Giản Tuyết Ngưng dừng lại ở khu check-in và trao cho ba Giản cái ôm chào tạm biệt.
“Ba, ba vừa mới khỏe lại đừng làm việc quá sức đấy. Con đã dặn trợ lý Doãn rồi, sẽ chia một nửa công việc sang cho con để ba không gặp áp lực nữa.”
“Được được, đều nghe con hết./”
Ba Giản chịu thua trước tính cách kiên quyết của Giản Tuyết Ngưng.
“Đâu phải là không gặp lại nhau, lễ cưới của con ba cũng phải về để chuẩn bị mà.”
Thông báo từ nhân viên đã đến giờ nên Giản Tuyết Ngưng chào lần cuối rồi lên máy bay, khi vừa ổn định chỗ ngồi thì nhận được tin nhắn từ Vương Diệc Thần.
“Em lên máy bay chưa?”
“Em vừa lên.”
Giản Tuyết Ngưng điềm đạm hồi đáp trong hân hoan, chợt ghế bên cạnh xuất hiện một người đàn ông với vẻ ngoài không thua kém những người đàn ông khác đang xếp vali lên khoang đồ.
“Đã lâu không gặp, Giản Tuyết Ngưng.”
Người đàn ông cùng cặp kính đen bắt chuyện với Giản Tuyết Ngưng khiến cô hiếu kỳ xoay sang xem là ai nhưng vẫn là biểu cảm lạnh lùng đó.
“Quên rồi?”
Người đàn ông từ từ tháo kính xuống nhìn Giản Tuyết Ngưng mà tươi cười …
“Là tôi, Ninh Tuấn Khang.”
Cái tên quen thuộc đã gợi cho Giản Tuyết Ngưng một khung cảnh không mấy vui vẻ.
“Ồ.”
Giản Tuyết Ngưng trả lời vỏn vẹn một chữ rồi đeo tai nghe, giả vờ chìm vào giấc ngủ khiến Ninh Tuấn Khang bất giác cười nhẹ.
“[Vẫn lạnh lùng như lúc nhỏ, thú vị thật.]”
Ninh Tuấn Khang chống nhẹ tay lên cằm mà dịu dàng nhìn Giản Tuyết Ngưng. Vài tiếng sau máy bay đáp cánh, cô nhanh chóng thu dọn nhưng lại bị con người trước mặt làm chướng ngại …“Này, phiền anh tránh ra./”
“Lơ tôi thẳng như này đúng là em không thay đổi nhỉ?”
Giản Tuyết Ngưng ngó trái nhìn phải mới phát hiện chỉ còn lại cô và Ninh Tuấn Khang …
“Xin anh tránh ra.”
Ngữ giọng có phần lạnh lùng từ Giản Tuyết Ngưng đối với người khác có lẽ họ sẽ sợ nhưng đối với Ninh Tuấn Khang thì hình như ngược lại, nhân lúc anh không để ý cô dùng đôi bốt đang mang đạp thẳng vào bàn chân của anh …
“Ấy, không nhịn được nữa mà động thủ rồi à?”
Sau khi thoát khỏi Ninh Tuấn Khang cố chấp thì Giản Tuyết Ngưng quyết đoán bước đi.
“Nè, bạn cũ mới có duyên gặp lại. Cùng đi ăn không?”
“Không hứng thú./’”
Giản Tuyết Ngưng tiếp tục kéo vali ra ngoài cổng bắt xe nhưng bị Ninh Tuấn Khang níu đôi tay lại.
“Tôi đưa em về.”
“Xin anh tự trọng, chúng ta không có thân.”
Giản Tuyết Ngưng hằn giọng với vẻ mặt lạnh như băng tuyết sẵn đưa ra yêu cầu mới khiến Ninh Tuấn Khang buông đôi tay mềm mại của cô, nhìn cô rời đi mà cười trừ.
“[Quả nhiên, không hổ là mối tình đầu của mình.]”
Tại nhà chính Giản thị, Giản Hân Hân đang hồn nhiên lướt weibo thì chợt sặc nước vì hotsearch mới đây liền nhanh chóng chạy vào trong thông báo với Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng.
“Anh, có chuyện rồi./”
“Có chuyện cũng chưa tới lượt em gánh.”
Giản Hân Hân lập tức đưa điện thoại hiển thị tin tức nóng nhất của Giản Tuyết Ngưng cho hai người anh xem nhưng ban đầu có vẻ chưa chú ý.
“Tiểu Ngưng lúc nào mà không lên tin tức?”
