Xe của Tử Yên vừa đi ra khỏi cửa thì lập tức có một chiếc xe khác theo sau cô.
Tử Yên mãi lo nghĩ đến Tiểu Bảo nên cũng không hay là có người đang theo dõi mình.
Cô lấy điện thoại ra gọi lại không liên lạc được.
Số điện thoại vừa tối hôm qua gọi cho cô hôm nay đã không gọi được.
Bà ta quả thật quá ranh ma rồi.
Không muốn để người khác lần mò được tung tích của mình chỉ có thể tự bà ta nắm thế chủ động mà thôi.
Tử Yên lại càng lo lắng hơn.
Không biết bà ta đang giở trò gì.
Ruột gan cào lên từng đợt sóng trào dữ dội không thể nào kìm nén được.
“Làm ơn hãy nghe máy đi” Tử Yên vừa nói vừa liên tục bấm điện thoại đến cháy máy cũng không thấy ai trả lời.
Cô bất lực ném điện thoại xuống ghế, đạp phanh dừng lại bên lề đường gục mặt xuống vô lăng khóc nức nở.
Chiếc xe của Tử Sâm đi theo sau cô cách khoảng m thấy xe Tử Yên đột ngột dừng lại trong lòng anh cũng cảm thấy hoang mang tột độ.
Nhưng không thể nào để lộ mặt được nên cũng đành dừng lại đứng cách đó không xa lặng lẽ quan sát cô.
Một lúc sau không thấy động tĩnh gì, Tử Sâm lo lắng liền lấy điện thoại ra gọi.
“A lô! Em đi đâu sao không chờ anh thức dậy?” Tử Sâm vẫn thản nhiên giả vờ.
“Em có chút việc phải ra ngoài sớm.
Lát nữa sẽ về ngay.
Anh không cần lo lắng.
Về chuyện của Tiểu Bảo cảnh sát cũng tìm được tung tích rồi.
Họ đã gọi cho em nên anh cũng an tâm đi”
Tử Yên nói dối đã đạt đến trình độ này rồi sao? Chính Tử Sâm cũng không ngờ đến cái người đang đau khổ vật vã thế kia mà lại có thể thốt ra được những lời lẽ bình thản như thế này sao? Là cô ấy đang lo lắng cho mình, bảo vệ cho mình sao?
Thái độ thản nhiên đến đau lòng của Tử Yên càng khiến cho Tử Sâm không thể thở nổi.
Thà rằng cô cứ gào khóc, van xin có thể sẽ khiến anh đỡ xót xa hơn.
Đằng này cô lại cố gắng nén chặt nỗi đau của mình lại để nói ra những lời lẽ có vẻ như không liên quan thế này, quả thật khiến trái tim Tử Sâm như bị ai đó bóp nát ra rồi.
Tử Yên là đang cố gắng diễn kịch, Tử Sâm hiểu cô đã cố gắng bao nhiêu nên không muốn cô phải lao tâm khổ trí thêm nữa đành diễn theo vở kịch chính cô đã dàn dựng ra.
“Như vậy thật may quá rồi! Em đi nhanh rồi về nhé! Anh sẽ đợi hai mẹ con ở nhà”
“Vâng”
Tử Yên vội vàng cúp máy, nước mắt lập tức trào ra.
Tâm trạng giày vò thật đáng sợ.
“Reng! Reng”
Một số điện thoại lạ lại gọi tới, Tử Yên vội vàng bấm nút nghe “A lô! Tại sao bà không nghe máy?”
“Cô không cần vội vàng như vậy.
Tôi đã chuẩn bị xong rồi.
Cô nhanh đến chỗ hẹn đi”
“Tôi không tin.
Tại sao bà lại không nghe máy của tôi? Bà có ý gì?”
“Sao? Không tin tôi sao? Vậy cô thử nghe xem tiếng của ai đây nhé”
Bà chủ tịch liền hướng điện thoại sang miệng Tiểu Bảo “Mẹ! Tiểu Bảo muốn về nhà”
Tiếng con trẻ vang lên như trăm ngàn lưỡi dao sắc nhọn cứa vào trái tim đang rỉ máu của Tử Yên, “Tiểu Bảo! đừng sợ! Mẹ sẽ đến với con ngay bây giờ”
“Tôi đây! Cô còn không tin nữa?”
