Trước giờ sự kiện, Giản Bảo Ngọc bị sai vặt đi mua cà phê cho các nhân viên nên lật đật vào ngay quán mà Giản Tuyết Ngưng đang ngồi nhưng lại không chú ý.
“Xin chào, đồ uống của cô.”
Giản Bảo Ngọc tay xách tay nải gần mười mấy ly cà phê rồi nhanh chóng chạy đi, may thay hình dáng của cô đã thu vào ánh mắt của Giản Tuyết Ngưng.
“Quản lý Trần, cà phê của mọi người đây.”
“Cô còn không phát ra cho họ, đợi tôi phát sao?”
Vị quản lý Trần lớn tiếng trách mắng nên Giản Bảo Ngọc mới bắt đầu đi phát cà phê cho nhân viên, riêng Giản Tuyết Ngưng vốn dõi theo từ sớm nên âm thầm xem tình hình của cô bên ngoài.
“Tội nghiệp cô thực tập đó nhỉ? Chỉ vì hy vọng được trở thành nhà thiết kế chính thức mà phải làm việc với quản lý Trần khó tính kia.”
“Nghe nói, lần sự kiện quan trọng này nếu diễn ra thành công thì quản lý Trần sẽ được thăng quan tiến chức đấy.”
Hai nhân viên của ban tổ chức vừa đi ngang vừa bàn chuyện mà vô tình để Giản Tuyết Ngưng nghe thấy.
“Làm phiền một chút, cho tôi hỏi làm sao đăng ký mua vé dự sự kiện này được vậy?”
Giản Tuyết Ngưng nhờ nhân viên nọ hướng dẫn cách đặt vé vào cổng sự kiện, sau khi đăng ký thành công cô trở lại quán cà phê chờ đợi. Tại sân bay cùng thời điểm, Ninh Tuấn Khang đang đón lão chủ tịch của Houston mà không nghĩ rằng Ferney cũng đi cùng.
“Eraldo, nơi chúng ta hẹn Eirlys vốn đang có sự kiện về đá quý do bên ta tổ chức nên Ferney mới cùng ta trở về. Con đừng cảm thấy không vui./”
“Không đâu, chủ tịch yên tâm.”
Ninh Tuấn Khang nhìn vẻ mặt đắc ý của Ferney cũng thầm đoán được lý do thật sự. Trùng hợp khác, người phát ngôn thương hiệu của sự kiện được mời là Kim Yến Yến và Tiêu Cẩn Lâm càng tạo thêm độ chú ý.
“Thời gian vẫn còn sớm nên ta đến khách sạn nghỉ ngơi trước, con và Ferney cùng tới xem hiệu suất của sự kiện đi.”“Vâng.”
Ninh Tuấn Khang sắp xếp cho lão chủ tịch vào một khách sạn gần trung tâm thương mại, thấy ngài vào phòng nghỉ ngơi rồi mới cùng Ferney tiến vào sự kiện.
“Này, anh làm sao thuyết phục được Eirlys đó thế? Không lẽ là …?!”
Ferney mở lời thăm dò với ngụ ý không tốt, Ninh Tuấn Khang đối đáp mạnh mẽ.
“Người ta công tư phân minh, không phải loại như anh nghĩ.”
“Ồ.”
Ngay khi vừa đến sự kiện, các cấp quản lý đều nhận ra được Ferney và Ninh Tuấn Khang. Song song đó, Kim Yến Yến và Tiêu Cẩn Lâm vẫn đang chăm chú đọc kịch bản.
“[Người đó, chẳng phải là người cùng Tiểu Ngưng lên hotsearch gần đây sao?]”
Kim Yên Yến vội vàng chụp lại hình ảnh của Ninh Tuấn Khang mà gửi cho Giản Tuyết Ngưng, khi nhận được tin nhắn thì cô chỉ mỉm cười không hồi âm.
“Bắt đầu thôi, mọi người tập trung nào./”
Đạo diễn hô vang thì người chủ trì sự kiện nhanh chóng bắt nhịp mở màn và hiển nhiên rất nhiều khách tham quan ghé xem bao gồm cả Giản Tuyết Ngưng đang đeo khẩu trang ngồi hàng ghế gần cuối. Tuy nhiên, điều mà cô để ý chính là sự nỗ lực muốn được công nhận của Giản Bảo Ngọc …
“[Cô ấy thay đổi nhiều thật.!]”
Sự kiện diễn ra khá thành công và lượng sản phẩm đá quý cũng thu hút được nhiều khách đặt hàng.
“Cảm ơn mọi người đã cố gắng để sự kiện lần này quảng bá tốt đẹp.”
