất cả đều làm cho cô cực kỳ hứng thú.

Thứ bảy tuần này hai người rủ nhau đến khu công viên bên cạnh nhà chơi. Mới sáng sớm đã nghe thấy tiếng nhạc ở bên kia vang vọng lại, dường như đang có một hoạt động gì đó rất lớn, vừa đúng Trần Tri Tri và Khâu Đình chưa có kế hoạch định đi đâu, liền quyết định sẽ tới đó đi dạo.

Công viên náo nhiệt khác thường, hoa tươi được kết thành vòm trên cổng chính, trên đỉnh buộc rất nhiều bóng bay ngũ sắc, trông cực kỳ hoành tráng. Phía dưới cổng toàn là trẻ con đang chạy tới chạy lui, lại thêm có rất nhiều người lớn đến đây đi dạo, tạo nên một không khí thật sôi nổi.

Hôm nay bầu trời cũng cực kỳ trong sáng, ánh nắng ấm áp, trên cao vài đám mây trắng bay lững lờ trên nền trời xanh thẳm. Nhìn cảnh vật ngập tràn màu sắc tươi vui, lại thêm tiếng cười nói vui vẻ rộn ràng bên tai khiến lòng người thoáng cái thấy trở nên khoan khoái dễ chịu.

Trần Tri Tri và Khâu Đình mua vé xong liền đi vào, trông thấy một vòng đu quay cực kỳ lớn, phía dưới có rất nhiều người mặc quần áo các nhân vật trong phim hoạt hình ngộ nghĩnh đang đi đi lại lại, phát những tờ rơi cho người đang đi vào, giới thiệu chương trình biểu diễn trong công viên.

Vẫn chưa phải là ban đêm, nhưng có rất nhiều người đi qua đã đeo những chiếc mặt nạ hình con mèo nhìn rất đẹp mắt, đèn báo nhấp nháy ở trên mũi. Nhìn vọng vào bên trong công viên, có rất nhiều các quầy bán đồ ăn vặt với nhiều sắc thái riêng biệt như bắp rang bơ, kẹo xiên Hồ Lô, kẹo đường, thịt nướng, lẩu cay...

Thoáng cái Trần Tri Tri và Khâu Đình trở nên rất hưng phấn.

Trần Tri Tri cảm thấy vô cùng hứng thú với những nhân vật trong phim hoạt hình, lập tức chạy tới một quầy hàng bán quần áo những nhân vật phim hoạt hình để xem. Tình cờ quầy hàng này lại dựng hai hình nộm nhân vật trong phim hoạt hình ở hai bên cửa, bên trái là cô bé Chi-bi Maruko, bên phải là cậu bé bút chì Shinchan. Hai hình nộm đứng ở hai bên cửa, nam cao nghều trái ngược hoàn toàn với nữ thấp bé, nhìn vào vừa đáng yêu lại vừa thấy tức cười.

Chủ quán nhìn thấy có người đi tới, tay vội vàng cầm hai chiếc mũ trùm đầu con thỏ bằng vải lông nhung đưa ra chào hàng, "Vào đây, đội thử chiếc mũ này lên xem nào, nhìn rất đẹp đấy."

Hai người nghe theo đội lên đầu, quay mặt nhìn nhau. Trần Tri Tri cọ cọ đôi tai thỏ của mình vào đôi tai thỏ của Khâu Đình, cố ý kêu lên "Hô".

Khâu Đình cười, nói lại: "Thỏ không kêu như vậy đâu."

"Vậy thì kêu như thế nào?"

"Tớ cũng không biết." Khâu Đình cười cười, tháo chiếc mũ trùm đầu hình thỏ xuống, chọn cái khác.

Trần Tri Tri rất thích thỏ lông xù này, không muốn đổi. Cô và Khâu Đình đứng đối diện nhau, Khâu Đình quay lưng về phía cổng chính, còn cô lại đứng đối diện. Khi Khâu Đình quay đầu chọn hàng, Trần Tri Tri vẫn luôn đội cái mũ con thỏ đó đồng thời nhìn lung tung xung quanh, vô tình ánh mắt thoáng nhìn về phía cửa chính, liền trông thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Chu Đông.

Mà bên cạnh Chu Đông lại có một cô gái. Nhìn từ xa Trần Tri Tri không thấy rõ mặt của cô gái kia, chỉ có thể nhìn thấy cô gái có một mái tóc thật dài uốn thành lọn đến eo, vóc người rất đẹp, lại còn khá cao ráo. Cô đứng cạnh Chu Đông chỉ đến bả vai anh, còn cô gái kia cao gần đến cằm của anh rồi.

