Em Là Nam, Anh Cũng Yêu 3

chương 15: xin anh hãy chơi ác với em!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Gần đây, lòng tự tin của Mạch Đinh đạt đến đỉnh điểm, Quan Châu thành chiến hữu của mình, với chị chồng dùng cách khích tướng, thuyết phục Tiểu Tư thử yêu đương...cậu cảm thấy mình tư tưởng thành thục, tư tưởng lãnh đạo nghiêm mật, Mạch Đinh một khi đắc ý sẽ rất dễ quên hình dạng, thậm chí bắt đầu có chút coi thường trò đùa ác ấu trĩ của An Tử Yến, cậu mỗi lần nhớ lại đều sẽ mắng bản than, tại sao lại trúng kế, vở kịch dễ dàng như vậy, nhìn một cái là thấu.

"An Tử Yến, dùng trò đùa ác của anh đến đùa em đi." Mạch Đinh lúc trước đại khái cả đời này cũng không nghĩ tới mình sẽ nói ra lời này. An Tử Yến liếc Mạch Đinh một cái: "Trò đùa ác gì."

"Giả vờ không hiểu sao? Chính là trò anh thích chơi nhất, đem em lừa quay vòng vòng, còn đe dọa em."

"Anh không nhớ mình đã làm qua chuyện này."

"Anh đem hồi ức ủy khuất em nhiều như vậy, một câu không nhớ thì sẽ xem như không xảy ra sao? Em không quan tâm, anh nhất định phải đùa ác với em, anh tùy tiện dùng chiêu gì em cũng sẽ không tức giận, không thể qua loa với em." Mạch Đinh hai tay chống hông, cúi đầu liếc nhìn An Tử Yến trên sofa: "Em biết anh nhất định rất tò mò em tại sao sẽ có yêu cầu này."

"Anh không tò mò."

"Anh ngoài miệng nói vậy thôi, nhưng trong lòng nhất định tò mò! Em liền nói cho anh biết rõ vậy, bây giờ em có đủ tự tin, có thể dựa vào trí tuệ của mình để phá vỡ vở kịch buồn chán lại rách nát của anh, em, Mạch Đinh, muốn lấy cơ hội này tốt nghiệp trong trò đùa ác của anh!" An Tử Yến hứng thú tràn đầy, ngón tay động động ra hiệu Mạch Đinh đừng cản anh xem tivi: "Anh không có rãnh mà bồi em chơi đùa."

"Đây không phải chơi! Em muốn đánh cược với anh, nếu như em biết tỏng trò đùa ác của anh, anh sau này không được chơi ác với em nữa, thế sao, anh sợ rồi?" Mạch Đinh tiếp tục liếc nhìn An Tử Yến, An Tử Yến bất vi sở động, cậu đột nhiên nhào vào lòng An Tử Yến: "Anh kết thành tâm nguyện này của em đi."

"Buông anh ra."

"Em không buông ra, anh không đồng ý em sẽ không buông anh ra, chồng yêu dấu, tâm can bảo bối của em, yêu của em..." cậu liếc mắt đưa tình, rắp tâm khiến An Tử Yến không thoải mái: "Không đáp ứng em thì em cứ dùng tư thế này." Mạch Đinh kéo miệng, làm nũng: "Muốn hôn, em muốn hôn." An Tử Yến dùng tay bịt miệng cậu: "Nếu đã như vậy, anh sẽ tốt bụng thành toàn cho em."

"Thật sao, nói lời giữ lấy lời, không thể dùng chiêu thông thường, em sẽ không có cảm giác thành tựu, nhất định phải rất xấu, rất độc ác, để em hưởng thụ khoái cảm vạch trần, em thề độc, dù trò đùa ác đến đâu em tuyệt đối sẽ không tức giận, cho nên, van anh hãy chơi ác với em đi!" nghe khẩu khí này của Mạch Đinh, đã cho rằng bản thân thắng chắc rồi, cậu giống như tấm bia "tìm chết" đứng ở bãi tập bắn, hi vọng An Tử Yến chọn súng hỏa lực mạnh nhất.

"Nếu như em thua..."

"Em không thể nào thua, lỡ như thật sự thua, em sẽ không oán giận mà giúp anh quét dọn nhà cả đời, giặt quần áo cả đời."