Toàn bộ nhân viên đồng loạt vỗ tay sau lời cảm thán từ Ferney và lắng nghe anh phát biểu.
“Lần này, phía công ty đang đàm phán nguốn đầu tư mới. Nếu hợp đồng được ký, những thành viên có công ắt sẽ được thưởng hậu hĩnh. Đặc biệt là quản lý Trần, vì sự kiện này anh đã góp công sức không ít. Mọi người hãy vỗ tay cho anh ấy nào./”
Quản lý Trần được nhắc tới nên nở nụ cười thương mại, mặc dù ai ai cũng đều biết sự thật nhưng lại không một ai dũng cảm lên tiếng. Đột nhiên, tiếng động lớn từ đâu vang tới khiến mọi người hướng ánh nhìn về Giản Bảo Ngọc đang run rẩy trước hàng đá quý bị vỡ dưới chân.
“Bảo Ngọc, cô làm gì vậy hả?”
Quản lý Trần lập tức bước nhanh xuống chỗ của Giản Bảo Ngọc lớn giọng trách mắng.
“Tôi … tôi … tôi không cố ý, xin lỗi quản lý. Tôi sẽ dọn ngay./”
“Cô đúng là … Thật xin lỗi các vị giám đốc, cô ấy là thực tập sinh mới chưa hiểu chuyện. Số đá quý này, tôi sẽ yêu cầu cô ấy bồi thường đầy đủ.”
Giản Bảo Ngọc đang cúi đầu dọn dẹp thì nghe thấy sẽ phải bồi thường số đá quý này mà không khỏi giật mình …
“Cô đó, có nhiêu đấy mà cũng làm không xong. Giờ thì hay rồi, số đá quý này vỡ bao nhiêu là cô phải đền bấy nhiêu cho công ty không thiếu một đồng.”
Giản Bảo Ngọc quá để tâm về lời nói từ quản lý Trần mà vô tình bị các mảnh vỡ làm bị thương …
“Cô chảy máu rồi, không sao chứ?”
Giọng nói có phần quen thuộc cùng bàn tay trắng nõn trực tiếp đưa khăn tay cho Giản Bảo Ngọc …
“Tiểu Ngưng?”
Giản Tuyết Ngưng nở nụ cười hiền hậu và mang đến cảm giác an toàn cho Giản Bảo Ngọc.
“Cô là ai mà xen vào chuyện của công ty chúng tôi?”
Giản Tuyết Ngưng lườm sang một hàng đá quý bên cạnh, tiện tay lấy một trong những mẫu lớn nhất mà nhẹ nhàng buông thả gây thêm âm thanh đổ vỡ.
“Này?!”
Ninh Tuấn Khang và Ferney lần nữa bị tiếng động làm chú ý nhưng lần này là trông thấy bóng dáng của Giản Tuyết Ngưng liền lập tức tiến đến.
“Này, cô có biết mình đang phá gì không hả? Tôi có thể báo cảnh sát đấy./”
“Tuyết Ngưng?”
Vị quản lý Trần đứng lặng người khi phát hiện Ninh Tuấn Khang gọi thân thiết tên cô gái nọ, ngay cả Ferney nghe tin cũng bước lại xem tình hình.
“Các vị giám đốc, cô ấy từ đâu tới rồi phá hoại sản phẩm của chúng ta nên tôi …?!”
“Tuyết Ngưng, em và nhân viên thực tập này quen nhau à?”
Gương mặt của Giản Tuyết Ngưng thể hiện một biểu cảm lạnh lùng mà hồi đáp.
“Cô ấy họ Giản, vậy anh nghĩ tôi và cô ấy có quan hệ gì?”
Câu trả lời vẫn sắc bén như ngày nào, đúng lúc Giản Trữ Luân và Giản Bảo Đăng vừa kịp đến. Độ nhận diện của anh khá nổi tiếng nên phần lớn các nhân viên nữ liền nhận ra ngay và không ngừng bàn tán về thân phận của Giản Tuyết Ngưng.
“Nè nè, kia chẳng phải là tổng tài của tập đoàn Giản thị vừa lên báo gần đây sao?”
“Đúng rồi đúng rồi, mà anh ấy trông có vẻ kính cẩn với cô gái kia quá. Rốt cuộc cô gái đó là ai vậy?”
Lời bàn tán ngày càng nhiều nên Ninh Tuấn Khang ra lệnh với trợ lý nhanh chóng sơ tán nhân viên, và sắp xếp một khu vực riêng cùng Giản Tuyết Ngưng bàn việc. Đồng thời, vị quản lý Trần cũng bị réo theo khiến cả người đều run rẩy báo hiệu có điềm chẳng lành bao gồm về thân phận của cô gái nọ.