-Con người thật sự không hề sợ sự mất mát._Hân Nghi điềm tĩnh nói ra từng chữ, khi cô vừa dứt lời thì có một sinh viên giơ tay hỏi?
-Thế họ sợ gì ạ? Không phải họ sợ mất mát mà cứ luôn miệng ca thán rằng mình sẽ sống thế nào khi bị mất việc, họ lo lắng rằng mình sẽ ra sau nếu chia tay cô gái rất tốt với mình , và cả hôm nay mình bị mất vào việc đầu tư cổ phiếu một cách oan uổng
Hân Nghi vỗ tay khen ngợi, cô dừng lại một chút và đứng giữa bục giảng bắt đầu phân tích từng vấn đề.
-Họ sợ mất việc vì lo rằng không có công việc tốt hơn sau đó, họ sợ mất đi cô gái rất tốt ấy vì họ sợ mình không gặp được người tốt hơn và cả việc cổ phiếu là do họ sợ cổ phiếu sẽ rớt giá thêm nữa. Và tổng kết lại là gì?
Cả phòng tập trung lắng nghe không hề nghe thấy tiếng động gì nữa, chỉ toàn là tiếng thở.
Hân Nghi dừng lại quan sát xung quanh vài giây rồi mới nói tiếp:
-CON NGƯỜI THỰC TẾ KHÔNG SỢ MẤT MÁT, CÁI HỌ SỢ LÀ MẤT ĐI KHÔNG CÓ VẬT THAY THẾ GIÁ TRỊ HƠN.
...
Hôm nay Hân Nghi đã giúp họ nhận biết một vài việc đơn giản mà ít khi chúng ta ngẫm nghĩ và nhìn nhận nó bằng một con mắt khác.
Đến cuối giờ có một cô gái chạy đến trước mặt cô và hỏi
-Cô Any ơi, em vẫn có điều luôn thắc mắc ạ?
-Sao thế? Em cứ nói đi.
-Dạ, cô có thể uống cùng em một tách cà phê không?
Hân Nghi giơ tay lên xem đồng hồ dù gì giờ cũng rảnh nên đồng ý cùng cô bé đi ra quán cà phê gần cổng trường.
-Giờ em có thể nói được rồi. Có chuyện gì với em sao?
Cô bé kia ấp úng, gương mặt hiện vẻ lo lắng và gièm pha quan sát xung quanh một cách kỉ lưỡng rồi mới từ từ nói.
-Nếu em có thai với người bạn trai và chúng em đã quyết định phá thai theo ý cậu ấy nhưng một thời gian sau cậu ấy đã chia tay với em và quen một người khác tốt hơn. Em nên làm sao để có thể quay lại như trước ạ?
Hân Nghi nghe cũng không mấy bất ngờ nhưng cô không mấy thích những chuyện như thế này, cô nhìn cô gái đáng thương trước mặt và uống một ít cà phê và thở phào bất mãn.
-Wow, Đúng là tốt thật.
Cô gái không hiểu, Hân Nghi ra giấu tay kêu cô ấy uống ly cà phê kia thử.
-Cô gái kia đúng là tốt thật.
Hân Nghi tiếp tục uống tách cà phê của mình và nhìn ra ngoài cửa theo ánh mắt cô bé ấy, cô gái tuổi, tuổi trẻ bồng bột, yêu thương mãnh liệt và nhận đau khổ. Tuổi cái tuổi cô cũng từng trải qua những thâm trầm đau khổ không kém chỉ là khác cách thức thôi.
-Là cậu ấy à?
-Vâng ạ, cậu ấy cùng cô gái đó. Họ nhìn rất hạnh phúc ạ.
-Em cũng từng như thế mà không phải sao?
-Sao ạ? Em cũng chưa hề dám đi cạnh cậu ấy suốt ngày như vậy. Em sợ cậu ấy sẽ không thoải mái.
Hân Nghi cảm thấy đồng cảm và thấu hiểu cho cô gái tuổi này một cách kì lạ. Cô buông tách cà phê xuống.
-Thế sao em quen cậu ấy
-Vì em thích cậu ấy rất nhiều ạ, em đã vì cậu ấy mà chọn khoa báo chí. Hihi, em có phải nực cười quá không.
-Đúng, em nực cười thật.
Cô gái bỗng ngước mặt lên trần nhà lao hàng lệ bên má và cũng như ngăn nó rơi xuống nữa.
-Em biết mình sai gì không? Trong chuyện tình cảm không có ai đúng ai sai nhưng....
-Khi em quyết định vì cậu ta mà làm tất cả thì em sai rồi và em phải nhận ra mình sai khi cậu ấy ép em phá thai rồi lại bỏ em đi theo người khác. Em đã quá mù quáng va ngu ngốc vì cái tình cảm không kết quả kia mà hi sinh.
-Hức còn cô gái kia ư? Cô gái kia có gì tốt hơn em chứ, cô ta cũng chỉ là một cô gái bình thường như em nhưng cái cô ta tốt hơn em là biết nắm giữ anh ta. Biết trân trọng bản thân mình.
Hân Nghi đưa khăn giấy cho cô bé
-Vì thế cô gái à, lứa tuổi của em rất đẹp. Lứa tuổi mà còn có thể bắt đầu sau khi vấp ngã, có thể sai rồi rút ra bài học để đứng dậy. Vất ngã là để trưởng thành chứ không phải thất bại, không phải thua kém.
Hức hức
-Em cảm ơn lời khuyên của cô ạ, em sẽ cố gắng trở nên tốt hơn.
Hân Nghi nói xong cầm túi đứng dậy đi nhưng khi đi được vài bước thì quay lại.
-Em thật sự thích ngành gì?_Hân Nghi nở nụ cười vui vẻ và nói đùa: -Là ngành em thật sự thích chứ không phải vì ai đâu nhá!
Cô gái vội lao sạch nước mắt, cười rạng rỡ và giọng đầy tự tin đáp: -Em sẽ chuyển ngành sang marketing ạ. Em cũng sẽ từ bỏ thứ tình cảm không kết quả kia.
Hân Nghi xoa đầu cô bé:
-Thứ chúng ta thích nên là động lực chứ không phải là áp lực. Cố lên nhé! Có gì cần giúp hãy điện thoại cho chị nhé!
Hân Nghi để lại tấm danh thiếp trên bàn cô gái cầm lên quan sát và cất vào túi một cách cẩn thận.