"Anh sẽ không để ý em oán giận giúp anh quét dọn nhà một đời, giặt quần áo một đời đâu." An Tử Yến vẫn không có hứng thú, Mạch Đinh suy nghĩ hồi lâu, với sự hiểu biết của cậu với An Tử Yến, câu này chắc chắn sẽ có tác dụng, cậu nói: "Nếu như anh thắng, sau này chuyện kia em sẽ không nghiêm túc phản kháng nữa, cả đời đều phối hợp với anh, cho dù anh nói đi làm ở trong tàu điện ngầm, em cũng sẽ không có một chút lưỡng lự." Cậu thật sự cho rằng nhất định không thua mới hạ cược lớn như vậy.

"Sau khi em thua mà nuốt lời thì làm sao." An Tử Yến xem như là có chút hứng thú.

"Em không phải loại người đó, chúng ta viết ra giấy, ký tên ấn dấu tay làm chứng, nếu như em nuốt lời thì..."

"Em nếu như nuốt lời thì đem tất cả tiền tiết kiệm và tiền giấu trong nhà toàn bộ đều đưa anh." An Tử Yến chính là nắm được nhược điểm này của Mạch Đinh.

"Được, được thôi! Nhưng anh thua thì sao, anh thua rồi thì sau này không thể chơi ác với em nữa, anh có thể khống chế không?"

"Anh vi phạm một lần thì sẽ tăng lương cho em một lần."

"Đây là anh nói, đem mấy cái này toàn bộ đều viết trong giấy." Lo lắng An Tử Yến hối hận, Mạch Đinh tìm giấy viết, nghiêm chỉnh viết toàn bộ nội dung ra giấy, còn không ngại phiền phức viết thành hai phần, cậu ký tên mình trước, đem giấy đẩy đến trước mặt An Tử Yến, An Tử Yến cũng ký tên mình. Giao dịch thống khoái đạt thành, ngây thơ của An Tử Yến khiến Mạch Đinh cảm thấy buồn cười, biết rõ bị chỉnh, ai sẽ trúng kế chứ.

Lúc nghỉ trưa, Mạch Đinh đem toàn bộ câu chuyện kể cho Quan Châu biết, còn không ngừng dặn dò Quan Châu phải đem toàn bộ nhất cử nhất động của An Tử Yến nói cho mình, suy cho cùng đây là chuyện lớn liên quan đến cuộc đời mình, cậu vẫn duy trì đi phòng gym như trước, nếu như thắng trận cược này, vậy, năm nay sẽ thành bước ngoặt trong quan hệ của mình và An Tử Yến. Quan Châu sau khi nghe tường thuật của Mạch Đinh không lộ thanh sắc, cậu thật không hiểu suy nghĩ của Mạch Đinh, tại sao có vài người không thích cuộc sống tốt, mà lại tự mình đi tìm chết.

"Cậu thấy thế nào?"

"Cậu rất có tự tin?"

"Tôi cũng không phải đồ ngốc, không có tự tin sẽ không đánh cược với An Tử Yến, tôi đem toàn bộ kinh nghiệm trúng kế nhiều năm làm thành tổng kết, tôi giống như chuyên gia bị lừa đã có miễn dịch với trò lừa của An Tử Yến, vì thế, tôi nhất định phải có sự trợ giúp của cậu, đây cũng không phải chuyện một mình tôi, để An Tử Yến bỏ tật xấu thích chơi ác mọi người, là tạo phúc cho mọi người." Đây cũng không phải là chuyện cần để ý.

"Có thể giúp được tôi sẽ tận lực giúp cậu." Quan Châu nhẹ nhíu mày, cậu nhìn vẻ mặt nhất định phải thành của bạn bè, lại nói: "Lần này, tôi sẽ quay lưng với giám đốc An, đứng về phía cậu."

"Đợi tin tức tốt thắng lợi của tôi."

Hai người trở lại bộ phận quan hệ xã hội, một cô gái tay chân luống cuống từ bên ngoài nhìn vào văn phòng An Tử Yến, cô đầu tóc bù xù, đeo mắt kiếng dày cộm, phẩm vị phục trang sẽ khiến Phạm Thiếu Quân nói là loại hình bà tám. Mạch Đinh nhìn dáng vẻ cô hình như là người công ty, nhưng với người này một chút ấn tượng cũng không có, lẽ nào là trợ thủ An Tử Yến tìm đến, không được, đừng nghi ngờ, có lần mình nghi ngờ kết quả lại có bug, phải bình tĩnh, địch không động ta bất động. Mạch Đinh thật sự thông minh rất nhiều.

