Mộ Tần ngồi đó, đưa ánh mắt bất lực nhìn về phía Hứa Thành đang ôm Dương Hi Văn lướt qua mình.
Hứa Thành đưa cô ra xe, nhanh chóng rời khỏi căn nhà nhỏ đó.
Tô Dược nắm lấy tay Lưu Ly, cả hai cũng tiến ra xe bỏ mặc Mộ Tần ngồi đó.
Lưu Ly thấy Mộ Tần ngồi gục ở đó liền nói:" Anh để anh ấy vậy có ổn không?".
" Bây giờ để cậu ta một mình đi, chúng ta nên quan tâm đến Hi Văn hơn là tên ngốc đó “ Tô Dược nói.
Cơ thể kháng thuốc chính là vấn đề lớn, cô bị sốt có thể tìm cách hạ sốt được, nhưng nếu Dương Hi Văn bị thương hoặc gặp chuyện gì đó bị thương nặng cần phẫu thuật, nếu thuốc mê và gây tê không có tác dụng thì tất cả chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn cô chết dần chết mòn trên bàn phẫu thuật mà thôi.
Lưu Ly thấy Tô Dược cũng nói đúng, người sai lúc này là Mộ Tần.
Nếu anh ta không mất bình tĩnh thì Hi Văn cũng không xảy ra chuyện như thế này.
Hứa Thành đặt Hi Văn xuống giường, cô vẫn ngủ say, anh kéo mền lên đắp cho cô rồi ra ngoài.
Tô Dược đã đuổi theo kịp, đang ngồi ở ngoài phòng khách đợi Hứa Thành ra nói chuyện rõ.
“ Bây giờ cậu tính làm thế nào đây?” Tô Dược nhìn Hứa Thành hỏi.
Hứa Thành ngồi xuống, anh đưa tay ôm mặt mình, hít thật sâu rồi bình tĩnh đáp lại Tô Dược:" Tôi muốn gặp người hạ độc cô ấy, chính là Vệ Khanh".
“ Tôi phải tìm cách cứu cô ấy, tôi biết anh đang có chung suy nghĩ và nỗi lo như tôi hơn một năm qua” Hứa Thành nói.
Tô Dược cũng hiểu rằng Hứa Thành đang nói gì, chỉ im lặng gật đầu, cả hai không nói gì một lúc rồi Tô Dược lại lên tiếng:" Tại sao năm đó cậu nhọc tâm bắt cô ấy đi, bây giờ lại muốn cứu cô ấy, chẳng phải Hứa Thành cậu xem Dương Hi Văn là công cụ để trả thù Mộ Tần sao?".
Hứa Thành nghe câu hỏi thì lắc đầu rồi cười, Tô Dược cảm thấy mình đã biết câu trả lời mà Hứa Thành sắp nói ra rồi.
" Tôi...lỡ yêu cô ấy rồi " Hứa Thành nhìn Tô Dược nói.
Tô Dược nắm chặt tay, với cương vị là người anh em tốt với Mộ Tần nghe được điều này anh phải tức giận thay bạn mình, phải bắt đầu suy nghĩ làm sao giúp cho bạn mình thắng được tình địch.
Nhưng vào thời điểm này, anh thấy rằng Hứa Thành yêu Hi Văn một cách chân thành thật rồi, vả lại Mộ Tần lại không kiềm được bình tĩnh còn gây ra chuyện lớn thế này.
Xem ra anh không thể giúp cho Mộ Tần lần này được rồi.
“ Lúc đầu tôi cũng như anh nói, chỉ muốn lợi dụng cô ấy trả thù Mộ Tần ".
“ Chẳng hiểu sao ngày ngày nhìn cô ấy ngồi trước ti vi, cuộn mình lại như một con sâu nhỏ rồi chăm chú xem chương trình ở màn hình, tôi bắt đầu chú ý đến, nhìn cô ấy ngày ngày hết sức say đắm".
“ Chẳng hiểu khi nào lại rung động, dần dần yêu cô ấy rất nhiều"
“ Nghe buồn cười nhỉ, tôi là người hại cô ấy như hôm nay, giờ đây lại cố gắng hết sức muốn cứu cô ấy “.
“ Nếu năm đó tôi không lén la lén lút đưa Hi Văn đi thì Mộ Tần đã cứu cô ấy kịp, cô ấy cũng không thành bộ dạng như thân tàn ma dại ngày hôm nay" Hứa Thành đưa tay lên trán bất lực nói.
Có những thứ xảy ra rồi mới bắt đầu hối hận, chỉ là nếu như mà thôi Tô Dược thở dài" Cuộc sống mà, chúng ta đâu biết trước được gì".
" Tôi sẽ liên lạc cho Vệ Khanh, hi vọng chúng ta cùng nhau hợp tác và sớm tìm ra cách giải quyết” Tô Dược đứng dậy bảo.
“ Cảm ơn anh ".
Hứa Thành ngồi bên cạnh giường, trong căn phòng chỉ còn ánh đèn của đèn ngủ, anh nắm lấy tay Hi Văn nhìn cô đang say giấc.
