Đến năm hai đại học, chương trình học của mấy người bọn Ninh Nhuệ Tinh rõ ràng đã ít đi rất nhiều, đi lại giữa hai bên trường học và chung cư của Giang Dữ quá phiền phức nên cô dứt khoát dọn đến nhà của Giang Dữ luôn.
Giang Dữ không nhắc đến, cô cũng không hỏi ý kiến của anh, giống như việc sống chung với nhau chỉ là chuyện tất nhiên phải đến vậy.
Trước đây khi chưa gặp được Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh cũng không thể nào tưởng tượng được bản thân mình có một ngày yêu đương vào rồi cũng có dáng vẻ như thế này, giống như là nhấn nút tua nhanh, thuận theo tự nhiên mà hẹn hò, hôn nhau, phát sinh quan hệ, tiếp theo đó là gặp mặt phụ huynh.
Toàn bộ đều xảy ra ở năm nhất đại học đó.
Tình yêu dường như được sinh ra với sự kỳ diệu mà nó nên có, khiến cho hai người trước đó chưa từng quen biết nhau từ giây phút bắt đầu yêu đương mà dính lấy nhau không rời.
Ai cũng không trốn thoát được.
Nghĩ đến kỳ nghỉ ở học kỳ hai năm nhất đại học, Giang Dữ đã dẫn cô về nhà gặp ba mẹ của anh, Ninh Nhuệ Tinh liền nhịn không được muốn đưa tay che lấy mặt của mình.
Sau khi ở cùng với Giang Dữ, cô cảm thấy da mặt của mình dường như đã được tôi luyện ngày càng dày thêm.
Số người trong gia tộc nhà Giang Dữ vốn dĩ rất nhiều, vừa khéo lại là đại thọ 70 của ông nội Giang, mọi người đều rất tò mò về chuyện Giang Dữ dẫn theo cô bạn gái bé nhỏ về nhà, Ninh Nhuệ Tinh cảm thấy tình huống gặp mặt người nhà vào ngày hôm đó, dùng từ "cảnh tượng long trọng" để hình dung cũng không hề quá đáng.
Cô cũng là vào ngày hôm đó mới biết được, tất cả những tin đồn liên quan đến bạn trai của cô, những người lan tin ngoài kia thật sự là không hề nói quá một chút nào.
Một người ít để ý đến tin tức chính trị thời sự như cô có thể mơ hồ nhận ra một vài gương mặt trong buổi tiệc gia đình sau khi buổi tiệc rượu chúc thọ kết thúc.
Trong một lúc, lướt sơ qua có tới mười mấy ánh mắt đang chứa đựng uy nghiêm rơi lên người Ninh Nhuệ Tinh, cô có chút xấu hổ, đồng thời cũng không nhịn được mà cảm thấy căng thẳng, cô thật sự rất muốn nép người ra sau lưng Giang Dữ.
Giang Dữ nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay của Ninh Nhuệ Tinh, ra hiệu cho cô đừng lo lắng, anh dẫn theo cô đi chào hỏi từng người một, thấy Ninh Nhuệ Tinh không thoải mái, anh liền dẫn cô đi đến phòng riêng của anh ở nhà họ Giang.
Ninh Nhuệ Tinh vẫn còn nhớ lúc cô ở trong phòng riêng của Giang Dữ, lật xem album ảnh ghi lại chặng đường trưởng thành của anh, sau đó......
Sau đó, tất cả mọi thứ đều loạn hết lên.
Giang Dữ thấy Ninh Nhuệ Tinh buổi tối ăn không được nhiều, bèn dặn dò nhà bếp làm bữa khuya rồi sau đó bưng lên phòng anh, cách một cánh cửa, cô không nghe thấy tiếng gõ cửa của người giúp việc ở bên ngoài, trong đầu cô, bên tai cô đều tràn ngập tiếng thở gấp thoáng chút dồn dập mà kiềm chế của Giang Dữ đang ở trên người cô.
Trạng thái cả người cô bởi vì động tác của anh mà cũng trở nên mơ màng, giống như đang bước trong mây, đi trong sương.
Người ở ngoài cửa thấy người bên trong lâu như vậy vẫn chưa mở cửa liền lặng lẽ không tiếng động rời đi.
Ninh Nhuệ Tinh ôm chặt lấy cổ của Giang Dữ, nép vào trong ngực anh, cả gương mặt đều đỏ rực lên không thể nào tưởng tượng nổi.
Cô không hề nghi ngờ chút nào, người ở bên ngoài cửa kia có lẽ đã đoán ra được chuyện đang xảy ra ở trong phòng.
Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn Giang Dữ, không kìm được có chút xấu hổ và giận dữ, cô liền dùng sức cắn vào cằm anh để trút bỏ sự phẫn nộ này, "Em đã nói là không muốn, đều tại anh...... Hứ......"
