Giản Tuyết Ngưng cần thời gian nghỉ dưỡng nên đã xin phép Trình Khiết nghỉ thêm vài tuần, trong lúc này cô dường như tránh liên lạc với Vương Diệc Thần để yên tĩnh suy nghĩ. Bất chợt có số điện thoại lạ gọi đến, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng nghe máy …
“Alo, Giản tiểu thư…”
Vừa nghe thấy thanh âm to lớn từ Quan Kính Khải thì Giản Tuyết Ngưng không suy nghĩ liền cúp máy ngang khiến phía đầu dây hơi hụt hẫng nhưng không bỏ cuộc. Không những vậy, anh còn đang đứng trước cổng nhà riêng của cô …
“Giản tiểu thư, mở cửa đi. Là tôi, Quan Kính Khải.!”
Không gian tĩnh lặng của Giản Tuyết Ngưng lại bị Quan Kính Khải phá mất khiến cô thở dài, bất lực ra mở cửa đón tiếp anh …
“Quan thiếu gia, tôi hiện tại không có tâm trạng đùa giỡn với anh. Mong anh về cho…!”
“Giản tiểu thư, những lúc buồn rầu như thế này thì uống rượu là giải sầu tốt nhất đấy. Chúng ta cùng đi nhé.!”
Giản Tuyết Ngưng không hồi đáp và muốn đóng cửa trở lại thì bàn tay của Quan Kính Khải chặn lại theo quán tính mà bị thương …
“Anh điên rồi à? Sao lại lấy tay chặn cửa thế?”
“Vết thương nhỏ, không sao đâu.”
“Mau vào nhà đi.”
Giản Tuyết Ngưng đành cho phép Quan Kính Khải vào nhà để băng bó vết thương …
“Tôi không sao đâu, cô đừng lo quá.!”
“Ngồi im.”Quan Kính Khải dường như bất động trước lời nói có phần ra lệnh nhưng lại rất lạnh lùng như con người của Giản Tuyết Ngưng nên anh nghe lời, nhìn thẳng vào gương mặt đẹp như tranh vẽ đang từng chút khử trùng chỗ bị thương của cô mà khiến tim anh đập mạnh …
“Sao anh lại biết địa chỉ nhà tôi vậy?”
“À, tôi nhờ người lớn giúp đỡ …”
Sau khi băng xong, cả hai chợt im lặng không nói gì thì Giản Tuyết Ngưng đứng dậy hỏi ý …
“Còn muốn uống rượu nữa không?”
“Đương nhiên là muốn.”
Giản Tuyết Ngưng từ tủ lạnh lấy ra vài chai bia có sẵn và cùng uống với Quan Kính Khải. Cùng thời điểm đó, Vương Diệc Thần muốn nhanh chóng hoàn thành công việc sớm để đi tìm cô nhưng lịch trình lại không cho phép …
“[Tuyết Ngưng …]”
Tại nhà riêng của Giản Tuyết Ngưng đang cùng với Quan Kính Khải trên tay mỗi người một chai bia…
“Anh cũng cho rằng tôi và anh ấy không phù hợp ở bên nhau, đúng không?”
“Tôi không có tư cách để nói, chỉ là cảm thấy cô và anh ta vẫn còn nhiều trắc trở thôi.”
Vừa nhấp một ngụm bia vừa cười như có lệ, Giản Tuyết Ngưng vốn đã có dự tính riêng. Tiếng chuông điện thoại reo hiển thị trên màn hình là tên của Vương Diệc Thần, nhưng dường như cô không muốn nghe vào thời điểm này …
“Cô không định bắt máy à?”
Quan Kính Khải nhìn Giản Tuyết Ngưng đang buồn rầu thì lại có hơi thương hoa tiếc ngọc. Mặt khác, đã nhiều ngày Vương Diệc Thần không liên lạc được với cô …
“Cậu sao đấy?”
