Hứa gia.
Hứa Thành nhìn đồng hồ rồi nhìn bữa cơm đoàn viên trước mặt mình.
Trong đầu anh giờ đây chỉ hướng về Dương Hi Văn, chẳng hiểu sao anh có cảm giác cô đang chịu tủi thân một mình.
Hứa Thành đứng lên, bữa tối này anh nuốt không trôi, thật sự “ Con xin lỗi, con xin phép đi trước " Hứa Thành đứng lên nói rồi cầm áo khoác chạy đi.
Mẹ Hứa đứng lên chưa kịp kêu anh lại thì anh đã ra khỏi nhà rồi.
Hứa lão gia chỉ lắc đầu, đứng lên vỗ vai bà" Đừng cản nó nữa, nó muốn làm gì cứ để vậy thôi".
“ Dù sao Hứa Thành nhà ta cũng lớn rồi mà, nó biết rõ bản thân mình đang làm cái gì "
Hứa Chính ngồi ở đó nhìn ba mẹ mình, rồi vội lên tiếng:” Ba mẹ, chúng ta ăn cơm đi".
"Dù sao cũng nên để anh hai đi theo tiếng gọi con tim một lần chứ".
“ Năm mới mà, vui vẻ lên vui vẻ lên “.
.....
Hứa Thành lái xe chạy về nhà.
Ngoài đường giờ này đông đúc nên khá kẹt xe, nhưng anh sớm nóng lòng nên dùng tài chạy xe của mình đã về nhà một cách nhanh nhất.
Còn mười phút nữa sẽ sang năm mới, Hứa Thành đẩy cửa vào nhà, trong nhà không ai bật đèn đóm lên, bóng tối bao trùm cả căn phòng.
Hứa Thành đi ra ban công, thấy Dương Hi Văn đang ngồi đó một mình.
Tay cầm li nước, anh đi đến đặt tay lên vai cô, cô giật mình quay đầu lại.
Hứa Thành đơ ra, đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
Anh vòng tay sang ôm lấy Hi Văn:" Anh xin lỗi "
Dương Hi Văn níu lấy áo anh, cảm giác tủi thân từ nãy giờ giữ một mình được bộc phát hết ra.
Cô òa khóc lớn, lúc này Mộ Tần cũng về đến nhà, anh đã dùng hết mọi cách mới có thể bon chen ra khỏi biển xe đó.
Dương Hi Văn nhìn hai người đàn ông trước mắt, nhìn cả hai cười tươi.
Bây giờ cô không còn một mình nữa rồi...! Thời gian dần trôi qua, Hứa Thành và Mộ Tần kéo ghế ra ngồi
cạnh cô.
Mộ Tần lấy trong túi ra một viên kẹo, sau đó đặt lên tay Dương Hi Văn.
Còn Hứa Thành đưa tay vào túi lấy một cái kẹp tóc, anh quay sang kẹp lên cho cô.
Dương Hi Văn nhìn cả, thời gian đếm ngược.
“Năm".
“Bốn "
"Ba".
"Hai ".
“Một".
“Năm mới vui vẻ " Cả hai đồng thanh nói.
Dương Hi Văn xúc động, cô nắm lấy tay Hứa Thành và Mộ Tần, cùng nhau nhìn về phía pháo hoa đang bắn trên trời.
Ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc cùng với không khí náo nhiệt nhà nhà người người cùng nhau đón năm mới, Hi Văn nói:" Năm mới vui vẻ ."
“ Mộ Tần ".
“ Hứa Thành".
.......
Thoáng chốc cái Tết đã qua.
Thời tiết vẫn còn lạnh, Hi Văn đi dưới phố kế bên là Mộ Tần.
Cô và anh vừa đi khám thai về, bác sĩ bảo thai nhi rất khỏe mạnh nên cả hai rất yên tâm.
Hứa Thành vì có việc gấp nên không thể đi, nhưng anh cũng lo lắng cho tình hình đứa nhỏ nên cứ nhắn tin hỏi suốt kết quả sao rồi.
Mộ Tần đưa cô đến một nhà hàng dùng bữa, anh kéo ghế cho Hi Văn ngồi xuống, Hi Văn nhìn xung quanh, cách trang trí của nhà hàng này rất hợp với cô, khiến tâm trạng Dương Hi Văn tốt hơn.
Đồ ăn được đem ra, Dương Hi Văn vui vẻ dùng bữa.
Mộ Tần đang chuyên tâm cắt bít tết cho cô thì cô hỏi:" Anh đã nghĩ tên cho con chưa?”.
Mộ Tần nghe xong thì đơ ra, tay đang hoạt động cũng dừng lại.
Anh chớp chớp hai mắt nhìn cô.
"Em..."
“ Quyền đặt tên là thuộc về anh “ Hi Văn bảo.
Mộ Tần tròn xoe mắt, anh vẫn chưa tin được những lời cô nói.
Ban đầu anh còn tưởng mình sẽ không được đặt tên cho con hay lại gần con nữa chứ.
“Anh...".
