Chẳng biết Mộ Tần đi mua nước ở đâu mà mất tận nửa tiếng sau mới quay lại.
Trên tay anh cầm một li ca cao nóng và hai cà phê đen, dĩ nhiên cô cũng không được uống cà phê nên anh đành mua ca cao cho cô mà thôi.
Dương Hi Văn nhận lấy li nước, cô áp tay mình vào thành ly, hơi nóng làm cho tay Dương Hi Văn ấm lên.
Uống một ngụm cảm thấy đã tốt hơn rất nhiều rồi.
“ Anh đi đâu mà lâu vậy?” Hi Văn tò mò hỏi.
“ À ừ thì...anh." Mộ Tần ngập ngừng không biết đáp sao, thật ra anh lén đi mua đồ, muốn làm một món quà gì đó tạo sự bất ngờ cho cô vào giáng sinh này.
Hứa Thành thấy Mộ Tần đang giấu giấu diếm diếm gì đó thì nhăn mặt.
Anh ta đang muốn làm cái gì đó bí ẩn sao? Sao phải thập thập thò thò như vậy chứ?
Dương Hi Văn như con thỏ trắng không nghi ngờ một chút nào.
Uống xong thì cả hai cùng nhau về nhà, loay hoay mới đó đã trễ như vậy rồi.
Hi Văn đánh răng xong thì lên giường, như thường lệ mỗi đêm hai con người nào đó cứ lén la lén lút đi vào phòng cô.
Ngồi bên cạnh giường, Mộ Tần cứ cười như một thằng ngốc.
Xong, anh đứng dậy rời đi thì đến Hứa Thành bước vào.
Mộ Tần về phòng của mình, anh kéo hộc tủ ra, bên trong có vài cuộn len.
Lúc nãy anh đã lén đi mua len để về đan khăn choàng cổ cho Hi Văn, sắp giáng sinh rồi anh muốn làm gì cho cô thật có ý nghĩ.
Hi Văn không phải người thích những món đồ đắt tiền, anh cũng không biết nên tặng gì cho cô nên mới quyết định tự tay làm gì đó, coi như là một món vật sẽ ở bên cạnh cô mãi mãi.
Mộ Tần bắt tay vào làm, chỉ hai tuần nữa là đến giáng sinh rồi.
Anh phải nhanh chóng làm cho xong còn chuẩn bị lễ giáng sinh đón cùng Hi Văn nữa.
Bên này Hứa Thành cũng bắt đầu nghĩ nên làm gì đó tặng cho cô, biểu hiện của Mộ Tần lúc nãy anh cũng đoán ra anh ta đang âm thầm làm gì đó rồi.
Hứa Thành cũng quyết không thua, anh ngồi nghĩ mãi thì...
Thời gian trôi qua, mới đó giáng sinh đã đến.
Ngoài đường bắt đầu đông đúc hơn mọi ngày, người người cùng nhau ra đường, có người thì ở nhà bên cạnh gia đình của mình.
Tô Dược hôm nay tổ chức tiệc tại nhà của mình, anh đặc biệt mời Dương Hi Văn và hai người đàn ông nào đó đến.
Trong bữa tiệc mọi người rất vui vẻ cùng nhau ăn uống và trò chuyện, Mộ Tần ngồi cạnh cô, luôn để mắt đến Hi Văn muốn ăn gì liền gấp bỏ vào chén cô.
Hứa Thành cũng thế, anh ngồi bên trái cô, cứ rót nước cam cho cô mỗi khi sắp hết.
Tô Dược và Lưu Ly nhìn thấy chỉ biết lắc đầu, hai người này cứ định kéo dài như thế này mãi sao? Ăn tối xong, Hi Văn và Lưu Ly ra ngoài ban công cùng nhau tâm sự.
Ba người kia ngồi trong phòng, Tô Dược nhìn Hứa Thành và Mộ Tần rồi hỏi:” Hai người cứ tính như vậy sao?".
“ Chứ làm sao nữa?" Mộ Tần đáp.
" Cứ sống như thế này?” Tô Dược hỏi tiếp.
“Đúng vậy” Hứa Thành đáp.
“ Trừ khi cô ấy chán chúng tôi thì tôi và anh ta mới rời đi” Hứa Thành nói tiếp.
Tô Dược đưa tay lên trán, từ khi nào hai con người này có suy nghĩ lạ lùng đến vậy? Đây có phải Hứa Thành và Mộ Tần mà anh quen biết không?
Ở bên ngoài, Lưu Ly nhìn Hi Văn hỏi.” Em định làm gì tiếp theo?".
Hi Văn đặt tay lên bụng mình, cô mỉm cười nói:" Em sẽ sinh đứa nhỏ này ra ".
“ Hi Văn...!Tình trạng của em lúc này em phải biết rõ ra sao..."
“ Em biết, nhưng mà đây là con em, con em vô tội, em không muốn vì ích kỉ mà bỏ con đi"
“ Mà..." Dương Hi Văn nói xong thì quay đầu lại, cô nhìn hai người đàn ông ngồi đó rồi nói thêm.