"Xin, xin hỏi giám đốc An có đây không?"

"Cô là..." Quan Châu thân thiết hỏi.

"Tôi là Đường Cảnh Mỹ ở bộ nhân sự, giám đốc An nói có việc tìm tôi." Đường Cảnh Mỹ lo lắng trả lời, rất không quen tầm nhìn của một đám đàn ông ở bộ phận quan hệ xã hội đặt lên mình. Nghe thấy tên cô, Quan Châu trở nên lễ phép: "Xin mời cô theo tôi." Nhìn thấy Quan Châu đưa Đường Cảnh Mỹ vào phòng khách, Mạch Đinh thắc mắc: "An Tử Yến kêu người mới ở bộ nhân sự đến làm gì."

"Người mới? Thời gian cô ta vào công ty còn dài hơn cậu, cậu nên gọi là tiền bối." Phạm Thiếu Quân vừa ăn ơm xong nói.

"Sao tôi chưa gặp qua cô ta."

"Cô ta là cô hôn dã quỷ ở công ty, phải có mắt âm mới thấy được cô ta, tôi cũng rất tò mò Yến tìm cô ta làm gì." Lời của Phạm Thiếu Quân ít nhiều cũng có chút nói quá, nhưng không tính là khoa trương.

"Chuyện đổi giám đốc bộ phận nhân sự, chắc không phải Yến muốn để cô ta..." Quách Bình đoán, Phạm Thiếu Quân bật cười: "Không thể nào, cô ta căn bản không phải loại làm giám đốc, anh cũng thấy dáng vẻ của Đường Cảnh Mỹ rồi, cùng người bình thường câu thông cũng là vấn đề, bộ phân nhân sự không có ai đặt cô ta vào mắt." Mạch Đinh vì người yếu thế lên tiếng: "Thiếu Quân, anh nói như vậy tôi nghe không được, mỗi người đều có sở trường của mỗi người, ai cũng có khuyết điểm, anh tại sao lại nhận định cô ta không thể làm giám đốc." Phạm Thiếu Quân chống đầu mình: "Sư phụ, đừng oán giận."

Trong phòng khách, Quan Châu rót một ly nước cho Đường Cảnh Mỹ, Đường Cảnh Mỹ vẫn luôn cúi đầu, bất an vò góc áo, An Tử Yến ngồi đối diện cô, anh từ chỗ Phó Thúc nhận được tài liệu của Đường Cảnh Mỹ, cũng làm đối chiếu với mấy người khác trong bộ phận nhân sự, cuối cùng cho rằng, để cô ta làm giám đốc là có lợi nhất với mình, có điều vấn đề chính là, người phụ nữ trước mặt đừng nói làm giám đốc, ngay cả người mới cũng không bằng.

"An, giám đốc An, ngài tìm tôi có chuyện gì sao, tôi có chỗ nào đắc tội với ngài sao, xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý."

"Sau này đừng tùy tiện xin lỗi với người bộ phận khác, cô suy cho cùng là giám đốc nhiệm kỳ sau của bộ phận nhân sự." Lời của An Tử Yến khiến Đường Cảnh Mỹ càng khẩn trương: "Giám đốc An đừng trêu chọc tôi, tôi làm sao có thể là giám độc nhiệm kỳ sau, tôi cũng không muốn làm giám đốc." Đường Cảnh Mỹ ở công ty không có tiếng tăm gì đã năm rồi, hơn nữa cô rất hài lòng vị trí hiện tại, càng nguyện ý làm một chức vụ nhỏ cho đến khi về hưu. An Tử Yến đan ngón tay hai tay đặt trước người: "Như vậy sao, có điều, cô không làm giám đốc có thể sẽ phải rời công ty rồi, tôi nghe vài tin tức, mấy vị đồng nghiệp có khả năng làm giám đốc của cô, đợi bọn họ lên chức sẽ chỉnh đốn lại bộ phận nhân sự, cắt giảm vài người dư thừa, cô cho rằng bọn họ sẽ giữ lại cô? Tôi nghe nói năng lực công tác cô rất tốt, nhưng quan hệ với mọi người ở phương diện này thì..." Đường Cảnh Mỹ bị dọa, cô gia cảnh rất kém, người trong nhà đều dựa vào cô nuôi sống, hơn nữa cô không dễ gì mới vào công ty lớn này, cũng đã năm, nếu như bị công ty khai trừ cô không biết mình phải làm sao.

