Sáng sớm tinh mơ, Phỉ Phùng Lam thức dậy trên giường, cô ngồi dậy vươn vai, nhìn ra cửa sổ. Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu qua tấm rèm cửa. Cô bước xuống giường, nhanh chóng tắm rửa rồi đi xuống lầu. Hôm nay cô dậy hơi sớm, vẫn chưa có ai ra ngoài đại sảnh. Cổ họng cô đột nhiên thấy hơi khô, đành lại bàn rót một cốc nước lọc uống một hơi. Tinh thần thoải mái, trèo ngược lên phòng Vương Dịch Thiên. Thường ngày anh chỉ toàn dậy trước cô thôi, hôm nay nhất định phải làm anh thật bất ngờ.
Cô tung tăng như con bướm mà không hề hay biết thứ mình đã uống là gì. Từ nãy đến giờ Trần Thụy Ly núp ở chân cầu thang quan sát tất cả, cười nhếch mép.
Phỉ Phùng Lam lên đến tầng ba, lôi chùm chìa khóa ra mở cửa thật nhẹ nhàng. Chùm chìa khóa gồm chìa cửa phòng cô, phòng của Tam Hắc và phòng Vương Dịch Thiên. Họ làm thế để đề phòng có chuyện gấp xảy ra lúc giữa đêm, ai cũng có một chùm chìa như vậy.
Cô rón rén bước vào phòng thật nhẹ, thật nhẹ, lấy thế thật vững rồi lao tới đè lên người đang cuốn mình trong chăn một phát thật mạnh. Cô ôm chặt lấy cái chăn, cũng chính là đang ôm Vương Dịch Thiên. Anh còn mớ ngủ bị kích động mạnh liền phản ứng, lấy tay hất tung chăn ra, rốt cuộc Phỉ Phùng Lam ôm chăn lăn ra bên cạnh.
“Là em?”
“Không là tôi thì là ai?” - cô cười cười.
“Sao hôm nay dậy sớm vậy? Còn tự qua đây tìm, có phải lại nhớ tôi rồi không?” - anh cười tà.
“Không thèm.” - Phỉ Phùng Lam thè lưỡi trêu chọc.
Anh cười ngọt rồi đi tắm, cô đợi anh. Cả hai người cùng nhau xuống đại sảnh, tâm trạng cả hai đều rất tốt.
...----------------...
Hôm nay là ngày cuối ở nhà chính, mọi thứ đều rất bình yên, suôn sẻ.
Đến lúc trời sụp tối, Hắc Hổ cung kính báo cáo: “Cậu chủ, phút nữa trực thăng sẽ đến.”
“Được, vậy cũng nên lên phòng từ biệt ba tôi, đi thôi Hắc Lam.”
“Vâng.”
Trước mặt Vương phu nhân và Trần Thụy Ly, cô ăn nói với anh vô cùng nhỏ nhẹ, hai người cứ đi san sát, dính nhau như sam khiến người khác phải ghen tị. Tam Hắc cũng cung kính theo sau.
Vương phu nhân nhìn bóng họ rời đi rồi quay sang bất ngờ trước vẻ mặt điềm tĩnh của Trần Thụy Ly: “Thụy Ly à, con ăn trúng cái gì mà bình tĩnh vậy? Dì còn tưởng con sắp trút giận hết lên đầu của dì đấy.”
Cô ta nhẹ nhàng cầm tách trà nóng lên nhâm nhi, bỏ ngoài tai lời nói của Vương phu nhân. Bà cũng lắc đầu, đúng là thứ nắng mưa thất thường.
...----------------...
Sau khi lên phòng Vương lão gia, Vương Dịch Thiên lại gần đỡ ông ngồi dậy, anh ngoan ngoãn ngồi xuống giường xoa xoa bàn tay ông.
“Ba à, con lại sắp đi rồi. Ba ở nhà phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Vương lão gia cười cười: “Ba biết rồi, con cũng phải biết giữ gìn sức khỏe, đừng cố làm việc quá sức.”
“Với lại còn phải để ba sớm có cháu.” - ông nói câu này với Vương Dịch Thiên nhưng lại nhìn thẳng vào Phỉ Phùng Lam đang ngồi cạnh anh, khiến cô vô cùng bối rối.
Vương lão gia là người không hề câu nệ chuyện gia thế của con dâu tương lai. Ông chỉ cần biết đó là người con ông yêu, và cô gái đó có thể sinh quý tử. Còn việc sau này muốn củng cố gia thế, có thể cưới thêm vợ...
Nói chuyện một hồi Vương lão gia thấy mệt muốn nghỉ ngơi. Mọi người đều lui ra, cũng vừa đến giờ đón trực thăng rồi. Vương Dịch Thiên bước xuống đại sảnh, không thèm nhìn qua Vương phu nhân và Trần Thụy Ly một cái, bỏ đi một mạch. Phỉ Phùng Lam đi sau anh, mỉm cười cúi đầu chào Vương phu nhân: “Bác gái, lần sau con lại đến thăm bác.” - đương nhiên là bỏ Trần Thụy Ly qua một bên, không đếm xỉa tới.
Tiếng cánh quạt trực thăng lớn dần, chiếc trực thăng đen khá to đáp xuống giữa khuôn viên nhà chính. Trên trực thăng có tích hợp phòng khách và nhà vệ sinh. Vương Dịch Thiên bước lên trực thăng trước, chìa tay với cô. Phỉ Phùng Lam hiểu ý đưa tay cho anh kéo lên, đây là lần đầu cô đi trực thăng. Tam Hắc cùng một số vệ sĩ khác cũng nhanh chóng trèo lên. Sáu cánh quạt bắt đầu quay, chiếc trực thăng bắt đầu cất cánh.
Trong nhà, Trần Thụy LY bước ra cửa nhìn theo. Phỉ Phùng Lam, lần này cô sẽ không chết vì chết thì quá nhẹ nhàng cho cô. Lần sau không được khoan dung như vậy đâu. Tôi muốn cô phải nếm mùi đau khổ từng chút một. Đừng nghĩ có thể chạm vào người đàn ông của Trần Thụy Ly này một cách dễ dàng.