Những lời của Mộ tần nói lúc này giống như dao cứa vào tim cô vậy, Dương Hi Văn cũng đau lòng, anh cũng thế mà thôi.
Nhưng mà tình thế bây giờ cô không thể quay đầu nữa được rồi, đã phóng lao thì thành đâm theo lao mà thôi.
“Anh bớt nói nhăng nói cuội đi, tôi không rảnh ngồi đây nghe anh nói những lời như thế này ” Dương Hi Văn đứng dậy nói.
Mộ Tần cũng vội đứng lên, anh nắm lấy tay cô rồi bảo:" Anh sẽ đợi em trở về, chỉ cần em thay đổi quyết định và đến tìm anh, anh luôn luôn chào đón em “ Mộ Tần này chỉ yêu Hi Văn em, cả đời này trong tim chỉ có em mà thôi".
Dương Hi Văn tuyệt tình đẩy anh ra, cô rời khỏi quán, để lại anh đứng thơ thơ thẩn thẩn ở đó.
Mộ Tần ngồi xuống ghế, anh cầm ly cà phê lên uống hết một hơi.
Cà phê không đường vốn đã đắng rồi, mối tình này tại sao còn đắng hơn thế?
Tối.
Hứa Thành về nhà, cả ngày ở công ty anh không ngừng suy nghĩ và lo sợ.
Anh không khóa trái cửa vì đặt lòng tin ở cô, tin cô sẽ không bỏ mình đi rồi trở về bên cạnh Mộ Tần.
Mùi thơm của thức ăn tỏa ra từ bếp, anh nhìn thấy cô đang đứng ở đó loay hoay, Dương Hi Văn mang tạp dề, tay cầm mui hình như đang nếm thử canh thì phải?
“ Anh về rồi à “ Dương Hi Văn quay sang thấy Hứa Thành liền hỏi.
“Ừm" Hứa Thành gật đầu.
“Mau đi tắm rửa gì đi, cơm tối sắp xong rồi ."
“ Mấy nay đều là anh nấu cho tôi ăn, hôm nay đặc biệt đi siêu thị để nấu bữa tối cho anh đó, coi như là cảm ơn anh" Dương Hi Văn bảo.
“Ừm"
Dương Hi Văn đi đến ngẩng đầu nhìn Hứa Thành:" Sao vậy?”.
" Không sao " Hứa Thành đưa tay xoa đầu cô.
“ Về nhà nhìn thấy cô, tôi vui lắm “ Hứa Thành bảo.
Dương Hi Văn bật cười, cô đáp lại." Tôi sẽ không bỏ anh đi khi chưa nói lời nào đâu".
“ Nếu tôi thay đổi quyết định tôi sẽ nói cho anh biết trước "
“ Dù sao anh cũng đã chăm sóc tôi thời gian dài mà, sâu trong thâm tâm tôi cũng đã xem anh là người bạn tốt, là nơi tôi có thể tin cậy“ Dương Hi Văn nói.
Hứa Thành nghe hai chữ bạn tốt, anh gượng cười rồi gật đầu.
Cuối cùng đối với Hi Văn, Hứa Thành này chỉ là bạn mà thôi.
Anh về phòng, tắm rửa sạch sẽ rồi ra dùng bữa tối.
Ngày hôm nay rất dài, đến đây thôi, anh chỉ mong sự bình yên này kéo dài một chút, anh vẫn còn muốn hưởng thụ nó.
Một tuần sau.
Mộ Tần không đến làm phiền Hi Văn nữa, không biết là anh đã bỏ cuộc đời cô hồi tâm chuyển ý trở về bên cạnh mình hay là đang tính gì đó.
Dương Hi Văn cũng bắt đầu thấy lạ và lo lỡ đâu Mộ Tần xảy ra chuyện gì đó thì sao?
Cô bắt đầu đứng ngồi không yên, muốn liên lạc cho Mộ Tần hỏi thăm anh một chút xem tình hình bây giờ ra sao.
Nhưng cô không dám, chỉ cầm điện thoại đứng lưỡng lự một hồi lâu rồi lại thôi, chỉ một cuộc điện thoại thôi Mộ Tần lập tức có thứ để bắt bẻ cô, lúc đó cô sợ mình không diễn tiếp hay nói dối anh được nữa.
Cô cũng không thể bỏ Hứa Thành mà đi, nhưng Mộ Tần làm cô lo lắng không ngừng.
Phải làm sao đây? Lòng cô rối bời quá rồi...
Đang chìm vào suy nghĩ, điện thoại cô vang lên, cô giật mình, nhìn dãy số trên màn hình thì đứng hình một hồi lâu.
Đây chính là số của Mộ Tần,cô vẫn nhớ như in số điện thoại của anh.
Thời gian ở Pháp đã không biết bao nhiêu lần cô bấm số này, muốn gọi cho anh nhưng lại không có can đảm.
“ Xin...xin chào, tôi là Lina " Cô ngập ngừng bắt máy.
[ Là anh đây ]
“ Anh là..." Đã diễn rồi thì diễn cho tới, mặc dù cô biết rõ giọng nói bên đầu dây chính là của Mộ Tần.