"Ngài tại sao lại nói cho tôi biết điều này?" đây là lần đầu cô nói chuyện với An Tử Yến, cô có thể đoán được anh cần người bộ phận nhân sự giúp anh che giấu vài việc, nhưng thực sự nghĩ không thấu An Tử Yến tại sao tìm mình.

"Tôi bên đây cũng có lý do của tôi, về đề nghị của tôi, cô có thể cân nhắc kỹ một chút, nếu như cô muốn làm giám đốc, tôi có lẽ có thể cân nhắc giúp đỡ một chút."

Đường Cảnh Mỹ không nói, danh tiếng của An Tử Yến ở công ty cô ít nhiều cũng biết một chút, lúc trước giám đốc Thôi bộ phận quan hệ xã hội cũng xem như là người lão làng cũng bị An Tử Yến ép đến hung hăng từ chức, anh ta có lẽ có thể giúp mình, nhưng mình chưa bao giờ nghĩ qua làm giám đốc, cũng không biết làm sao làm giám đốc.

Đường Cảnh Mỹ từ phòng khách đi ra sắc mặt cũng không tốt, lảo đảo rời khỏi bộ phận quan hệ xã hội, tất cả điều này không lọt khỏi ánh mắt của Mạch Đinh, An Tử Yến rốt cuộc là đánh chủ ý gì, đây có liên quan gì đến điều động giám đốc bộ phận nhân sự, xem ra hình như không có liên quan gì đến mình lắm, nhưng An Tử Yến nói không chừng sẽ đem mình kéo vào, thành một phần mưu kế của anh ấy, hoàn thành mục tiêu của anh ấy muốn đạt được lại chỉnh được mình, nhất cử lưỡng tiện.

Sau khi Quan Châu đi ra thì kêu Phạm Thiếu Quân vào, Phạm Thiếu Quân ở bên trong chừng mười mấy phút, đi ra một mặt tràn đầy đau khổ thu hút sự hiếu kỳ của Mạch Đinh, cậu cầm văn kiện cần ký tên gõ cửa phòng làm việc An Tử Yến.

"Có văn kiện cần ngài ký tên."

"Vào đi." Sau khi Mạch Đinh đi vào thì đóng cửa lại, còn chưa mở miệng, An Tử Yến đã nói trước: "Em đến vừa đúng lúc, anh có chuyện cho em làm." Mạch Đinh hỏi: "Anh trước tiên nói chuyện gì em mới đồng ý với anh."

"Chuyện chúng ta đánh cược tạm thời để sang một bên."

"Được thôi." Để sang một bên, em mới sẽ không để sang một bên, chỉ cần buông lỏng đề phòng em sẽ trở thành người bị thương, An Tử Yến đem một thẻ SD ném qua: "Qua vài ngày sẽ có hội nghị quan trọng, Quan Châu bận chuyện khác, nên em chuẩn bị tư liệu, chuyện bộ phận quan hệ xã hội, không cần làm, em làm văn kiện theo kiểu để trình bày trên máy chiếu, sau khi làm xong lập tức đưa anh." Vừa nghe là chính sự, Mạch Đinh lập tức nghiêm túc, cậu nhìn chằm mặt An Tử Yến không có sơ hở, lại nảy sinh nghi ngờ, thật sự có hội nghị này sao, chờ đợi nhìn thấy tận mắt hay là lát nữa đi hỏi Quan Châu và bộ phận khác.

"Em đang nghi ngờ lời anh nói?"

"Em làm sao có chứ, haha, hoài nghi người bên cạnh mình, em còn được xem là người yêu hợp cách gì chứ, lần nào không phải anh nói gì em cũng làm đó sao." Mạch Đinh chột dạ cười lên, nói dối cho qua, tay phải An Tử Yến vô cùng không cẩn thận đụng trúng văn kiện, văn kiện rơi xuống đất: "Vậy em đến nhặt đi." Nhìn thấy anh được một tấc tiến một thước, Mạch Đinh cười gượng: "Anh xem xem, bây giờ rốt cuộc là ai nghi ngờ ai chứ, em nhặt là được mà." Cậu đi qua, vừa nhặt văn kiện lên, sắc mặt cực biến, cậu cúi đầu, tay An Tử Yến đang để trên thắt lưng như đang suy nghĩ, đây là tín hiệu gì Mạch Đinh rất rõ, cậu muốn trốn thoát nhưng lại bị thắt lưng túm chặt.