“ Nếu như em không qua khỏi, con của em sẽ không cô đơn đâu, vì em tin họ sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé này" Hi Văn tràn ngập niềm tin nói.
Lưu Ly đặt tay lên vai cô, dường như đây là quyết định cuối cùng của Dương Hi Văn rồi.
Bây giờ có muốn thay đổi cũng không thể nữa, Lưu Ly đành chấp nhận mà thôi, cô chỉ đứng phía sau tiếp thêm sức mạnh cho cô gái nhỏ này vậy.
Dương Hi Văn ngẩng đầu nhìn trời, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi.
Cô đưa tay ra, cảm nhận được cái lạnh của màn đêm là như thế nào.
Trong lòng Hi Văn lúc này thấy rất ấm áp, đúng là trước kia liên tục xảy ra sóng gió nhưng giờ đây cô thấy hạnh phúc lắm.
Hứa Thành và Mộ Tần sẵn sàng vì cô hòa giải, bỏ qua tất cả mâu thuẫn hận thù trước kia, cùng nhau sống trong hòa bình.
Cô thấy an tâm hơn, cứ sợ bọn họ sẽ ẩu đả nhau bất cứ lúc nào không hay, nhưng giờ đây đã không còn lo những chuyện này nữa rồi.
Đến giờ ra về, cả ba cùng nhau rời đi.
Tô Dược và Lưu Ly tiễn họ ra cửa, cả hai đứng vẫy tay.
Lưu Ly quay sang ôm lấy Tô Dược.
“ Đêm nay lạnh thật anh nhỉ?".
Tô Dược xoa xoa đầu cô rồi đáp: "Đúng vậy, lạnh thật đấy".
“ Để anh ôm cho ấm nhé?”.
Cả ba lên nhà, Dương Hi Văn mở cửa ra thì liền về phòng.
Hình như cô đang muốn làm cái gì đó?
Mộ Tần cũng hấp ta hấp tấp về phòng của mình, anh kéo hộc tủ ở đầu giường ra cầm khăn choàng cổ mình tự tay đan cho cô ra ngoài.
Bước ra ngoài thì thấy đèn trong nhà đã tắt, một ông già Noel từ phòng của Hứa Thành đi ra.
Thấy bộ dạng của Hứa Thành anh liền bụp miệng cười, Hứa Thành đưa tay lên ra hiệu giữ im lặng rồi chỉ về cửa phòng cô.
Cả hai định tiến đến gõ cửa thì Dương Hi Văn bất ngờ mở cửa ra, nhìn thấy ông già Noel trước mặt mình liền tròn xoe mắt sau đó liền ôm lấy.
“ Ông...!Ông già Noel " Dương Hi Văn thốt lên, bộ dạng như một đứa con nít lần đầu được thấy ông già Noel vậy.
Mộ Tần đứng bên cạnh chỉ cười, thấy cô vui anh cũng vui theo.
Hứa Thành thì ôm lấy cô, chưa bao giờ anh lại thích đón giáng sinh như thế này.
Cả ba ngồi trước lò sưởi cùng nhau, Mộ Tần đưa khăn choàng cổ sang cho cô." Tặng cho em nè ".
Hi Văn nhận lấy, hai mắt sáng rực lên.
Thì ra đây chính là nguyên nhân mà anh mất ngủ mấy ngày hôm nay sao? Mộ Tần vì muốn tự tay đan khăn cho cô đã thức trắng đêm liên tục, bây giờ đã kiệt sức mà mắt cũng sắp thành gấu trúc rồi.
Dương Hi Văn đặt lên tay Mộ Tần và Hứa Thành hai hộp quà.
“Giáng sinh vui vẻ "
Hứa Thành và Mộ Tần bất ngờ.
Không nghĩ rằng bản thân mình cũng có quà, anh và Mộ Tần mở quà ra.
Bên trong là hai cái đồng hồ, Dương Hi Văn đã lựa rất lâu khi đi trung tâm mua sắm cùng Lưu Ly.
Cô đưa tay mình lên, trên tay cô cũng có cái giống của hai người họ.
Hi Văn nắm lấy tay Hứa Thành và Mộ Tân rồi bảo” Đồng hồ là biểu tượng của thời gian, em mong rằng chúng ta sẽ bên cạnh nhau mãi mãi ".
Hứa Thành cười, anh đáp:” Được, chỉ cần em muốn”.
“Anh sẽ ở bên cạnh em đến già" Mộ Tần đáp.
Hai người đàn ông dựa đầu lên vai cô, Dương Hi Văn nhìn lò sưởi trước mắt, đêm nay thật là một đêm đáng nhớ của ba người họ.
Đã rất lâu rồi mới ngồi chung với nhau như vậy, cùng trải lòng và đón giáng sinh cùng nhau.
Cô chỉ muốn thời gian ngưng lại, để khoảng khắc đáng nhớ này mãi mãi tồn tại.
Dương Hi Văn không muốn chết, cô không muốn vì mình mà xung quanh nhiều người đau buồn.
Cô sẽ sống!