Tựa như hai người cũng bị sự náo nhiệt của công viên hấp dẫn, họ đứng lặng một lát ở cửa, rồi sau đó cô gái kia quay đầu nhìn về Chu Đông nói gì đó. Khi cô gái quay đầu lại Trần Tri Tri nhìn thấy cô gái đó đang cười, nụ cười có cái vẻ gì đó như hơi nũng nịu. Còn Chu Đông cũng đáp lại, gật gật đầu tựa như đồng ý, xoay người đi đến cửa chính mua hai vé vào cửa.

Sau đó, anh cùng cô gái kia đi vào.

Bọn họ đi vai kề vai, Chu Đông và cô gái kia theo đường ven hồ đi vào trong công viên, vừa vặn đi qua phía trước cô. Mặc dù Trần Tri Tri biết mình đội chiếc mũ trùm đầu, Chu Đông tuyệt đối không thể nhận ra cô, nhưng theo bản năng khi hai người bọn họ đi qua bên cạnh, cô liền cúi đầu, co người lại giả bộ không nhìn thấy.

Khi hai người bọn họ đi qua, cô chỉ nghe loáng thoáng tiếng cô gái kia nói: "... Thật thú vị..."

Không biết tại sao, Trần Tri Tri chợt thấy mình không đủ dũng khí quay đầu lại nhìn theo họ.

Tay cô nắm thật chặt, ánh mắt cụp xuống nhìn trên mặt đất. Thật ra có một số chuyện có thể dự đoán được, nhưng không biết tại sao trong giờ khắc này đột nhiên lại cảm thấy khó chịu đến thế... tựa như có thứ gì đó khoan vào trong tim của mình vậy.

"Tri Tri, thế nào? Nhìn đẹp không?" Khâu Đình chọn một chiếc mũ trùm đầu hình con mèo, lắc lắc ở trước mặt cô. Trần Tri Tri nhẹ nhàng gật đầu, "Ừ, nhìn rất đẹp."

Cô từ từ tháo chiếc mũ khăn trùm đầu hình con thỏ ra, cũng không còn tâm trạng nào mà vui chơi nữa.

Mà lúc này cô cũng không muốn che giấu mình nữa. Vào giờ phút này, cô mới hiểu rõ một điều, hoá ra khi thấy bên cạnh Chu Đông thật sự đã có một người con gái khác, cô thấy rất không vui, rất không vui, rất khó chịu, rất khó chịu, mà cảm xúc không vui lẫn khó chịu ấy thậm chí đã vượt quá cả sức tưởng tượng của cô.

"Tri Tri, cậu làm sao vậy?"

"Không sao đâu, tớ thấy có chút không thoải mái, tớ muốn về nhà."

Khâu Đình sững sờ nhìn cô: "... Oh."

Không, có lẽ là cô chỉ quá kinh ngạc mà thôi.

Bọn họ đã chia tay được một tháng, không, chia tay đã hơn ba tháng, nhưng cô thực sự mới rời xa khỏi anh được một tháng, không ngờ nhanh như vậy, anh đã tìm được bạn gái mới.

Mà bốn ngày sau, thứ tư, ngày tháng năm , tiết Xuân Phân.

Từ giữa trưa khi bắt đầu xé tờ lịch ngày hôm trước, cô đã ý thức được hôm nay là sinh nhật Chu Đông. Buổi chiều khi làm việc thì Trần Tri Tri có chút không yên lòng. Nhưng kỳ thực cô chỉ đang rối rắm có một việc - có nên gọi điện thoại hoặc là gửi tin nhắn cho anh hay không.

Trước kia, sinh nhật Chu Đông bao giờ bọn họ cũng ở bên nhau. Trần Tri Tri đầy hưng phấn chuẩn bị cho anh một chương trình và sự vui mừng, ngày đó cũng sẽ là ngày Chu Đông có...quyền lực nhất, anh có thể yêu cầu Trần Tri Tri làm bất cứ chuyện gì, còn Trần Tri Tri nhất định sẽ phải làm theo.

Nhớ tới sinh nhật năm ngoái, Trần Tri Tri và Chu Đông liền thử để mấy thứ đồ ngọt trên thân thể để thưởng thức, chỉ tiếc sau đó do Trần Tri Tri cứ cười thành tràng dài, nên cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Nhưng đêm hôm đó Chu Đông lại thấy rất vui vẻ, ôm cô nói chuyện cả đêm, nói mãi cho đến khi cô ngủ thiếp đi.

