Tử Yên đi ra khỏi phòng, chỉ có hai người vệ sĩ của bà chủ tịch vẫn đang ngồi trên ghế.
Vừa thấy cô bước ra liền đứng dậy cúi đầu chào.
“Các anh có thấy bà chủ tịch đi đâu không?”
“Dạ, bà ấy vừa dắt cậu chủ nhỏ đến đây, đứng ở cửa một lúc nhưng sau đó rời khỏi đây rồi ạ.
Cũng không nói là đi đâu”
“Tôi biết rồi.
Các cậu nếu mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi.
Không cần ở lại đây đâu”
“Dạ! Chúng tôi không dám trái lệnh bà chủ ạ”
“Vậy thôi các anh cứ ở đây đi” Tử Yên nói xong liền đi ra ngoài.
Phía này, hai người vệ sĩ vẫn cúi đầu trịnh trọng chào rất kính nể.
Đi ra hành lang ngó ngàng một lúc cũng không thấy bóng dáng bà chủ tịch đâu.
“Hay bà ấy về rồi?” Tử Yên thầm nghĩ.
Nhưng trong hoàn cảnh này chắc bà ấy cũng chưa có tâm trí mà làm việc.
Chuyện Tử Sâm mới vừa tỉnh lại, chắc chắn bà ấy rất muốn đến thăm con trai mình.
Trời đã bắt đầu tối rồi, đèn điện của bệnh viện đã bắt đầu bật lên.
Tử Yên định bụng tìm một vòng khuôn viên bệnh viện nữa nếu không thấy sẽ quay về phòng Tử Sâm.
Cô gọi điện về nhà dặn dò người giúp việc nấu vài món ngon để tẩm bổ cho Tử Sâm và Tiểu Bảo.
Chắc lát nữa chị ấy sẽ mang đến.
Trời càng tối càng se se lạnh.
Gió rít từng hồi không đến mức cắt da cắt thịt nhưng cũng đủ khiến người ta rung mình.
Bà chủ tịch đã ngồi ở hàng ghế đá này có lẽ hơn tiếng đồng hồ rồi.
Cũng không biết phải làm gì, bà cứ ngồi trơ ra như vậy.
Đôi mắt vô hồn nhìn về phía xa.
Tử Sâm mới vừa tỉnh lại, trái tim bà như được hồi sinh một nửa.
Lúc trước khi tận mắt chứng kiến Tử Sâm trúng đạn ngất đi, thật sự bà cũng chỉ muốn cầm lấy khẩu sung chĩa vào đầu mình một phát biến mất cùng con trai.
Nhưng bà đã không đủ can đảm để làm điều đó.
Bà phải cứu lấy con trai bà trước đã.
Bây giờ cậu ta đã tỉnh dậy rồi, bà lại không có cách nào để đối mặt.
Sự hổ thẹn trong lòng quá lớn.
Từ trước đến giờ làm bao nhiêu chuyện cũng không gớm tay.
Lòng dạ sắt đá của bà cứ như đã được tôi luyện từ ngàn lắm, tưởng rằng rất vững vàng nhưng không ngờ thời khắc này bà cảm thấy yếu đuối vô cùng.
Hình tượng người phụ nữ uy vũ mạnh mẽ hơn cả đàn ông ai cũng tung hô kia thật ra bà chưa từng muốn.
Là bà đang ngụy trang cho chính cái bản chất yếu đuối của mình.
Bà hận người đàn ông đó, người đàn ông đã đến với cuộc đời bà chỉ trong giây phút đùa giỡn, coi bà như trò đùa.
Sau Khi đã hưởng thụ hết những thơm ngọt của người con gái anh ta đã vô tình đá bà văng khỏi cuộc đời mình đi tìm chốn vui nơi khác.
Bà chính là đang trả thù đời, trả thù người đàn ông đó.
Đáng tiếc những điều đó ông ta không hề hay biết mà hậu quả chính là đứa con trai duy nhất và cháu nội mình đã phải gánh chịu.
Giờ phút này đây bà thực sự muốn rũ bỏ tất cả để được làm một người phụ nữ yếu đuối, được dựa vào ai đó, được khóc…Có lẽ bà đã già rồi chăng?
Lại một cơn gió lạnh thổi qua.
Vai bà chủ tịch bỗng rung lên.
Chiếc áo dài mỏng manh dường như không thể ngăn được cơn gió lạnh đối với cơ thể đã hao mòn của một người phụ nữ lớn tuổi.
“Bà vào trong đi! Ở ngoài này rất lạnh”
Chiếc áo khoác bằng len được khoác hờ lên vai bà chủ tịch.
Bà bất ngờ quay lại.
Tử Yên đang đứng sau lưng bà tự lúc nào.
“Cô… sao lại đến đây?” Miệng bà chủ tịch mấp máy.
“Tôi đi tìm bà”
“Tìm tôi?” Bà chủ tịch ngạc nhiên, tay nắm chặt hai chiếc tay áo len của Tử Yên đang rủ xuống vai mình.
“Tại sao bà không vào phòng Tử Sâm?”
Tử Yên nhìn thẳng vào mắt bà chủ tịch chờ mong một lời nói thật lòng.
Bà chủ tịch lại không dám nhìn vào mắt cô mà có ý lẩn tránh “Tôi thấy mình không xứng đáng làm mẹ Tử Sâm.
Trước nay tôi chưa từng quan tâm đến suy nghĩ của nó.
Chưa từng hỏi nó muốn gì, chỉ áp đặt nó làm theo ý của bản thân mình.
Suýt nữa chính tay tôi còn lấy mạng nó.
Cuộc đời này tôi nợ nó.
Tôi cảm thấy mình không đủ tư cách làm một người mẹ”
“Nhưng bà cũng chỉ vì quá thương anh ấy mà làm vậy”
“Cô nghĩ như thế sao?”
“Tôi cũng là một người mẹ nên tôi rất hiểu điều đó.
Thật ra bà rất thương Tử Sâm.
Thương đến mức chính bản thân bà còn không nhận ra điều đó.
Nhưng lý trí của bà lại lấn át hoàn toàn trái tim bà.
Tôi không hiểu vì lý do gì khiến bà phải làm khổ bản thân mình lại còn làm khổ con trai bà đến vậy.
Nhưng suy cho cùng cũng chỉ vì tình thương mù quáng cả.
Tử Sâm thực sự cũng rất yêu thương và tôn trọng bà.
Anh ấy nói ra những lời khó nghe như vậy cũng chỉ là bộc phát những uất ức trong lòng mình bấy lâu mà thôi.
Anh ấy cũng không muốn làm tổn thương bà đâu.
Tử Sâm đang rất lo lắng cho bà.
Anh ấy muốn gặp bà.
Bà hãy vào trong đi”
“Thật sao? Tử Sâm muốn gặp tôi?” Bà chủ tịch xúc động, mắt đỏ hoe.
“Vậy bà thử hỏi lại mình xem có muốn gặp anh ấy hay không? Có lo lắng cho anh ấy hay không?”
“Tôi đương nhiên là có”
“Vậy anh ấy cũng vậy”
Bà chủ tịch như chợt nhận ra điều gì đó, nước mắt lưng tròng nghẹn ngào nói “Cảm ơn cô”
Tử Yên bất chợt mỉm cười nhìn bà một cách bao dung “Vậy bà theo tôi vào được chưa?”
Bà chủ tịch không nói chỉ lẳng lặng gật đầu rồi bước theo sau Tử Yên.
Trên vai vẫn còn khoác hờ chiếc áo len của cô.