Vương Dịch Thiên liếc nhìn vị bác sĩ, tức giận mất hết cả bình tĩnh: “Ý ông là sao? Tôi không cần biết ông làm cách nào, nhưng nhất định cô ấy phải nhanh chóng tỉnh lại. Nếu không cái bệnh viện này sẽ thành bình địa.”
Bác sĩ hoảng sợ: “Vương thiếu gia, tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức, mong cậu đừng làm khó tôi.”
“Được rồi, ông đi ra đi.” - Vương Dịch Thiên thở dài, có tạo áp lực cho ông ta cũng không có ích gì.
Anh ngồi cạnh giường bệnh, nắm chặt lấy tay cô. Vẻ mặt vô cùng xót xa, ân cần. Anh cứ ngồi đó đến nửa đêm, Hắc Hổ và Hắc Hồng sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của anh, muốn anh về nghỉ ngơi, họ sẽ thay nhau trông chừng Phỉ Phùng Lam. Tuy vậy, anh chỉ lắc đầu. Phỉ Phùng Lam như vậy làm sao anh có thể nghỉ ngơi được đây?
Hắc Long sau khi xử lý xong chuyện ở nhà kho cũng tức tốc chạy đến bệnh viện, anh nhanh chóng lên phòng bệnh của Phỉ Phùng Lam, quỳ xuống.
“Cậu chủ, cũng bởi vì thù hận cá nhân của tôi mới hại Lão Tứ ra nông nổi này.”
Vương Dịch Thiên ánh mắt nhẹ nhàng: “Đứng lên đi, không phải lỗi của cậu.” - Nói rồi anh lại đưa mắt nhìn về người con gái đang nằm trên giường, khuôn mặt của cô nhợt nhạt hơn bao giờ hết, hơi thở yếu nên phải chụp mặt nạ dưỡng khí. Vương Dịch Thiên càng nhìn càng thấy tim mình như thắt lại.
Hắc Long tuy đã đứng dậy nhưng vẫn còn thấy rất có lỗi, Hắc Hồng mới đưa anh ra ngoài, giải thích về chuyện Phỉ Phùng Lam bị trúng độc từ trước. Hắc Long nghe vậy vơi đi bớt những cảm xúc ban đầu, nhưng lại chuyển sang đặt vào đầu cùng một câu hỏi với mọi người. Rốt cuộc ai là người đã hạ độc?
...----------------...
Một đêm trôi qua, Phỉ Phùng Lam vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Vương Dịch Thiên đã thức canh chừng cô suốt một đêm, Tam Hắc cũng không ngủ.
Mới có một đêm mà Vương Dịch Thiên trông gầy đi hẳn, bởi vì sự lo sợ trong lòng anh là quá lớn. Từ lúc sinh ra đến bây giờ, anh chỉ cảm thấy an toàn nhất khi ở cùng hai người phụ nữ họ Phỉ, là Phỉ Thục Mỹ và Phỉ Phùng Lam. Phỉ Thục Mỹ đã mất tích nhiều năm, bên cạnh anh giờ đây chỉ còn có mình Phỉ Phùng Lam, anh không muốn mất cô một chút nào, không muốn chút nào...
...----------------...
Ngày thứ ba ở bệnh viện, gần giờ đêm. Vương Dịch Thiên vẫn ngồi đó. Suốt mấy ngày qua anh đều như vậy, vẫn canh chừng cô như vậy, khi nào thân thể không chống cự được nữa thì mới thiếp đi một hồi, rồi lại giật mình thức giấc. Tam Hắc nhìn thấy mà xót xa, cũng không làm sao khuyên anh được.
Vương Dịch Thiên muốn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, rồi sẽ lại trở ra. Anh kêu Hắc Hồng ngồi đó canh giúp anh một tí.
Anh vừa bước đi mấy bước, chưa kịp vào nhà vệ sinh thì Hắc Hồng đã la toán lên: “Cậu chủ, Lão Nhất, Lão Nhị, mau đến đây, mau đến đây.”
Nghe anh kêu lớn, mọi người liền chạy lại.
“Hắc Hồng, có chuyện gì?” - Hắc Hổ hỏi.
“Mọi người nhìn kìa, ngón tay của Lão Tứ đó, ngón tay của cô ấy đang cử động.”