Vì vậy suốt một buổi chiều Trần Tri Tri cứ ở đó mà nhìn điện thoại di động, lưỡng lự hồi lâu rốt cục quyết định sẽ gửi cho anh một tin nhắn chúc mừng giống như những người bạn bình thường khác. Cô cầm điện thoại di động lên – do tên Chu Đông bắt đầu bằng chữ Z, nằm ở phía dưới trong danh bạ điện thoại di động. Còn tin nhắn hoặc các cuộc trò chuyện ghi âm lại cũng đã bị xóa hết. Cho nên lúc này muốn tìm được lại không phải là loại liếc thấy lấy được ngay, mà phải trượt đến tận cuối danh bạ.

Rốt cuộc đã tìm được chữ cái "Z" trong danh bạ, thấy tên của anh.

Trong lòng cô lại bắt đầu lưỡng lự, tại sao cô lại phải gửi tin nhắn cho anh nhỉ? Dù sao đi nữa bọn họ cũng đã chia tay, cứ làm bộ như không nhớ ra có phải là tốt hơn không?

Qua một hồi suy nghĩ, Trần Tri Tri nhìn máy tính đột nhiên lại thấy không có vấn đề gì, bọn họ cũng đã từng nói sẽ làm bạn bè, mà giữa bạn bè với nhau gửi tin nhắn không phải là chuyện rất bình thường hay sao? Hơn nữa cũng không phải là cô không nhớ, mà còn biết rất rõ ràng, nếu không gửi tin nhắn thì thật sự rất áy náy. Hơn nữa chỉ là một cái tin nhắn mà thôi, viết câu "Sinh nhật vui vẻ, chúc anh hàng ngày đều vui vẻ!" Chắc cũng không đến nỗi dài dòng lắm.

Trần Tri Tri lại cầm điện thoại di động lên.

Lại trượt đến tên của anh, đang chuẩn bị gửi tin nhắn đi thì trong đầu chợt hiện ra hình ảnh cái ngày anh cùng cô gái kia ở chung một chỗ... Rõ ràng giờ anh đã có bạn gái mới, chắc cũng không cần lời chúc mừng của cô đâu nhỉ?

Trong chớp nhoáng, Trần Tri Tri cảm thấy rất mất mát, loại mất mát này vượt qua cả sự lưỡng lự của bản thân có nên gửi tin nhắn hay không. Cô hiểu, vấn đề cũng không phải ở chuyện cô có nên gửi tin nhắn hay không nên gửi tin nhắn, cho dù cô có gửi tin nhắn hay không thì thực chất cũng không thay đổi được mối quan hệ giữa bọn họ nữa rồi.

Chỉ là cô chợt ý thức được một điều, từ nay về sau, cô không có tư cáchgì để chúc mừng anh nữa rồi.

Trần Tri Tri lại thả điện thoại xuống.

Trần Tri Tri tắm xong, từ trong phòng tắm bước ra ngoài, lau tóc.

Nhìn điện thoại di động: ngày tháng năm - :PM.

Ngày hôm nay cũng sắp sửa trôi qua, bất kể thế nào, cho dù chỉ là bạn bè bình thường hay là bạn gái, việc gửi lời chúc mừng sinh nhật vẫn là trách nhiệm của cô. Trần Tri Tri cầm điện thoại di động lên, viết tin nhắn để gửi cho anh: "Hôm nay là sinh nhật anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ, sự nghiệp thành công, vạn sự như ý, mỗi ngày đều thật vui vẻ!"

Suy nghĩ hồi lâu, có nên ghi thêm tên của mình nữa hay không, cuối cùng cô vẫn quyết định không ghi thêm nữa, nhấn gửi đi luôn.

Sau đó, điện thoại di động vẫn im lặng, không có bất cứ động tĩnh gì.

Trần Tri Tri dùng khăn lông lau tóc của mình, tự cười mình vậy mà vẫn không buông tay nổi, ngờ đâu đột nhiên điện thoại rung một cái mạnh mẽ làm cô giật mình, mở ra, là tin nhắn Chu Đông đáp lại: Cám ơn.

Chỉ có hai chữ: Cám ơn.

Trần Tri Tri nhìn chòng chọc vào dòng tin nhắn hồi lâu.

Bao quanh tin nhắn là đường viền hình quả táo màu xám nhạt.

Bên phải có màu trắng, là tin nhắn của cô: "Hôm nay là sinh nhật anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ, sự nghiệp thành công, vạn sự như ý, mỗi ngày đều thật vui vẻ!"