Tiêu Cẩn Lâm cùng quay chung chương trình nhìn sắc mặt khó coi của Vương Diệc Thần mà tò mò …
“Hai người giận nhau rồi à?”
“Cô ấy hình như đang trốn tránh mình …”
Giản Tuyết Ngưng chỉ uống chưa đầy ba chai đã gục mất nên Quan Kính Khải dịu dàng bồng cô trở về giường ngủ, âm thầm đắp chăn cho cô đầy đủ rồi mới ra về. Nhưng anh nào có hay rằng cô chỉ đang giả vờ để kiểm tra phẩm chất đàn ông ở anh …
“[Anh ta … tốt vậy sao?!]”
Tối nay là livestream trực tiếp chương trình của Vương Diệc Thần nên Giản Tuyết Ngưng lấy điện thoại đăng nhập ứng dụng để xem. Vẫn là Vương Diệc Thần có nhiều lượt theo dõi nhất, từ những gì anh thể hiện có thể thấy cả hai thuộc hai thế giới khác nhau …
“Diệc Thần, tôi nghe nói hôm nay cậu có món quà đặc biệt muốn gửi đến người quan trọng?”
Người dẫn chương trình chợt nhắc đến thông tin nên Vương Diệc Thần không ngần ngại giới thiệu …
“Vâng. Tôi có một món quà đặc biệt muốn gửi đến một người, bài hát này là lần đầu tôi tự sáng tác và phối nhạc nên chưa được tiết lộ công khai nhưng có thể quảng bá một ít. Mong là mọi người sẽ thích.!”
Những bình luận từ người hâm mộ bắt đầu gửi đến tấp nập và thắc mắc người quan trọng của Vương Diệc Thần là ai. Âm nhạc vang lên cùng thanh âm trầm ấm từ anh, từng lời của bài hát như được viết riêng cho Giản Tuyết Ngưng và cô đã khóc khi nghe anh cất lời. Kết thúc chương trình, tin nhắn wechat từ anh gửi đến vang lên, nội dung tin nhắn đính kèm link đầy đủ của bài hát mà anh vừa quảng bá nên cô ấn vào.
“[Em phải làm sao với anh đây? Vương Diệc Thần.]”
Vài ngày sau, Giản Tuyết Ngưng muốn đến viếng thăm mẹ Giản nên tự mình đi xe lên nghĩa trang.
“Mẹ, Tiểu Ngưng tới rồi. Con vẫn chưa nói cho mẹ hay việc con và ba đã gỡ bỏ khúc mắc cùng sống hòa thuận với nhau rồi đó. Mẹ ở trên thiên đường có linh thiêng hãy phù hộ cho con và ba nhé.!”
Giản Tuyết Ngưng ở lại trò chuyện với mẹ Giản đến gần chiều rồi mới về, vừa ra khỏi cổng nghĩa trang thì bước chân khựng lại vì người đàn ông đang chờ sẵn …
“Thần …”
Người đàn ông đó không ai khác chính là Vương Diệc Thần, vừa trông thấy Giản Tuyết Ngưng thì anh liền tới ôm cô vào lòng…
“Anh nhớ em nhiều lắm, Ngưng à.//”
Giản Tuyết Ngưng vẫn còn đang bỡ ngỡ trước sự xuất hiện của Vương Diệc Thần …
“Sao anh lại biết em ở đây?”
“Anh không biết, anh chỉ muốn đặt cược thử một lần thôi.”
Giản Tuyết Ngưng vẫn còn chưa biết phải đối mặt với Vương Diệc Thần như thế nào …
“Vậy anh có thể nghe lý do em trốn tránh anh là gì được không?”
“Hơ?”
Những ngày qua Vương Diệc Thần đã cảm nhận được Giản Tuyết Ngưng muốn giữ khoảng cách với anh, tuy không chắc chắn nhưng anh vẫn muốn nghe từ cô một lời giải thích để anh có thể tìm cách giải quyết vấn đề của cả hai.