Giang Dữ thuận theo đó tìm tới bờ môi đang cắn lấy anh của Ninh Nhuệ Tinh rồi hôn xuống, ngón tay thon dài xuôi theo sự chuyển động của huyết quản dưới làn da trắng ngần mà từ từ vuốt ve xuống dưới, đôi mắt trước đây vẫn luôn bình tĩnh, lạnh lùng lan ra một vài màu sắc khác, nụ cười mờ ám khoác lên bên môi cũng bởi vì như vậy mà vô cớ tăng thêm vài phần tà khí, "Không muốn?"
Đàn ông bất luận là vẻ ngoài có lãnh đạm, hờ hững như thế nào, có ôn nhu, văn nhã như thế nào thì thứ chảy trong xương cốt của anh ấy đến cùng cũng chỉ là dòng máu của dã thú nguyên thủy mà thôi.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra vào buổi tối ngày hôm đó, Ninh Nhuệ Tinh liền lắc mạnh đầu, cố gắng khiến cho bản thân mình không nghĩ nhiều nữa, cô hướng tầm mắt của mình vào trên bài giảng PowerPoint.
Vừa nghĩ đến bản thân mình vậy mà lại nhớ đến chuyện kia ngay trong giờ lên lớp, gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh bất giác đỏ ửng hết lên.
Hứa Giai Văn ở bên cạnh vô tình nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh Nhuệ Tinh, cô nhịn không được liền lên tiếng trêu chọc, "Dư Dư, cậu như vậy là đang nghĩ đến chuyện xấu gì đây, mặt đỏ đến như vậy?", cô ngừng một chút rồi tiếp tục lên tiếng, "Hửm? Không lẽ là......"
Lời nói lanh lảnh bỗng dưng im bặt, ngữ điệu hơi cao hơn một chút, biểu lộ ý tứ chuyện này ai cũng hiểu hết nha.
Tiếng chuông tan học vang lên, nghe được giọng nói của Hứa Giai Văn, ánh mắt của Lai m và Phương Đình Dư liền quét một vòng trên người Ninh Nhuệ Tinh, ngầm hiểu mà lộ ra ý cười.
"Không có." Cô nói xong nhẹ giọng ho một tiếng, muốn gạt đi sự căng thẳng trong giọng nói và cả sự lâng lâng đang thoáng qua trong lòng của mình.
"Chậc chậc chậc", Hứa Giai Văn dựa sát vào người Ninh Nhuệ Tinh, "Ừ, tình hình chiến đấu kịch liệt, còn nói không có?"
"Hihihi......" hai người còn lại sớm đã không nhịn được nữa mà âm thầm khúc khích.
Thuận theo ánh mắt của Hứa Giai Văn, Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu xuống liền nhìn thấy trên ngực mình khắp nơi đều là dấu hôn, bởi vì vừa nãy có chút nóng nên cô đã cởi một nút áo sơ mi ra......
Ninh Nhuệ Tinh nhấc tay lên chỉnh lại cổ áo của mình xong, cô khẽ nhướn môi, làm ra dáng vẻ như cái gì cũng đều chưa từng xảy ra, cô thu dọn tập vở của mình, bỏ lại một câu "buổi tối gặp" rồi vội vàng trốn khỏi hiện trường.
Nếu như không đi, mấy người bọn Hứa Giai Văn nói không chừng còn nói ra những lời gì đó khiến cô không cách nào chống đỡ được.
Ninh Nhuệ Tinh vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng học, nếu như không phải là Giang Dữ đưa tay kéo cô lại, cô thậm chí còn không chú ý đến Giang Dữ đang đứng ở bên cạnh.
Giang Dữ vừa nãy đã gửi tin nhắn nói đang đợi cô ở bên ngoài, Ninh Nhuệ Tinh còn cho rằng Giang Dữ là đang đợi cô ở dưới tòa nhà giảng dạy, ai biết được anh lại chạy đến bên ngoài phòng học chứ.
Tối hôm nay là đại hội tuyển cử nhiệm kỳ mới của hội sinh viên trường, Giang Dữ với tư cách là chủ tịch của nhiệm kỳ trước tất nhiên phải lên sân khấu phát biểu.
"Bộ quần áo em phải mặc vào tối hôm nay, anh đã mang theo để ở trên xe rồi......"
Buổi tranh cử cần phải thống nhất cách ăn mặc, Ninh Nhuệ Tinh từ trước đã có ý định muốn tranh cử chức vụ Bộ trưởng, cô làm việc gì cũng đều cực kỳ cẩn thận, có tâm, sau khi hạ quyết tâm thì việc chuẩn bị bài diễn thuyết, PowerPoint, cô đều nhờ Giang Dữ giúp đỡ xem qua một chút.
Lượng người đi trên hành lang lúc vừa mới tan học có chút đông đúc, lúc này lại nghe thấy Giang Dữ lấy dáng vẻ, tư thái hết sức bình thường để nói đến chuyện giúp cô mang theo quần áo này, Ninh Nhuệ Tinh suy cho cùng cũng sợ bị người khác nghe thấy rồi nghĩ nhiều, cô liền cuống quýt lên tiếng, "Biết rồi mà, biết rồi mà......"
Nhìn ra sự quẫn bách của cô, Giang Dữ khẽ mỉm cười rồi không nói thêm gì nữa.