Ngón tay Phỉ Phùng Lam giật giật, Vương Dịch Thiên nhìn thấy cảnh này liền mừng rỡ, mừng đến run rẩy: “Gọi... gọi bác sĩ đến đây, nhanh đi.” - Hắc Long nhanh chóng rời đi. Hắc Long thấy tay cô có thể cử động cũng rất vui, cuối cùng sự lo sợ trong lòng anh cũng đã được dập tắt. Anh cũng rất sợ Phỉ Phùng Lam sẽ mất mạng, dù cho có nói cô bị trúng độc từ trước khi bị bắt cóc, nhưng người khiến cho cô kích thích độc phát tán nhanh hơn lại chính là kẻ thù truyền kiếp của anh.
Bác sĩ nghe nói nhanh chóng chạy đến phòng bệnh của Phỉ Phùng Lam, ông ta mừng như nhặt được vàng. Phỉ Phùng Lam mà không tỉnh thì cái bệnh viện tâm huyết cả đời của ông sẽ đi theo cô luôn. Ông bước vào phòng bệnh thở hồng hộc, nhanh chóng lại khám cho Phỉ Phùng Lam.
Sau khi xem xét một hồi, ông cười tươi: “Vương thiếu gia, Phỉ tiểu thư đã có dấu hiệu tỉnh lại rồi. Chậm nhất là một ngày ý thức sẽ trở lại với cô ấy.”
Tam Hắc nghe thấy liền thở phào, cuối cùng cô em út cũng có thể tỉnh lại. Chứ cô cứ hôn mê thế này chắc Vương Dịch Thiên sẽ bị suy nhược đến chết mất.
Vương Dịch Thiên lại ngồi cạnh giường cô, cầm tay cô chạm vào mặt mình. Anh không cần đi rửa mặt nữa, nghe cô sắp tỉnh lại là anh tỉnh táo hơn bao giờ hết. Anh vui đến mức khóe mắt hơi ươn ướt. Vương Dịch Thiên từ khi mất mẹ chưa bao giờ khóc.
...----------------...
giờ sáng, đôi mắt to tròn của Phỉ Phùng Lam bắt đầu giật giật. Cô gắng mở mắt dậy, chớp chớp, nhìn sang thì thấy Vương Dịch Thiên đang ngồi ngủ cạnh giường bệnh. Dù ngủ vẫn cầm chặt lấy tay cô không buông. Cô cười nhẹ, sắc mặt vẫn còn khá nhợt nhạt.
“Cậu chủ à, ăn một tí đồ ăn cho có sức còn...” - Hắc Long mở cửa bước vào phòng, nói chưa dứt câu thì liền nhìn thấy Phỉ Phùng Lam đã tỉnh lại. Hắc Hồng bước vào sau anh, thấy đôi mắt của Phỉ Phùng Lam đang nhìn họ, anh còn tỉ mỉ xoa xoa mắt mình rồi nhìn lại cho rõ.
“Lão Tứ... Lão Tứ tỉnh lại rồi kìa anh thấy không?” - Hắc Hồng mở to mắt giật giật tay áo của Hắc Long. Hắc Long mừng hơn cả Hắc Hồng khi thấy cô tỉnh lại, chỉ là mừng đến mức... chết trân.
Vương Dịch Thiên nghe tiếng ồn liền ngóc đầu thức dậy, anh lim dim nhìn người con gái trước mặt. Cô đã tỉnh, nhìn anh cười mỉm: “Cậu chủ... Tôi trở về rồi.” - Tuy đã tỉnh nhưng cô vẫn chưa đủ sức để nói chuyện như bình thường, chỉ nói mấy chữ vô cùng nhỏ nhẹ...
Vương Dịch Thiên đứng hình, tay anh run run chạm vào mặt cô, đã ấm hơn rất nhiều. Khóe mắt anh cay cay, vô cùng xúc động: “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi...” - Một giọt nước mắt rơi xuống, lăn dài trên má anh rồi rớt xuống bàn tay nhỏ bé của cô.
Hắc Long thở phào, móc điện thoại gọi cho Hắc Hổ: “Em út tỉnh lại rồi, tí anh từ căn tin lên sẵn mua giúp tôi một ít trái cây nhé.” - Hắc Hổ nghe tin Phỉ Phùng Lam tỉnh lại, ánh mắt cũng có ý cười.