Sinh nhật của Cổ Tiểu Ngư, cuối tuần cô mời bạn bè cùng phòng tụ tập đi ăn quán hải sản, Phạm Huyên đi du lịch ở nước ngoài, và thông qua internet mà chúc mừng sinh nhật cô, chỉ có Chân Bảo, Tiễn Nhạc Nhạc đi đến cuộc hẹn. Cổ Tiểu Ngư nói với Chân Bảo là cô có thể đưa người nhà đi theo, Chân Bảo cũng không muốn đưa đi theo, cũng sợ Phó Minh Thời tới, hai người bạn sẽ không được tự nhiên.
Quán hải sản có hơi xa, Chân Bảo phải đi tàu điện ngầm hai lần, nhanh nhất cũng h phút mới đến.
Cổ Tiểu Ngư, Tiễn Nhạc Nhạc ngồi ở bên cửa sổ lầu một tán gẫu, nhìn thấy Chân Bảo đẩy cửa đi vào, Cổ Tiểu Ngư vẫy tay chào trước rồi Tiễn Nhạc Nhạc mới quay đầu lại. Khi chờ Chân Bảo đi vào, Tiễn Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn chằm chằm Chân Bảo: "Hơn một tháng không gặp, nhìn cậu có gì đó khác khác?"
"Có sao?" Chân Bảo ngồi ở bên cạnh Cổ Tiểu Ngư, bị các bạn nhìn ra cô có chút chột dạ.
"Hình như khuôn mặt cậu ngày càng mềm mại hơn." Cổ Tiểu Ngư cũng đã nhìn ra, rồi sờ sờ mặt Chân Bảo, mới sờ một chút thì bị Chân Bảo chặn lại không cho sờ nữa, mặt Chân Bảo có chút đỏ lên.
Theo bản năng Chân Bảo giải thích: "Không có, mình làm kiêm chức nên suốt ngày ở trong phòng ngủ."
"Tớ không có nói cậu ở trong phòng ngủ, sao cậu lại đi tố cáo cho bọn mình biết cậu trú ở chỗ nào?" Tiễn Nhạc Nhạc liếc mắt và đã nhìn thấu ra chân tướng hết rồi.
Chân Bảo thất bại không còn gì bàn cãi vội uống nước không để ý tới Tiễn Nhạc Nhạc.
Cổ Tiểu Ngư cũng thêm vô vài câu, rồi sau đó ba người gọi món, bắt đầu tán gẫu những chuyện sinh hoạt nghỉ hè của từng người. Ăn xong hải sản, Cổ Tiểu Ngư rủ đi xem phim, xem xong rồi mỗi người tách nhau ra đi về. Chân Bảo vẫn như củ đi tàu điện ngầm, chính vì nghỉ hè, nên ở Đế Đố xuất hiện một đoàn người đi du lịch nên tàu điện ngầm rất là chặt, một tay Chân Bảo vịn lan can một tay thì cầm cái túi, sợ bị người khác lấy cắp điện thoại di động.
Qua hai trạm thì dừng lại, Phó Minh Thời điện thoại cho Chân Bảo: "Em đang ở bên ngoài?"
Chân Bảo trả lời: "Hôm nay sinh của Cổ Tiểu Ngư, bọn em vừa mới đi xem phim xong, còn anh thì sao?"
Phó Minh Thời là một người bận bịu, hai ngày trước lại ra nước ngoài, thuận tiên đi xem ông nội, nói cô ở nhà cẩn thận rồi mai anh trở về.
"Anh đang ở dưới lầu ký túc xá của em."
Nữ sinh ở trong phòng đang ở bên ngoài, Phó Minh Thời bất đắc dĩ đứng ở trong một bóng cây hỏi: "Lúc nào thì em trở về?" Anh đang muốn cho cô một sự bất ngờ, ai ngờ cô lại có hẹn.
Tim Chân Bảo đập nhanh, nhìn ngoài sân ga tính toán nói: "Còn đổi một chuyến tàu điện ngầm nữa, khoảng mười mấy phút nữa em về tới nơi."
Chân Bảo cất điện thoại di động, trong lòng có chút ngọt ngào ấp áp, bốn năm ngày không gặp cô rất nhớ anh.
Lúc đổi tàu điện ngầm, lại qua ba trạm nữa thì mới đến cửa khẩu gần đó, ai ngờ lúc Chân Bảo xuóng thì có người đi theo sau cô. Trong lúc ở ngoài chen lấn thì đột nhiên có một người nhéo cô một cái, cô sợ quá nên mất cả phản ứng, bị người khác chen lấn đến muốn đi ra ngoài, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cô lập tức quay đầu lại, có thể người ra vào tàu điện ngầm rất nhiều, căn bản là không xác định được tên đàn ông nào là lưu manh.