“Được rồi! Mau cho tôi nói chuyện với thằng bé một lát nữa, tôi cầu xin bà”
“Không cần phải nôn nóng vậy.
Một lát nữa hai mẹ con cô sẽ được đoàn tụ.
Bây giờ đến chỗ hẹn ngay và lập tức tắt điện thoại”
“Tắt điện thoại?”
“Phải.
Tôi không muốn chuyện có bất trắc.
Lập tức tắt điện thoại ngay cho tôi.
Nếu kiểm tra thấy cô vẫn để nguồn thì cô biết hậu quả thế nào rồi đấy”
Vừa nói xong, bà ta lạnh lùng tắt phụt một tiếng.
Ở đầu dây bên kia, Tử Yên chỉ còn nghe thấy tiếng tút tút khô khốc.
Cô hiểu bà ta không hề nói đùa nên ngoan ngoãn nhấn nút tắt nguồn, khởi động xe đi đến chỗ hẹn.
Tử Sâm thấy xe Tử Yên khởi động liền nhấn ga đuổi theo sau.
Được khoảng phút thì bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại.
“A lô! Tử Sâm phải không? Tôi là Giang Thanh đây”
Tử Sâm có chút bất ngờ vì bỗng dưng Gianh Thanh lại gọi cho anh.
Hai người có lưu số điện thoại của nhau nhưng chưa từng gọi điện cho nhau, cơ bản cũng không có chuyện gì để nói.
“Có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn hỏi Tử Yên có ở chỗ cậu không? Tối hôm qua Nhã Tịnh có qua nhà cô ấy nhưng người giúp việc nói là cô ấy chưa về.
Nhã Tịnh trở về nhà, đến sáng lại đến nhưng cả cô ấy và Tiểu Bảo đều không có trở về nhà cả đêm hôm qua.
Tôi nghĩ mẹ con cô ấy đang ở chỗ cậu”
Tử Sâm nghe Giang Thanh nói một lúc, thấy anh ta thật sự lo lắng cho Tử Yên.
Mối quan hệ giữa hai người anh cũng được nghe Tử Yên kể qua rồi.
Tử Yên xem Giang Thanh như một người ơn cứu mạng mẹ con cô.
Tuy có chút khó chịu vì Giang Thanh vốn là tình địch của mình nhưng cũng không thể phủ nhận Giang Thanh là một người đàn ông tốt, đứng đắn và đàng hoàng.
Bao nhiêu năm như vậy vẫn kiên nhẫn bên cạnh Tử Yên âm thầm giúp đỡ mà không cần báo đáp.
Nghĩ đến đoạn tình cảm này, Tử Sâm cũng có phần cảm phục anh.
Vốn dĩ cũng không muốn Giang Thanh nhúng tay vào chuyện này nhưng xem ra là Giang Thanh cũng thực lòng lo lắng cho mẹ con Tử Yên nên Tử Sâm cũng không đành nói dối.
“Cô ấy hiện không có ở chỗ tôi”
“Không có ở chỗ cậu sao? Vậy cô ấy có thể đi đâu được chứ?”
“Cô ấy… Tiểu Bảo đang bị người ta bắt cóc rồi.
Tử Yên đang trên đường đến chỗ hẹn”
“Hả? Cậu nói cái gì? Tiểu Bảo bị bắt cóc? Chuyện này là sao? Ai đã bắt cóc Tiểu Bảo?”
“Anh đừng lo lắng quá! Tôi nhất định sẽ đưa mẹ con cô ấy về an toàn”
Tử Sâm khẳng định.
Anh nghĩ có mặt mình bà chủ tịch sẽ không dám hành động gì quá đáng.
Tình huống xấu nhất là anh sẽ liều mạng bảo vệ mẹ con Tử Yên.
Bà chủ tịch dù có tàn nhẫn đến mấy thì hổ dữ cũng không nỡ ăn thịt con mình.