“Nếu như lúc này, mưa nặng hạt hơn và gió cũng lạnh hơn, thì có lẽ em, sẽ chẳng mang điều gì nữa mà òa khóc, mở lòng ra cùng cơn mưa
Nếu anh có về, em sẽ vờ như chẳng có gì xảy ra, vờ như thiếu anh, cuộc đời em vẫn tươi tắn và hối hả…
Chỉ là…chỉ là em giấu đi…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên…Quỳnh lau giọt nước mắt trực lăn trên gò má
“Alo…”
“Tình yêu à, giờ tớ đang ở sân bay, sắp phải tắt điện thoại rùi. Khoảng một tiếng nữa tớ sẽ về đến sân bay Ruby, cậu ra đón tớ nhe! h rồi đó!”
“Ừ, tớ biết rồi, tớ qua đó liền, cậu đi chuyến nào vậy?”
“…từ Nam ra Bắc!”
Quỳnh tắt máy. Từ nãy đến giờ cô chỉ đi lang thang trên phố chứ chưa kịp mua một món đồ nào cả, cũng chưa vào một cửa hàng khác nào như cô đã nói với Ngọc Lan, nhưng kệ, giờ bắt taxi qua sân bay Ruby đã rồi tính sau, dù sao cũng có thể làm Minh vui….
Từ lúc có viết thương, Quỳnh luôn mặc áo dài tay, bởi cô biết rằng loại da của cô là loại phục hồi rất nhanh, đặc biệt là không để lại sẹo, nếu cô không nói chắc chắn không ai nghĩ rằng cánh tay của cô đã từng bị thương…
Đứng chờ chuyến bay từ Nam ra đến Bắc, cô nghĩ không biết trong đó Minh đã sống thế nào? Tự nhiên cô lại quan tâm đến cậu, cho dù ngày trước không phải là cô không quan tâm, nhưng cô chưa từng có ý nghĩ như vậy.
Bên cạnh cô cũng có rất nhiều người, chắc họ cũng đang chờ người thân giống như cô. Mà giữa cô và Minh có được gọi là thân không nhỉ? À đúng rồi, làm người yêu của nhau tất nhiên là rất rất thân rồi, nhưng nghĩ đến điều này tim cô lại đau nhói, cô không muốn tiếp tục cho Minh quá nhiều hi vọng nữa, cô sợ cậu sẽ đau khi cô nói lời chia tay, ước gì nỗi đau này chỉ mình cô chịu đựng…
“Hú! Tớ ở đây nè Quỳnh ơi! Làm gì ngồi thất thần zdữ zậy?”
Quỳnh quay ra. Đúng là Minh rồi. Sau mấy tuần không gặp cậu ấy vẫn không khác là mấy, hình như gương mặt có hơi hốc hác hơn, chắc do phải gánh vác quá nhiều công việc.
Đằng sau cậu còn có một cô gái nữa…
“Đây là Kiều Oanh, bạn của tớ ở trong Nam! Oanh, đây là Thúy Quỳnh, bạn…cùng lớp với tớ…”
Cảm giác run run như lần đầu tiên gặp Ngọc Lan lại tái diễn
“Chào…c…cậu!”
“Ừ chào, tôi sẽ học cùng Minh và cậu ở trường Minh Dương, có vẻ đến lúc đó làm quen cũng chưa muộn nhỉ?”
Thấy Kiều Oanh rướn mày kiêu ngạo, Quỳnh chỉ cười lấy lệ.
“À, Minh này, tớ có việc phải đi trước, gặp cậu sau nhá!” Quỳnh nghĩ cô không nên ở đây lâu hơn nữa
Minh định kéo Quỳnh lại, nhưng bị tay Kiều Oanh nắm chặt lôi đi, hành động đó càng khiến cô hiểu lầm. Minh và Oanh đi rồi, cô chạy theo hướng ngược lại, cô cứ chạy, chạy mãi, tựa như không biết điểm dừng.
Bịch!
“Xin…xin lỗi! Bạn có sao không ạ? Tôi vô ý quá!”
“Không…k…không…là lỗi của tôi, tôi…xin lỗi” Quỳnh cố kìm nén cơn đau, nhưng sao có thể đau bằng nỗi đau trong lòng cô bây giờ…
Một bàn tay với những ngón tay thon nhỏ trắng muốt chìa ra trước mặt cô, cứ ngỡ là bàn tay của thiên sứ. Quỳnh từ từ ngẩng đầu lên, một khuôn mặt khá thân quen mà cô hay nhìn thấy trên TV, cái mũi thẳng, hàng lông mày rậm, đôi mắt ấm áp, dịu dàng, từng đường nét đều rất hoàn hảo. Ca sĩ trẻ đang làm mưa làm gió – Trần Khánh Lâm
“Tôi có thể mời bạn đi ăn trưa để thay cho lời xin lỗi của tôi không?”
“Dạ, thôi không cần đâu Khánh…”
“Suỵt! Yên lặng nào!” Khánh Lâm ra hiệu cho Quỳnh
“Không cần thật mà, mình vẫn rất ổn, với lại lỗi là do mình! Làm phiền bạn lại mời mình đi ăn trưa thế này mình không dám, chắc bạn cũng có rất nhiều công việc phải làm đúng không?”
“À, cũng bình thường thôi mà, nhân tiện mình cũng muốn đi ăn nên muốn rủ bạn đi chung cho vui thôi!”
