“Mẹ! Mẹ đồng ý kết hôn với ba đi! Con muốn ngày nào cũng được ăn
đồ ăn của ba nấu” Cái miệng nhanh nhảu của Tiểu Bảo cười toe toét.
“Không phải con nói thích đồ ăn của mẹ nhất hay sao?”
“Đó là trước đây thôi ạ.
Bây giờ đồ ăn ba nấu là ngon nhất”
Nói xong nó háy háy mắt với Tử Sâm đồng lõa.
“Con…dám làm phản?”
Tử Yên đưa tay định phát vào mông nó một cái nhưng không còn kịp
nữa.
Hai chân nó đang quặp gọn gàng trên hông Tử Sâm từ lúc nào rồi.
“Mẹ! Mẹ đồng ý đi! Con thật sự muốn mỗi ngày về nhà đều gặp được
ba, cùng nấu cơm, cùng ăn cơm và cùng chơi với con mỗi tối”
Tiểu Bảo trượt từ trên người Tử Sâm xuống cầm lấy tay mẹ mình rồi
đưa đến tay Tử Sâm đan chặt vào.
Tử Yên nhìn Tử Sâm, không biết nói gì liền gật đầu, khóe miệng khẽ
mỉm cười.
Tiểu Bảo quàng vòng tay nhỏ bé của mình lên eo bố mẹ mình chập lại
làm một.
Vòng tay quá nhỏ chỉ chạm đến một bên eo của Tử Sâm và Tử Yên.
Khoảnh
khắc này nó chỉ muốn kéo dài mãi mãi.
Trong phòng trang điểm, Tử Yên diện một chiếc váy cưới bằng ren
trắng, tay dài, cổ tròn dịu dàng.
Chân váy hơi xòe với phần họa tiết là những
chiếc lá điểm trên làn voan mỏng rũ xuống nhẹ nhàng vừa tinh tế vừa sang trọng
lại vừa vô cùng quyến rũ.
Nét đẹp dịu dàng và đằm thắm của cô quả thực rất hợp
với chiếc váy cưới này.
Đó cũng chính là mẫu váy mà cô đã tự tay thiết kế năm
trước nhưng chưa từng mang nó ra trình diễn.
Mẫu váy cưới này cho đến năm sau
vẫn không hề lỗi thời.
Lễ đường diễn ra trên một bãi biển.
Khách mời không nhiều chỉ là
những người thân trong gia đình và một số rất ít bạn bè thân thiết, không có
phóng viên báo chí, hoàn toàn riêng tư.
Đây đều là lần kết hôn thứ hai của cả
Tử Yên và Tử Sâm nên họ không muốn gây sự chú ý của giới truyền thông.
Qua bao
nhiêu sóng gió, không dễ dàng mới có thể đến được bên nhau.
Với họ bây giờ
chẳng cần phô trương nữa, cũng chẳng màng phù phiếm chỉ cần những người thân
yêu của họ làm chứng cho hạnh phúc này của họ là đủ.
Trên con đường trải đầy hoa trắng, chú rể cầm tay cô dâu từ từ
tiến về phía lễ đường.
Gương mặt chú rể vừa rạng rỡ vừa háo hức như lần đầu
tiên được bước lên lễ đường.
Trước sự chứng kiến của mọi người họ lồng vào tay nhau
cặp nhẫn cưới định tình và trao nhau nụ hôn ngọt ngào.
Một đám cưới nhỏ nhưng
vô cùng trọn vẹn và ấm áp.
Bà chủ tịch trở về nhà cùng Tiểu Bảo và Tiểu Na.
Tử Sâm và Tử Yên
đi trên một chiếc xe khác trở về ngôi nhà tân hôn của họ.
Đêm nay là đêm quan
trọng của hai người, chỉ riêng hai người mà thôi.
Tiểu Bảo hiểu chuyện chưa cần
ai thuyết phục đã tự nguyện đi theo bà nội về nhà.
Bà chủ tịch lần đầu tiên
được ở cùng nhà với cháu nội đích tôn thì vui lắm.
Sắp xếp xong chỗ ngủ cho Tiểu Bảo, bà chủ tịch đứng ngắm nhìn nó
một lúc.
Càng nhìn càng thấy giống Tử Sâm lúc nhỏ nhưng nét mặt nó hạnh phúc và
sáng lạn hơn.