Anh áp tay cô vào mặt mình” Anh xin lỗi, nếu như anh có chút tỉnh táo, suy nghĩ thấu đáo đã không khiến em ra như ngày hôm nay rồi “
Phía bên này, Mộ Tần ngồi bệch dưới sàn, tay cầm chai rượu không ngừng uống.
Mộ Tần ngẩng đầu cao lên nhìn trời, anh thật sự sai rồi sao?
Lúc nào cũng tổn thương Hi Văn một cách vô cớ, giờ đây khiến cô khiếp sợ mình như thế.
Cơ thể của cô đã yếu ớt, anh lại không biết gì, anh vốn không chú ý đến bây giờ Hi Văn ra sao mà chỉ ích kỷ nghĩ đến bản thân mình muốn gì, bản thân nghĩ gì thì làm đó chứ chẳng hề xem xem người bên cạnh có muốn hay là không.
Mộ Tần ôm đầu” Anh xin lỗi "
Anh sẽ không làm tổn thương em nữa đâu, anh xin lỗi mà...!Màn đêm lạnh lẽo, lòng người cũng lạnh theo, hai người đàn ông vì yêu một người con gái mà chìm trong đau khổ.
Ngày hôm sau.
Vệ Khanh và La Đông Dương nhìn thấy Hi Văn nằm trên giường, hai người đàn ông cứng rắn ngày nào hôm nay cũng trở nên mềm yếu, tay chân run rẩy tiến đến bên cạnh cô.
Vệ Khanh kích động ôm lấy Hi Văn, cô cũng đã khỏe hơn một chút, nhìn thấy anh chỉ đưa tay lên vỗ vỗ lưng Vệ Khanh.
“ Boss, lâu rồi không gặp ".
“ Gọi anh là Khanh “ Vệ Khanh nói, tay ôm chặt cô hơn.
Đây là Hi Văn bằng xương bằng thịt, đây là người con gái mà đã làm anh ăn không ngon ngủ không yên suốt một năm qua, ngày ngày cầu nguyện mong cô trở về trong bình an.
La Đông Dương đứng gần đó cố kiềm chế cảm xúc.
Con bé này đúng là luôn làm người khác không ngừng lo lắng mà.
Việc chính của Vệ Khanh hôm nay đến là bàn bạc về tình hình của Hi Văn, anh bỏ cô ra, nói:" Em nghỉ ngơi đi, một lát sau anh quay lại"
Dương Hi Văn gật đầu, mọi người đều ra ngoài hết, chỉ còn La Đông Dương ở lại xem chừng cô đề phòng có chuyện xảy ra.
Chỉ còn hai người ở lại, Hi Văn nhìn La Đông Dương mỉm cười, anh tiến đến ôm lấy cô một cái.
Anh muốn lao vào ôm cô từ nãy đến giờ rồi.
Dương Hi Văn vỗ lưng anh, mặc dù từ trước đến nay La Đông Dương là kiểu người luôn tỏ vẻ bản thân không quan tâm, nhưng cô biết anh luôn âm thầm chăm sóc và lo lắng cho cô nên cảm xúc của La Đông Dương bây giờ như thế nào cô đều hiểu rõ.
“ Không sao rồi, không sao rồi “ Hi Văn nói.
“Đồ ngốc "
“Em làm tôi lo chết đi được " La Đông Dương nói.
Anh đã tự hứa với lòng mình sẽ bảo vệ Hi Văn thay Lâm Ưng hết quãng đời này, nhưng rồi để mọi chuyện diễn ra một cách thế này bản thân anh cũng chẳng thay đổi được gì.
Đúng thật là anh vô dụng quá.
“ Em xin lỗi, em không sao rồi mà, đừng mãi lo lắng cho em như thế "
“Để em xem, bây giờ La Đông Dương của em đã thay đổi nhiều vậy sao “ Dương Hi Văn nhìn La Đông Dương rồi tươi cười nói.
La Đông Dương cũng cười theo, anh và Vệ Khanh đã nghe chuyện của cô hơn một năm qua qua điện thoại từ Tô Dược.
Lúc nhận được tin cả hai đều bỡ ngỡ không ngừng, chẳng ai ngờ lại có chuyện như hôm nay.
Cơ thể kháng thuốc điều này ngoài sức tưởng tượng của anh và Vệ Khanh rồi!
“ Hi Văn, bọn anh sẽ cứu em, nhất định bọn anh sẽ tìm cách cứu em" La Đông Dương quyết tâm nói.
Dương Hi Văn đưa tay vuốt ve mặt La Đông Dương:" Em cũng không biết chính mình sẽ sống được dài lâu hay không “
" Nhưng mà Đông Dương này, nếu như em xảy ra chuyện gì, giúp em chăm sóc Mộ Tần ".
" Anh ấy...chỉ vì em mà ra thành thế này, em cảm thấy có lỗi lắm ".
Mặc dù anh đã làm tổn thương cô, nhưng nếu năm đó Hi Văn không xuất hiện cũng không biến Mộ Tần thành bộ dạng như hôm nay.
Mọi thứ đều do cô mà ra!