[ Là Mộ Tần đây ]
[ Anh nhớ em, chúng ta gặp nhau được không? ] “ Lại là anh sao? Đừng làm phiền tôi được không?" Dương Hi Văn nói, trong lòng thì đã an tâm, nghe giọng của anh cô đoán anh rất ổn, dường như không có chuyện gì xảy ra cả.
[Hi Văn, anh cứ nghĩ mãi, anh không biết mình đã làm gì sai với em]
[ Anh nhớ em, nhớ đến phát điên rồi ]
[ Chỉ gặp nhau một chút thôi, một chút thôi được không? ] Dương Hi Văn nắm chặt điện thoại, cô cũng muốn gặp anh, cơ mà...!
" Được, tôi đồng ý gặp anh.
Nhưng tôi có một điều kiện " Cô nói.
[ Em nói đi]
“ Đây là lần cuối chúng ta gặp nhau, sau này anh không được làm phiền tôi nữa “ Dương Hi Văn cắn môi dưới, chỉ là cái cớ thôi, cô sẽ cố gắng về sau cắt đứt hoàn toàn với Mộ Tần.
Càng nhớ nhung, càng gặp nhau cô chỉ cảm thấy cả hai chịu tổn thương rất lớn.
[ Được, được]
[Anh đồng ý, anh chấp nhận điều kiện của em đưa ra l
Dương Hi Văn mặc áo ấm đến công viên theo lời anh nói, bên ngoài tuyết đã rơi, vì cơ thể không mấy khỏe mạnh nên cô phải mặc rất dày để giữ ấm cho cơ thể.
Nếu như cô phát sốt nhất định sẽ gây phiền phức lớn cho Hứa Thành.
Mộ Tần đến nơi, anh nhìn thấy cô liền chạy đến, ôm lấy cô.
Dương Hi Văn đưa tay lên định đẩy anh ra thì"… Đừng...đừng gạt bỏ anh".
" Một chút thôi, anh muốn ôm em".
Với sự mềm lòng, Hi Văn rút tay xuống, cô để anh ôm mình, bản thân cũng muốn đáp trả lại nhưng không thể.
Mộ Tần, chúng ta nên chấm dứt hoàn toàn đi.
Dù sao người như anh xứng đáng yêu một người tốt hơn em, Dương Hi Văn em không xứng với anh, việc gì anh phải cứ đâm đầu vào một người như em chứ?
" Đủ chưa?" Dương Hi Văn nói.
“ Hi Văn, anh xin lỗi."
Vừa nói xong Mộ Tần đưa tay lên, anh đánh mạnh một cái vào sau gáy cô.
Vì lơ là cảnh giác cô không kịp phản ứng đã bị anh đánh ngất đi, Mộ Tần ôm cô lên, giữ Hi Văn trong vòng tay thế này Mộ Tần an tâm rồi, anh đã có được cô rồi.
“ Anh xin lỗi, anh không thể để em ở bên cạnh Hứa Thành được nữa" Mộ Tần đưa cô vào xe rồi nói.
Nhìn gương mặt đang ngủ của cô, anh cúi xuống hôn lấy đôi môi ấy, Mộ Tần vì yêu mà hóa điên rồi.
......
Hứa Thành trở về nhà, trong nhà đèn đóm cũng chả được bật lên, tối đen như mực.
Anh bắt đầu lo lắng, mở đèn lên rồi đi tìm Hi Văn.
“ Hi Văn, cô đâu rồi".
“ Hi Văn".
Hứa Thành đi hết một vòng trong nhà tìm cô, không thấy người đâu liền thấy không ổn.
Anh lấy điện thoại gọi cho cô, đúng như anh đoán, đầu bây bên kia chẳng ai bắt máy cả.
Hứa Thành ngồi xuống sofa, ôm mặt mình.
Chẳng lẽ cô đã đổi ý rồi sao?
Anh gác tay lên trán, không biết nên làm sao.
Dương Hi Văn đã bảo nếu cô muốn rời đi sẽ nói cho anh biết một tiếng mà, anh tin cô, cô sẽ không làm anh thất vọng phải không?
Đừng hi vọng càng nhiều rồi thất vọng càng nhiều “ Hi Văn, anh cầu xin em ".
Dương Hi Văn mở mắt, trước mặt cô mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo.
Cả người cũng nóng rực đến lạ, cô bắt đầu uốn éo, tay chân không ngừng quơ loạn xạ cả lên.
Mộ Tần đứng bên cạnh uống rượu, trưng bộ mặt thản nhiên đứng nhìn Hi Văn nằm trên giường.
“ Nóng quá...!khó chịu quá.” Cô lăn qua lăn lại, không kiềm chế được mà tự tay mình cởi hết quần áo ra.
Cả cơ thể trần trụi đã phơi bày trước mặt Mộ Tần, anh bỏ ly rượu xuống, leo lên giường nhìn gương mặt nửa tỉnh nửa mê kia của Dương Hi Văn.
“ Đừng sợ, anh sẽ giúp em ".
“ Anh sẽ nhẹ nhàng, không sao đâu “
“ Chúng ta sẽ sinh con, chỉ cần sinh con, em sẽ đồng ý quay về bên cạnh anh phải không?”.