Quỳnh đành miễn cưỡng gật đầu. Hai người lên xe đến một nhà hàng gần đó: Sushi
“Cậu nấu có khi còn ngon hơn cả nhà hàng Sushi đó chứ”, câu nói của Hoàng cứ vang vọng bên tai Quỳnh, đi đến đâu cô cũng thấy những kỉ niệm về Hoàng.
Lâm bắt chuyện với Quỳnh, cậu hỏi những câu rất đỗi đơn giản như Quỳnh ở đâu, sinh năm bao nhiêu,…và…
“Quỳnh này, bạn có bạn trai chưa?”
Có thể được coi là có chưa nhỉ? người con trai thân thiết nhất với Quỳnh (trừ ba) đã có người bên cạnh, còn cô thì bơ vơ…
“Xin lỗi, mình vào nhà vệ sinh một lát!”
“Ừ!”
Lâm thấy hơi ngạc nhiên. Bình thường nếu đi đâu với cô gái nào, họ thường là những người phải bắt chuyện với cậu trước, thường là họ nói rất nhiều, rất rất nhiều. Nhưng Quỳnh lại hoàn toàn khác, cậu phải cố gắng lắm mới nói chuyện được với cô. Thật thú vị!
Thấy Quỳnh quay trở lại, Lâm cũng không muốn nhắc đến câu hỏi bạn nãy nữa, cậu vội chuyển chủ đề
“Bạn học trường nào vậy Quỳnh?”
“Cấp III Minh Dương, có gì không bạn?”
“À không, hỏi chơi vậy thôi!”
Quỳnh lại bắt gặp Hoàng và Lan, đang tay trong tay đi đến một chiếc bàn đặt gần cửa sổ của nhà hàng, cứ như hôm nay là Valentine không bằng, đi đâu cũng chạm mặt.
Ánh mắt Hoàng chợt hướng về phía Quỳnh đang ngồi, cô vội quay đi, gương mặt không có vẻ gì là vui cả.
“Sao trông bạn buồn vậy? Có gì cứ tâm sự với mình này, có khi mình lại giúp được bạn!”
“À, cũng không có gì đâu!”
“Nhìn bạn là mình biết bạn có rất nhiều chuyện cần tâm sự rồi, chắc không ai muốn nghe bạn nói thôi, nhưng giờ mình ở đây, mình nghe bạn nói rồi, vậy bạn kể cho mình nghe đi!”
Câu nói của Lâm quả thật rất đúng, kể cả Thư, cũng chưa bao giờ lắng nghe hết tâm sự của cô, cũng do nhỏ quá ham chơi, nên tâm sự có khi cũng không được ích gì nên mỗi khi hai đứa ngồi nói chuyện với nhau Quỳnh chỉ nói vài ý chính, miễn sao nhỏ hiểu được là tốt rồi.
Không hiểu sao Quỳnh lại có thể kể tuốt tuồn tuột cho Lâm nghe, cậu dường như có vẻ rất chú ý, từ chuyện đi dự tiệc cùng Hoàng, gặp Lan, đi đón Minh ở sân bay, phải đối đầu với Oanh. Nhưng cô lại không nói cho Lâm biết cô thích ai, vì cô nghĩ, nếu không phải người thân quen gì mấy thì kể hai chi tiết này là quá nhiều rồi.
“HAIZ!” – Nghe xong Lâm thở dài “Không hiểu tên đó nghĩ gì nữa, mà thôi, để mình đưa bạn về nhà, chắc bạn cũng mệt rồi!”
“Thôi không cần đâu, mình bắt taxi là được rồi!”
“Mình cũng chưa đến giờ biểu diễn show mà, để mình đưa bạn về, nhà bạn ở khu Diamonds đúng không? Mình cũng tiện đường đi qua đó mà!”
Bất đắc dĩ Quỳnh phải để Lâm đưa về, thực sự cô không có cách nào từ chối Lâm được.
“Tội nghiệp bạn tôi…haiz… chàng trai đẹp như thiên thần đã có người nâng khăn sửa túi, còn bà….haiz…càng nghĩ càng thấy….haiz….”
“Bà làm gì mà haiz haiz mãi thế hả? À mà hôm nay tôi gặp Khánh Lâm!”
“Khánh…Khánh Lâm singer á?”
“Ừ, chàng mời tôi đi ăn trưa vì lỡ đụng phải tôi, tôi ngã…”
“Ghê ha! Chắc bà phải lòng chàng rồi chứ gì?”
“Đâu có! Tôi…”
“Tôi chỉ yêu mình Hoàng thôi, không thích Lâm đâu” đúng không? Tôi biết mà “ Thư đắc thắng nhìn Quỳnh đang ngượng chín mặt “Bà sướng thiệt nghen, tôi còn chưa được nhìn Lâm ngoài đời bao giờ mà bà còn được ảnh mời đi ăn trưa nữa.!”
“Tôi thấy hắn có gì đặc biệt đâu, cũng chỉ là ca sĩ thôi mà, cũng có…ờ…chút đẹp trai, sao bà cuồng thế nhỉ?”
“Tại bà không biết thôi, chứ chàng…bla bla bla…”
Quỳnh choáng váng. Cái con nhỏ Thư này đúng là quá cuồng rồi mà, tên đó có gì hay ho cơ chứ? Hoàng vẫn là nhất…hihi
“Mà thôi, không nấu cháo với bà nữa, tôi nói chuyện với Quân đây!”
Sau tiếng Tút…tút, Quỳnh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nhỏ cũng tha cho mình, không bô lô ba la về cái anh chàng ca sĩ kia nữa, đúng là Quân cứu nguy có khác, lúc nào phải cảm ơn cậu ta mới được