Trên gương mặt ngây thơ đó lúc nào cũng thường trực nụ cười trên
môi, ăn nói lanh lẹ và lại vô cùng hiểu chuyện.
Nhưng Tử Sâm thì khác, trên
gương mặt khôi ngô của anh là một nỗi buồn cô độc, rất ít khi nhìn thấy nụ cười
trừ những lúc xã giao.
Có lẽ vì được nuôi dưỡng trong tình yêu thương vô bờ của
mẹ.
Phải có bao nhiêu sự bao dung, bao nhiêu sự dịu dàng, ôn hòa, thiện lương
mới có thể dạy dỗ được một đứa trẻ ưu tú như thế này! Khóe mắt bà chủ tịch cay
cay nhưng vẫn không giấu khỏi niềm tự hào đang lớn dần lên trong lòng bà.
“Á…a…a”
Tiếng thét ré lên trong màn đêm tĩnh lặng cùng với tiếng rơi bịch
ngoài phòng khách khá lớn khiến bà chủ tịch giật bắn mình.
“Tiểu Na” Giọng của chị giúp việc la lớn “Bà chủ, Tiểu Na…”
“Tiểu Na!” Bà chủ tịch vừa chạy ra khỏi cửa đã kinh hoàng thét
lớn.
Tiểu Na nằm sõng soài dưới chân cầu thang giữa một vũng máu loang lổ.
“Mau gọi cấp cứu”
Bà chủ tịch la lớn.
Chị giúp việc lật đật đứng dậy chạy đi tìm
điện thoại.
“Tiểu Na! Tiểu Na!”
Giọng bà chủ tịch lạc hẳn đi nhưng Tiểu Na vẫn nằm im bất động, mặt
tái nhợt xanh như tàu lá.
“Tiểu Na! Con không được chết! Mau mở mắt ra nhìn bà nội đi”
Bà chủ tịch vừa khóc vừa cố lay đứa trẻ.
Tiếng chuông báo cấp cứu vang đến.
Hai nhân viên y tế vội vàng
chạy vào nhà bế Tiểu Na lên xe.
Bà chủ tịch chỉ kịp dặn dò chị giúp việc trông
chừng Tiểu Bảo rồi lên xe cấp cứu.
“Mất quá nhiều máu! Cần phải truyền máu gấp”
“Không được rồi! Máu của cô bé này là nhóm máu hiếm.
Bệnh viện
chúng ta cũng vừa hết”
“Mau thông báo cho người nhà bệnh nhân”
Nhóm bác sĩ phụ trách cấp cứu cho Tiểu Na bàn bạc nhanh chóng đưa
ra thông báo đến bà chủ tịch.
“Bà nên báo cho bố mẹ cô bé biết.
Họ có thể cùng nhóm máu với cô
bé”
Nhân viên y tế thông báo với bà chủ tịch sau khi xét nghiệm kết
quả máu của bà cũng không phù hợp với Tiểu Na.
Bà chủ tịch không muốn làm kinh động đến Tử Sâm lúc này nên đành
tự mình hiến máu với hi vọng người cùng huyết thống có thể cùng nhóm máu với
Tiểu Na.
Nhưng kết quả lại không như mong muốn.
Không còn cách nào khác, để cứu
cháu gái mình bà đành phải gọi cho Tử Sâm.
“A lô! Tử Sâm”
“Dạ! Là con ạ” Tử Yên nhỏ nhẹ trả lời “Tử Sâm vừa đi tắm rồi ạ.
Để
con gọi anh ấy”
“Không cần!” Bà chủ tịch vội vã nói tiếp “Tiểu Na bị ngã mất rất
nhiều máu cần phải truyền máu gấp.
Nhưng ngay cả mẹ cũng không cùng nhóm máu
với con bé.
Con mau nói với Tử Sâm gọi nó đến đây để thử máu”
“Vâng con biết rồi ạ.
Chúng con sẽ đến ngay”
Tử Yên cúp máy vội chạy vào nhà tắm gọi Tử Sâm “Anh! Tiểu Na gặp
nạn rồi.
Đang ở bệnh viện.
Anh mau mặc đồ vào đi chúng ta đến đó ngay lập tức”
Tử Sâm nghe nói Tiểu Na bị nạn cũng vội vàng mặc y phục rồi cùng
Tử Yên lái xe đến bệnh viện ngay trong đêm.