"Em đã nói là không làm ở văn phòng mà!"

"Vậy thì làm ở trong phòng tiếp khách."

"Đều như nhau! Anh còn không buông tay em kêu người đó."

"Em muốn gọi ai?"

"Em không muốn, em không muốn!" Mạch Đinh lắc đầu, trở thành thiếu nữ thanh thuần bị thế lực tà ác cưỡng hiếp, An Tử Yến vươn tay rút keo nước trong hộp đựng bút, Mạch Đinh càng trợn mắt lên: "Anh muốn lấy keo nước làm gì với em."

"Lát nữa em sẽ biết." Nhân lúc Mạch Đinh không chú ý, An Tử Yến đã mở thắt lưng cậu ra, anh đem Mạch Đinh ép lên cửa thủy tinh, hạ thân dán chặt chẽ vào giữa hai chân Mạch Đinh: "Anh thấy em không bằng sớm chịu thua một chút, từ bỏ phản kháng."

"Em tuyệt đối sẽ không chịu thua, trò đùa ác công phu chỉ có ba chân mèo của anh thì em mới không thua đâu, em muốn phản kháng tiến hành đến cùng, buông em ra, em muốn báo cảnh sát tố cáo anh, ah~ anh đem cái gì phun lên phía sau em."

An Tử Yến đem chai keo nước ném lên đất, Mạch Đinh nhìn chất lỏng bên trong ít hơn rất nhiều, cậu dùng tay vừa đấm vừa đánh: "Anh dùng keo nước? Lỡ như dính lại thì làm sao!! Anh làm sao có thể làm loại chuyện ác độc như vậy với cái mông của em."

"Ồn chết rồi, bị người ta nghe thấy anh cũng không quản, hơn nữa, đây không phải keo nước, tự mình từ từ cảm nhận đi."

"Cảm nhận, cảm nhận làm sao, ah! Ha ah~ anh~~" sự xâm nhập của anh ấy chầm chậm, nhưng đối với Mạch Đinh mà nói cũng không quá đột ngột, An Tử Yến rốt cuộc lúc nào mà đem gel bôi trơn đổi vào trong chai keo nước chứ, trong văn phòng tại sao lại có mấy thứ đồ này, còn có nơi khác cũng đựng thứ này sao? Mạch Đinh không biết nên hỏi nào trước, cuối cùng cũng đều từ bỏ, do sự xâm lược một lần lại một lần của An Tử Yến.

An Tử Yến ôm Mạch Đinh lên bàn làm việc, dùng tay đem chân cậu đè trước ngực, Mạch Đinh không muốn làm nhăn quần áo lại không cách nào tập trung tinh thần, sau lưng đụng mặt bàn: "Ah ha, a, sắc lang, cầm thú, ân ah, em nhất định phải tố cáo anh." Cậu nói xong, hai tay vội vàn túm chặt cổ áo An Tử Yến, mũi chân cong lại.

"Anh cảm thấy thân thể em rất thích bị cưỡng hiếp, nhanh như vậy đã tới."

"Thân thể em không thể đại diện em!"

"Cứng miệng không phải là đứa trẻ ngoan." An Tử Yến tiếp tục động, Mạch Đinh túm chặt góc bàn, dự định trốn khỏi nơi này, nhưng lại bị An Tử Yến túm trở lại, ngược lại càng tiến vào sâu hơn: "Bản thân thoải mái xong rồi, thì muốn chạy?"

"Ân ha, em sau này, em sau này, ah ah, cũng không muốn vào phòng làm việc của anh nữa."

Mạch Đinh tổn thất cả thể xác và tâm hồn sau bốn mươi phút mới nhảy ra khỏi phòng làm việc, cậu thật sự một chút cũng không hiểu nỗi dục vọng của An Tử Yến, lúc nên làm thì anh ấy làm, lúc không nên làm anh ấy cũng sẽ làm, mình ở trong nhà lẽ nào vẫn chưa thỏa mãn đủ anh ấy sao? Mạch Đinh suy nghĩ lung tung, đồng dạng như cậu suy nghĩ lung tung còn có Đường Cảnh Mỹ ở bộ phận nhân sự, cô cách ở góc xa nhất không cách nào tĩnh tâm được, nghĩ đến bản thân vẫn luôn phấn đấu trong công việc, cho dù xem như đổi giám đốc mới, cũng không nhất định sẽ đuổi mình, mình không nhất thiết phải gia nhập vào đội quân tranh đấu.