Một tháng trước, Tiễn Nhạc Nhạc cũng gặp phải chuyện như vậy, cô ấy tức giận đến khi trở về phòng rồi còn vẫn mắng người ta, hiện tại nhìn người đi trên đường, Chân Bảo cảm thấy có chút gì bất thường rồi, lại tức giận lại oan ức, lát nữa sẽ gặp được Phó Minh Thời cô cũng không thể nào kiềm nén được tức giận.
Người đó quả thực là biến thái. chân bỏa vừa mới bị nhéo lén thôi cô cũng đã khiếp sợ, bây giờ lại bắt đầu đau (yêu) rồi. Càng đau càng bực, Chân Bảo mím chặt môi, không tự chủ liếc nhìn thất cả người đàn ông trên đường, cô rất tức giận, đột nhiên bị người ta tóm lấy, Chân Bảo vừa kinh vừa sợ, súyt chút nữa la lên.
"Em làm sao vậy?" Nhìn sắc mặt Chân Bảo rất khó coi, Phó Minh Thời cau mày hỏi.
Nhìn thấy người đàn ông của mình, Chân Bảo lập tức nhào tới trong ngực Phó Minh Thời, lén lút rơi vài giọt nước mắt, oan ức quá. Phó Minh Thời đỡ lấy bả vai Chân Bảo, thoáng nhìn vành mắt cô có chút hồng, lập tức anh đoán được trong vòng mười mấy phút tắt điện thoại đã có chuyện xảy ra, ở đây có rất nhiều người nên không tiện hỏi, trước tiên anh dắt Chân Bảo ra khỏi tàu.
Đến trên xe, Phó Minh Thời hỏi dò: "Em cãi nhau với ai àh?"
Chân Bảo lắc đầu, chỉ cúi đầu không nói gì hết. Phó Minh Thời cầm cái túi của cô kiểm tra, điện thoại di động, chứng minh thư gì đều ở trong túi. Trên bao thường có nhiều tin tức nói ở tàu điện ngầm hay có trộm, không trộm đồ không cãi nhau...
Nghĩ đến khả năng khác, mặt Phó Minh Thời cũng có chút tức giận,cẩn thận hỏi: "Bị người khác chiếm tiện nghi?"
Chân Bảo quay đầu ra ngoài cửa sổ, hơi bĩu môi. Phó Minh Thời nắm tay cô, nhìn chằm chằm phía trước vài giây rồi mới kéo vị hôn thê của mình ôm vào trong ngực, quan tâm nói: "Em không sao chứ?"
Chân Bảo ừm một cái, chỉ tức giận. "Có chụp ảnh lại không?" Xác định Chân Bảo không có chuyện gì, giọng nói của Phó Minh Thời lạnh xuống.
Chân Bảo lắc đầu,nằm ở ngực Phó Minh Thời nói: "Lúc xuống tàu thì bị người ta nhéo một cái, quay lại thì em không thấy người đâu."
Không có chụp ảnh, cơ bản tìm người để trả thù cũng có chút khó khăn.
Người phụ nữ của mình bị bắt nạt, so với Chân Bảo Phó Minh Thời còn tức giận hơn, nhưng cũng rất trấn tĩnh, không thể làm gì khác hơn ngoài là động viên Chân Bảo trước tiên, "Đêm nay anh với em đi ăn bữa tiệc lớn, đừng nghĩ nữa."
Chân Bảo thở dài sau đó dựa lưng vào ghế rồi hỏi hành trình đi nước nước ngoài của Phó Minh Thời.
Công việc của Phó Minh Thời vẫn vậy, không có cái gì hấp dẫn Chân Bảo, chỉ có nói thân thể của ông nội có chút hồi phục trong năm nay sẽ trở về. Thân thể ông nội đã khỏe mạnh, Chân Bảo cảm thấy yên lòng, Phó Minh Thời cầm điện thoại chiếu bức ảnh khi anh ở nước ngoài. Chân Bảo giật mình nhìn anh.
Sắc mặt Phó Minh Thời có chút không vui nói: "Em đi học lái xe đi, đừng đi tàu điện ngầm nữa."
Ở Đế Đô quá nhiều người, Chân Bảo cũng không dám đạp xe đi ra ngoài, lái xe cô cũng không nghĩ tới, nhỏ giọng nói: "Thể loại như vậy em cũng không có gặp mấy."
Phó Minh Thời quét mắt đến làn da trắng nõn như tuyết ở trong cổ áo của Chân Bảo, nhàn nhạt nói: "Dáng người như em, dễ gặp phải người háo sắc, anh không yên tâm."
Chân Bảo quay đầu, thấy Phó Minh Thời nhìn chằm chằm ngực cô, ngay lập tức ngực cô đỏ lên, rồi vộ đẩy cửa xuống xe.
Vào trong nhà rồi hai người còn đang tranh cãi việc thi bằng lái, mẹ Vương nghe rõ ràng, rồi đi theo khuyên bảo: "Hiện giờ, sinh viên học đại học đèu học bằng lái, sớm muộn gì cô cũng phải học, nhân cơ hội này, thời gian còn dài cô đi thi đi, nếu sau này có công việc cũng không có thời gian học đâu."