“Lần này khác mà, anh xem người bị chụp cùng chị ấy là ai?”
Giản Trữ Luân một lần nữa đọc kỹ tin đăng thì phát hiện ra Ninh Tuấn Khang.
“Ninh Tuấn Khang?”
“Hả? Sao cậu ta lại ở cùng với Tiểu Ngưng?”
Giản Hân Hân vốn không quen Ninh Tuấn Khang nên liền tò mò …
“Hai anh quen người này hả?"
“Không tính là quen, khả năng cao sẽ là rắc rối lớn của Tiểu Ngưng đấy.”
Song song đó, tại phim trường một chương trình giải trí có Tiêu Cẩn Lâm quay cùng Vương Diệc Thần cũng phát hiện tin tức về Ninh Tuấn Khang.
“Thần, vợ tương lai của cậu lên hotsearch rồi này./”
Vương Diệc Thần đang duyệt kịch bản thì nghe nói đến Giản Tuyết Ngưng lập tức lấy điện thoại lướt weibo.
“Eraldo Ninh đang khá là được chú ý ở quốc tế gần đây, có người còn nói kẻ thù mạnh thường xuất hiện vào phút chót chính là ý này rồi.”
Hai hàng mi của Vương Diệc Thần chợt nhíu lại và gửi một tin nhắn đến Giản Trữ Luân nhằm hỏi tình hình nhưng chưa kịp ghi nội dung thì tiếng chuông tin nhắn từ Giản Tuyết Ngưng đến trước…
“[Em biết là anh sẽ đọc được tin tức về Ninh Tuấn Khang kia, nhưng mà mọi chuyện không như anh nghĩ đâu nên đừng lo lắng nhé.]”
Tiêu Cẩn Lâm trông thấy Vương Diệc Thần nở nụ cười cũng đủ hiểu là ai khiến anh như thế.
“Tuyết Ngưng à?”
“Uhm.”
Vương Diệc Thần ậm ừ hồi đáp và cùng Tiêu Cẩn Lâm bắt đầu ghi hình, cùng lúc đó Giản Tuyết Ngưng vừa trở về nhà trong uể oải thì nhìn thấy Tiểu Lam chạy lon ton ra đón …
“Chị ơi …”
Tiểu Lam chạy vào vòng tay của Giản Tuyết Ngưng mà vui mừng.
“Chị ơi, Tiểu Lam nhớ chị lắm đó.”
“Chị cũng nhớ Tiểu Lam.”
Giản Tuyết Ngưng bồng Tiểu Lam cùng vào nhà, kèm theo một cô giúp việc cũng cùng đẩy vali lên phòng trước.
“Tiểu Ngưng, về rồi à?”
Ông cố Giản đang ngồi phòng khách nhâm nhi ly trà, vừa thấy Giản Tuyết Ngưng thì ông lên tiếng.
“Vâng. Ba cháu đã khỏe hơn nhiều nên cháu sắp xếp về.”
“Khỏe rồi thì tốt, vất vả lắm phải không?”
Ngụ ý của ông cố Giản chính là bao gồm công việc lẫn trong và ngoài với tư cách người thừa kế của Giản thị nên Giản Tuyết Ngưng bình tĩnh hồi đáp.
“Chuyện cháu nên làm mà, không vất vả đâu ông.”
Hai ông cháu cùng nhau uống trà trò chuyện, chợt ông cố Giản nhắc đến Ninh Tuấn Khang.
“Tin tức sáng nay là như thế nào?”
“Không như thế nào ạ. Anh ta là đại diện của Houston mà sắp tới bên ta sẽ đàm phán, tình cờ gặp trên máy bay thôi.”
Ông cố Giản uống một ngụm trà nghe Giản Tuyết Ngưng …
“Nghe nói hai đứa quen biết từ nhỏ, còn từng bị cháu từ chối?”
Giản Tuyết Ngưng không dừng lại động tác rót trà mà vấn đáp.
“Trữ Luân lại nói gì với ông à? Ông đừng nghe anh ấy nói lung tung, trong lòng cháu chỉ có mỗi Thần thôi.”
Ông cố Giản phì cười vì từ ngữ kiên định của Giản Tuyết Ngưng, sau khi trò chuyện xong cô lên phòng nghỉ ngơi sớm nhưng không quên lướt lại tin tức của bản thân và Ninh Tuấn Khang mà khó chịu. Song song đó, người đàn ông đang là điểm nhấn của tin lại không ngừng mỉm cười khi nhìn những tấm hình của Giản Tuyết Ngưng trong điện thoại.