"Nghe nói chưa, Kim Tài có khả năng làm giám đốc nhất." Đường Cảnh Mỹ ở góc không xa nghe người bên cạnh nói chuyện riêng.

"Cô từ chỗ nào nghe được."

"Tôi tự nhiên có cách của tôi."

"Là anh ta sao, bình thường luôn a dua nịnh hót khó trách được thăng chức."

"Anh ta gần đây luôn trưng ra dáng vẻ đã là giám đốc, còn nói sẽ triệt để điều chỉnh lại một vài người dư thừa lại vô dụng."

"Sẽ là ai đây, ngàn vạn lần đừng là tôi nha."

"Bình thường người không thuận nhất chính là chị Cảnh Mỹ."

"Ách, nhỏ tiếng chút."

Đường Cảnh Mỹ cắn móng tay, lén nhìn Kim Tài, Kim Tài chú ý đến ánh mắt của cô, chán ghét nói: "Cô dùng ánh mắt buồn nôn nhìn tôi làm gì." Đường Cảnh Mỹ hoảng sợ cúi đầu, Kim Tài lớn tiếng châm biếm: "Biết tôi có khả năng làm giám đốc nên muốn nịnh nọt tôi sao, xin cô cách xa tôi ra chút, tôi đối với phụ nữ vừa sĩ vừa dữ không có một chút hứng thú." Mấy người đàn ông bên cạnh anh ta cũng cười lên, chuyện bọn họ ở bộ phận nhân sự cười nhạo và chế giễu Đường Cảnh Mỹ cũng không phải ngày một ngày hai. Đường Cảnh Mỹ thật ra cũng không để trong lòng, cô chỉ cần có thể duy trì công việc này đã thỏa mãn lắm rồi, nhưng hôm nay thì ngay cả nguyện vọng này cũng...cô tiếp tục cắn móng tay, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho dãy số lạ.

Quan Châu nhận được tin nhắn rất nhanh chóng thông báo cho An Tử Yến, lúc cậu đi ra khỏi văn phòng, Mạch Đinh ở trước máy tính gọi cậu lại: "Quan Châu, cậu qua đây chút, tôi có chuyện hỏi cậu."

"Sao vậy?"

"Công ty qua mấy ngày nữa có hội nghị quan trọng sao?"

"Ừ, không chỉ giám đốc mỗi bộ phận, mấy vị lão tổng cũng sẽ tham gia."

Mạch Đinh lúc này mới yên tâm: "Vậy thì tốt, tôi không muốn mình làm vô ích. Đúng rồi, An Tử Yến hôm nay có hành động gì kỳ quái không?" Quan Châu lưỡng lự vài giây, nhìn nhìn văn phòng An Tử Yến lại nhìn nhìn Mạch Đinh: "Có chuyện tôi cũng không biết có tính là kỳ quái không."

"Chuyện gì, cậu nhanh nói tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ giúp cậu giữ bí mật."

Quan Châu sau khi thở một hơi mới nói: "Tôi đã nói lần này sẽ đứng về phía cậu. thật ra, hôm nay giám đốc An kêu tôi ở trong văn phòng anh ấy gắn camera, hơn nữa vị trí khá khuất, vừa hay có thể quay gần bàn làm việc."

"Cái gì!!!" Mạch Đinh kêu to đứng dậy, mặt đỏ lên, vậy chuyện lúc nãy không phải toàn bộ...ác thú, sắc quỷ đáng chết, đại lưu manh, cặn bã, biến thái, loại chuyện đó sao có thể quay lại chứ, nếu như bị phát hiện, mình ngoại trừ dọn đến đảo không người sống thì cũng không còn cách nào khác nữa.

"Cậu hoảng sợ làm gì hả."

"Không có gì, xin lỗi, dọa mọi người rồi, kinh sợ một trận mà thôi." Mạch Đinh hướng sang các đồng nghiệp xin lỗi, sau khi hít sâu mấy lần mới từ từ trấn định một chút, Quan Châu đã đi, Mạch Đinh cũng có chính sự phải làm, chỉ cần trước tiên chịu đựng thôi. Ít nhất đã biết An Tử Yến tung chiêu gì, chỉ cần xem An Tử Yến sẽ dùng vào chỗ nào, nhất định phải nhân lúc anh ấy không chú ý đem thứ trong máy quay phim toàn bộ xóa hết! Mạch Đinh vừa nghĩ đến nội dung trong đó, mặt lại nhịn không được nóng lên.