Tiếp xúc với nhau lâu như vậy rồi, những chuyện thân mật hơn nữa hai người cũng đã làm rồi, nhưng trong một vài tình huống, Ninh Nhuệ Tinh vẫn xấu hổ, ngượng ngùng như trước.
______
Vẫn là hội trường của tòa nhà hành chính, địa điểm không đổi, nhưng tâm tình đã có chút thay đổi rồi.
Lúc này nhìn Giang Dữ đang đứng trên sân khấu, cầm lấy micro phát biểu, lại nhìn đến ánh mắt yêu thích đan xen với sùng bái của những cán sự nhỏ vừa mới được kết nạp vào ở một vài bộ phận đang ngồi ở nơi không xa chỗ của mình lắm, cách nhau một lối đi, Ninh Nhuệ Tinh bất giác có chút ngẩn ngơ.
Có lẽ là trước đây, lúc cô nhìn Giang Dữ cũng có ánh mắt như vậy.
Khó mà kiềm chế được sự yêu thích và sùng bái, trong lúc cô còn chưa nhận ra thì điều đó đã âm ỷ bộc lộ ra ngoài.
Có lẽ đó là lý do tại sao người chưa bao giờ nguyện ý đến gần người khác giới như cô đây lại cho phép sự tiếp cận của Giang Dữ.
Bởi vì bản thân cô cũng muốn gần gũi, tiếp cận anh.
Giang Dữ ở trên sân khấu vẫn còn đang nói những lời xã giao đầy khách sáo, nhưng tầm mắt của anh đột nhiên lại dừng lại trên người Ninh Nhuệ Tinh, ngữ khí của anh thay đổi, nụ cười vương trên khóe môi cũng mang theo một chút chân thành rõ ràng.
"... Tôi rất biết ơn ba năm trong hội sinh viên này, vừa rèn luyện nâng cao năng lực của bản thân, vừa trau dồi được sự hiểu biết, ăn ý và tình cảm với mọi người từ nhiều hoạt động khác nhau, có được mối quan hệ thầy trò với các thầy cô trong Đoàn trường, có được tình đồng môn với các cán sự mới và cũ, còn có", anh ngừng một chút, giọng nói vô thức trở nên ấm áp, dịu dàng, "Đối với tôi mà nói, người quan trọng nhất..."
Hàng ghế bên dưới náo động hẳn lên, ánh mắt của rất nhiều người đều rơi lên trên người Ninh Nhuệ Tinh.
Những cán sự mới tất nhiên là không biết người mà Giang Dữ muốn nói đến là ai, không tránh được có chút tò mò.
"Ý này của đàn anh, là có bạn gái rồi sao, tớ còn cho rằng......", nữ sinh thở dài một hơi, tràn đầy tiếc nuối, "Cũng đúng, nam sinh vừa đẹp trai vừa xuất sắc như vậy, sao lại có thể không có bạn gái được chứ."
"Cũng không biết bạn gái của anh ấy là ai, nhìn dáng vẻ này thì chắc cũng là thành viên của hội sinh viên trường", một nữ sinh khác nói, nói xong liền nghiêng đầu nhìn Ninh Nhuệ Tinh một cái, nhỏ giọng thì thào với cô, "Đàn chị, chị biết bạn gái của chủ tịch là ai không?"
Ninh Nhuệ Tinh vừa khéo lại là đàn chị phỏng vấn nữ sinh này ở vòng sơ khảo, nữ sinh cảm thấy cô là đàn chị xem ra có thể dễ nói chuyện nhất, cô bé thực sự kiềm không nổi sự tò mò ở trong lòng liền nhịn không được lên tiếng hỏi cô.
Lại thấy đàn chị này nhìn chằm chằm vào chủ tịch đang đứng ở trên sân khấu, ánh mắt nóng bỏng, rõ ràng là có chút tình cảm.
Xem ra cũng là một người thích chủ tịch nhưng lại không có được, nữ sinh vừa muốn lên tiếng an ủi mấy câu, liền thấy khóe môi của đàn chị khẽ động, nói một câu gì đó nhưng cô lại không nghe rõ được.
Nữ sinh đang muốn hỏi thành lời thì lại nghe thấy trên sân khấu truyền đến một câu, "Sau đây sẽ tiến hành bầu cử chức vụ Bộ trưởng của nhiệm kỳ mới."
Sau đó, Giang Dữ cùng với các Bộ trưởng đã được bầu cử xong của nhiệm kỳ mới quay trở lại bộ phận mà anh đã từng phụ trách để chụp hình chung, lúc ngước mắt nhìn lên người cực kỳ chói mắt đang đứng ở trước mặt, chủ tịch đang ôm lấy vị Bộ trưởng mới của các cô, nữ sinh lúc này mới mạnh mẽ lấy lại tinh thần, nhận ra khẩu hình môi vừa nãy của Bộ trưởng của các cô là câu nói gì.
Là chị đó.
Chị là bạn gái của Giang Dữ.
Truyện convert hay : Thần Võ Đế Tôn