Bên trái có màu xanh lá cây, là tin nhắn lại của anh: “Cám ơn”.

Cô không biết mình đang nhìn cái gì nữa, liền để điện thoại sang một bên.

Cô không thể nào đoán ra nổi cảm xúc của anh khi viết hai chữ này.

Thật ra thì, cô càng không sao phỏng đoán nổi cảm xúc lần này của bản thân mình, khi nói ra lời chúc mừng sinh nhật rất tầm thường và sáo rỗng kia.

"Chu Đông, sao anh vẫn chưa đi?" Điền Ni xách chiếc túi, quay người lại nhìn anh. Chu Đông đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động - kể từ khi anh gửi lại câu cám ơn kia, sau đó cô vẫn không hề nhắn lại nữa.

Cuối cùng, sau khi xác định rằng cô sẽ không nhắn tin lại nữa, anh bỏ điện thoại vào trong túi, nhưng bàn tay vẫn không rời khỏi điện thoại di động.

Hai người sóng vai cùng đi, ánh trăng rắc đầy con đường nhỏ trong Học viện khoa tiếng Trung. Chung quanh có một đám học sinh đang xếp thành vòng, còn có một số nam sinh khác mặc quần áo chơi bóng đang chạy tới chạy lui. Điền Ni cười: "Thật ra thì hàng ngày ở trường học em cũng không có việc gì phải làm, hàng ngày chỉ có nhiệm vụ giúp giáo viên làm thí nghiệm, có lúc rất sớm có lúc rất khuya."

"Thế à."

"Còn anh?" Điền Ni cười quay đầu nhìn anh.

"Cũng chỉ có mỗi việc hàng ngày đi làm rồi tan ca."

"Đâu có, em thấy anh hàng ngày hình như đều rất bận bịu. Hôm nay dì Vương (mẹ Chu Đông) gọi điện thoại cho em từ sáng sớm, bảo hôm nay là sinh nhật của anh, lúc đầu em định nói với anh lời chúc mừng, nhưng suốt buổi sáng em gọi điện thoại cho anh mà không thấy anh nhận."

"Xin lỗi, khi đó anh đang đi họp."

"Được rồi, anh giải thích như vậy thì em cho qua. Nếu như không phải vừa vặn buổi chiều em cũng có việc, thì phải rất khuya em mới có thể ra khỏi phòng thí nghiệm được. Vốn dĩ chúng ta có thể đi dạo nhiều hơn một chút, làm hại anh ngay cả bánh sinh nhật cũng không được ăn." Điền Ni cười nói.

"Không vấn đề gì."

Thật ra thì nhìn Chu Đông từ góc độ này, thật sự cô cảm thấy anh rất tốt. Mặc dù bọn họ chỉ tiếp xúc với nhau có mấy lần, nhưng cô cảm nhận được anh là người rất tốt. Người đàn ông có vóc người cao có thể xứng với cô không nhiều lắm, còn anh không chỉ có vóc người cao, cân xứng, mặt mũi cũng rất được, rất biết chăm sóc người khác, gia thế lại càng không cần phải nói nhiều.

"Ừ." Điền Ni gật đầu một cái, cũng cười: "Vậy hẹn lần sau vậy nhé."

"Đã đến ký túc xá của em rồi." Cô nhìn thấy tòa nhà ký túc xá xoay người nói: "Vậy em đi trước, anh đi trên đường cẩn thận một chút."

"Được rồi, em đi vào trước đi."

Điền Ni gật đầu một cái, đi mấy bước, xoay người lại vẫn thấy Chu Đông còn đứng ở nơi đó, trong lòng cô thật ấm áp, vẫy vẫy tay về phía anh, cười cười, sau đó xoay người chạy về ký túc xá. Chu Đông nhìn cô đi vào cửa ký túc xá, vừa định xoay người lại, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung chuông.

Chu Đông lấy điện thoại di động ra, người gọi tới chính là lão Vương.

Vừa qua năm mới, lão Vương đã chính thức được điều đến Bắc Kinh. Sau khi Trần Tri Tri chuyển đi, Chu Đông đã vào ở trong gian phòng của cô, còn lão Vương thì chuyển vào phòng đối diện, cũng chính là căn phòng trước kia Chu Đông ở.

Anh nhận điện thoại, cái giọng điệu trước sau luôn cợt nhả của lão Vương truyền đến.

"Này người anh em, vẫn ở bên bạn gái à?"

Truyện Chữ Hay