Bận rộn đến tám giờ, Mạch Đinh mới về nhà, cậu giả vờ cái gì cũng không biết, cùng An Tử Yến chơi trò đóng phim hồi hộp, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, mình cũng chỉ là con chim sẻ nhỏ thông minh lanh lợi.

"An Tử Yến, anh nhất định đói rồi đúng không, em lập tức làm cơm."

"Anh ăn rồi."

"Anh lại mua đồ ăn bên ngoài về nữa, đồ bên ngoài có thể vệ sinh như trong nhà sao?" oán giận chất oán giận, tăng ca về nhà thì có thể trực tiếp ăn cơm cậu cũng có thể cảm nhận được rất thả lỏng, cậu vừa đưa thức ăn vào miệng vừa hỏi: "Anh hôm nay tìm bộ phận nhân sự có chuyện gì." Cậu rất may mắn có thể đi làm cùng một nơi với An Tử Yến, như vậy hai người sẽ có cùng tiếng nói nhiều hơn.

"Chuyện riêng."

"Chuyện riêng của anh, em có gì không thể biết."

"Anh chỉ là lười nói, em nếu như thật sự muốn biết anh sẽ để Phó Thúc sắp xếp người gửi tin nhắn cho em biết."

"Anh dùng lời đơn giản ngắn gọn nhất nói cho em biết, em tự mình hiểu!" mỗi lần muốn biết chuyện của chồng mình còn phải thông qua một vị thư ký nào đó ngay cả mặt cũng không thấy qua, Mạch Đinh chỉ cần vừa nghĩ đến liền cảm thấy bực mình.

"Giám đốc bộ phận nhân sự, Chu Cường, Ngô Kiều, Ngô tổng, Đường Cảnh Mỹ."

"Anh nói một đống người kêu em hiểu làm sao! Bỏ đi, em vẫn là đợi thư ký gửi tin nhắn cho em đi." Mạch Đinh vẫn là từ bỏ suy nghĩ từ trong miệng An Tử Yến hỏi ra tin tức tỉ mỉ, dù sao cũng là chuyện không liên quan đến mình, chuyện xấu An Tử Yến làm, mình ít biết một chút cũng có thể tích chút đức cho mình.

Ban đêm, hơi yên lặng, Mạch Đinh mơt mắt nhìn An Tử Yến ngủ say, trước khi về nhà cậu ở công ty đã lục tung văn phòng An Tử Yến, chỉ tìm thấy camera, nhưng thẻ SD bên trong lại không thấy, nếu đã không có trong văn phòng, nhất định là bị An Tử Yến mang về nhà.

Cậu len lén xuống giường,bò trên đất về trước, trong phòng khách tìm thấy áo khoác của An Tử Yến, An Tử Yến căn bản không phát hiện chuyện mình lén quay đã bại lộ, cho nên sẽ không để ở nơi quá khó tìm, quả đúng như vậy, chính là ở trong túi áo khoác An Tử Yến. Mạch Đinh biết loại máy quay, cho nên trên đường về nhà đã mua thẻ SD mới, sau khi thuận lợi hoán đổi, Mạch Đinh che miệng cười lên, nói thật thì, tình cảnh thật ra ngấm người ta. Cười đủ rồi, nhiệm vụ hoàn thành rồi, Mạch Đinh gan trở nên to, cậu nằm trở lại trên giường, lại lần nữa nhìn An Tử Yến ngủ say không biết gì, khó trách An Tử Yến thích chơi ác với mình, làm loại chuyện này tâm tình rất vui vẻ, cậu ôm An Tử Yến kiểu gấu, thật muốn vỗ đầu đáng thương của anh ấy, nhưng vẫn chưa hành động An Tử Yến đã đá một cước. An Tử Yến lật người, quay lưng với Mạch Đinh, Mạch Đinh đang hưng phấn, không tính toán với An Tử Yến, lại lần nữa từ sau lưng ôm An Tử Yến, mặt vùi vào trong áo anh, nhẹ giọng nói ngủ ngon.

Truyện Chữ Hay