“ Anh cứ từ từ nghĩ rồi trả lời em sau, nhưng mà em có điều kiện “ Dương Hi Văn nghiêm túc nói.
“ Em muốn làm gì sao?".
“Em muốn đứa con của chúng ta nhận Hứa Thành là cha nuôi, khoảng thời gian này cũng nhờ có anh ấy chăm sóc em.
Dù sao Hứa Thành cũng có công lớn, đối với đứa bé này lại hết sức có tình cảm, nhận làm con nuôi cũng không có gì đâu nhỉ?”.
Mộ Tần gật đầu, ý kiến cô đưa ra anh không dám từ chối dù chỉ là nửa lời.
Dương Hi Văn mỉm cười, đưa miếng thịt lại gần cho anh.
“A nào ".
Mộ Tần ngoan ngoãn làm theo, ăn hết miếng thịt cô đút cho.
Dương Hi Văn cười tươi, cả hai bây giờ trông thật hạnh phúc biết bao.
Ít nhất là trước mắt, sau này vẫn chưa biết làm sao cả.
Mộ Tần và Hi Văn về nhà.
Vừa về đến thì Vệ Khanh gửi tin nhắn cho cô, sau bao ngày khổ cực thì Vệ Khanh cũng được tìm loại thuốc mới.
Anh chắc chắn với cô rằng sẽ không ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng.
Dương Hi Văn nhìn dòng tin nhắn, cô lưỡng lự một lúc thì trả lời lại, bảo rằng ngày mai mình sẽ đến nhà anh.
Hứa Thành thấy cô đang tập trung gì đó, anh đi lại hỏi: "Hi Văn, sao vậy?".
Hi Văn giật mình quay đầu lại, cô nói:" Không sao, không có gì đâu".
Nói rồi cô vội giấu điện thoại ra sau lưng, đứng dậy đẩy Hứa Thành ra khỏi phòng, mình cũng ra bếp giúp anh nấu bữa tối.
Hứa Thành nhìn cô, thấy có gì lạ lạ ở đây.
Hình như Hi Văn đang giấu gì đó không muốn cho anh biết và Mộ Tần biết sao?
“Hi Văn “ Anh lên tiếng.
“ Em đây “ Hi Văn ngó sang.
“ À không có gì đâu."
Ngày hôm sau.
Dương Hi Văn tự mình lái xe đến biệt thự của Vệ Khanh.
La Đông Dương đã đợi cô ở cổng, anh mở cửa cho cô vào.
Dương Hi Văn nhìn anh, anh nhìn cô.
“Em đã nghĩ kĩ chưa?” Vệ Khanh hỏi.
Dương Hi Văn gật đầu.
“ Em đã nghĩ kĩ rồi, vì con, em chấp nhận mạo hiểm một lần".
Vệ Khanh cũng gật đầu, đi đến kéo cô lại giường ngồi xuống.
“ Nằm xuống đi ".
Dương Hi Văn nằm xuống, Vệ Khanh xoay người lấy ống kim tiêm lên.
Anh nhìn cô.” Anh tiêm đấy .
Hi Văn gật đầu, cô nhắm mắt lại thả lòng toàn thân.
Sau đó Vệ Khanh tiêm thuốc vào người cô, cô từ từ nhắm mắt lại.
Thuốc có tác dụng rất nhanh,mới đó đã khiến Hi Văn chìm vào giấc ngủ.
Vệ Khanh bỏ khẩu trang xuống, anh nhìn Hi Văn.
La Đông Dương đi vào, nhìn cả hai, anh tiến lại hỏi:” Có thành công không?”.
“ Hi vọng là thành công “ Vệ Khanh nói.
Anh không chắc chắn rằng % thuốc này sẽ cứu được cô, nhưng mà vẫn nên hi vọng nó có thể làm cô chìm vào giấc ngủ như vậy...!Chúng ta vẫn còn cách.
Hi Văn ngủ một mạch đến chiều.
Khi tỉnh dậy đã thấy trễ rồi, cảm thấy cơ thể mình rất có sức, cũng không có mệt mỏi như ngày thường.
Vệ Khanh thấy cô tràn đầy sức sống thì trong lòng thầm an tâm, dường như thuốc cũng có tác dụng rồi.
Dương Hi Văn nhìn mình trong gương, cô đặt tay lên bụng mình rồi xoa xoa:" Nhất định con sẽ an toàn, mẹ sẽ luôn bên con".
Vệ Khanh đi đến đặt tay lên vai cô, anh bảo” Nhất định sẽ không sao đâu ".
Hi Văn gật đầu.
“ Để anh đưa em về "La Đông Dương ngồi gần đó lên tiếng.
" Không cần đâu, em lái xe đến đây nên em tự về được ".
Dương Hi Văn bảo, La Đông Dương thấy thế chỉ gật đầu.
Cô cầm túi và áo khoác của mình rời khỏi Vệ gia, lên xe trở về nhà.
Nếu cô không về sớm hai người đàn ông kia sẽ dở nóc nhà lên mất.