Phó Minh Thời quăng cho Chân Bảo một ánh mắt "Em xem".
Chờ mẹ Vương đi rồi, Phó Minh Thời rót cho Chân Bảo một ly nước, rồi anh lại ngồi xuống tiếp tục nói: "Em không muốn đi xe của anh? Anh không mua, anh để ử trong nhà mẹ chừng năm chiếc xe, nhưng mà xe của em cũng không dưới một triệu, không bằng anh sẽ mua cho em một chiếc rẻ hơn, nó có hỏng em cũng sẽ không tiếc."
Tặng quà cho Chân Bảo, Phó Minh Thời còn phải khuyên bảo, càng tiện nghi Chân Bảo càng thích.
"Trước tiên, em mau học lái xe đi." Phó Minh Thời hùng hổ dọa người, Chân Bảo chỉ có thể chọn một, anh giúp em đăng ký tham gia."
Chân Bảo ngấm ngầm thừa nhận, lợi dụng lúc Phó Minh Thời đi vệ sinh, cô lén lấy điện thoại tra tiền đăng kí, nhìn thấy đăng kí lái xe mắc như vậy, cô hơi xót. Một lần nữa, Phó Minh Thời ngồi xuống, cô thử thăm dò nói: "Gần đây em hơi bận, học cũng hơi nhiều, hay về sau hãy học, với lại em cũng chưa biết lái xe lắm."
Phó Minh Thời không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Chân Bảo. Chân Bảo rót nước lấy lòng anh. Khóe môi phó min thời cong lên, "Cũng được, nhưng nếu em muốn ra ngoài bắt taxi mà đi, đừng đi tàu điện ngầm nữa."
Chân Bảo vội vàng đáp ứng, có lén đi tàu điện ngầm Phó Minh Thời cũng không biết. Buổi tối, Phó Minh Thời đưa chân đi dự buổi tiệc lớn, vừa nhìn đã biết bữa tiệc đó rất đắt tiền, nhưng mùi vị rất xứng đáng với phòng ăn đẳng cấp, Chân Bảo ăn rất ngon lành, bất tri bất giác quên chuyện tàu điện ngầm đó đi. Nhưng Phó Minh Thời lại nhớ, tranh thủ chạy đến phòng Chân Bảo rồi bật đèn kiểm tra Chân Bảo từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng phát hiện ra hai cái dấu tay trên người Chân Bảo.
Tất nhiên là đã để lại dấu tay, có thể thấy được người kia nhéo có bao nhiêu tàn nhẫn!
Nếu là anh, anh sẽ không nỡ dùng sức lực lớn như vậy...
Nhìn hai dấu tay kia, hai cặp mắt Phó Minh Thời càng sâu.
Chân Bảo cũng không biết Phó Minh Thời đang làm gì, chỉ phát hiện người đàn ông ôn như trước mặt đột nhiên nổi cơn giận.
Rốt cuộc cũng dừng lại, Chân Bảo gần như bị không khí đó đè né, chỉ biết chôn mình ở trong chăn không dám nhúc nhích.
Phó Minh Thời bình tĩnh lại, rồi cúi người hôn ở sau gáy cô, "Sau này có đi ra ngoài, trước tiên phải gọi cho anh, chỉ cần anh rãnh, anh sẽ đưa em đi."
Chân Bảo đã quên chuyện này rồi, Phó Minh Thời nhớ kĩ như vậy... "Anh sợ em có chuyện gì sao?"
"Nhìn em rất dễ bị ức hiếp." Phó Minh Thời bất đắc dĩ nói, nếu như em là người có kinh nghiệm, sẽ không ai dám động đến em.
Chân Bảo hừ hừ, "Vì vậy, nên mỗi ngày anh mới bắt nạt em."
Rốt cuộc Phó Minh Thời cũng nở nụ cười, rồi ghé sát vào lỗ tai cô nói: "Mỗi ngày anh đều bắt nạt em? Em muốn nhắc nhở anh, lấy chuyện ghi nợ mấy ngày trước bù đắp lại?"
Mặt Chân Bảo đỏ lên, mặt vùi vào gối dường như đã phủ nhận.
Nhưng một đêm này, Phó Minh Thời cho cô bù đắp đến tận hai lần, làm Chân Bảo mệt đến nỗi ngày thứ hai ngủ thẳng đến giờ mới thức, khuôn mặt trong trắng ửng hồng, non mềm giống như có thể nhéo ra nước, giống như cây đào mật, tươi ngon mọng nước hấp dẫn đàn ông. Phó Minh Thời ngồi ban công đọc sách, nghe thấy tiếng động, liền quay đầu nhìn thấy bộ dáng của vị hôn thê vừa tỉnh vừa mê, thiếu chút nhịn không được muốn...