Sau khi học thể dục xong là giờ ra chơi Phương Ly cùng Ngọc Mai kéo nhau xuống căn teen uống nước, nhưng đi được nửa đường thì Ngọc Mai nhận được tin nhắn của ai đó, vẻ mặt rất khó coi rồi bảo cô đi một mình xuống dưới trước.
Phương Ly ngồi vào bàn được vài phút thì chiếc loa nằm trên tường căn teen thường dùng để phát thông báo mỗi ngày của ban phát thanh tự dưng hôm nay lại phát ra tiếng la hét của một cô gái.
"Chị ơi em xin lỗi chị, chị đừng đánh em nữa mà!"
Không khó để nhận ra chủ nhân của nó, chất giọng ngọt ngào đặc trưng như vậy chỉ có thể là của hoa khôi Triệu Ngọc Chi em gái Ngọc Mai.
Tất cả mọi người đều đứng dậy hoảng hốt chỉ tay về chiếc loa.
"Chị ơi em biết sai rồi, xin chị tha cho em..AAA"
"Tao đã làm gì mày hả con nhỏ kia?"
Là tiếng của Ngọc Mai, lẽ nào khi nãy là Triệu Ngọc Chi hẹn cậu ấy ra. Bên trong chiếc loa vẫn tiếp tục là màn la hét của Ngọc Chi xin Ngọc Mai dừng tay khiến mọi người xung quanh không khỏi thương tâm.
“Chị đừng tưởng nơi này là hồ bơi sau trường thì không ai biết chuyện chị làm với em!”
Sau câu nói đó tất cả mọi người xung quanh đều đồng loạt ào ào kéo đến khu hồ bơi phía sau trường để xem náo nhiệt.
Phương Ly nhất thời sững sốt chôn chân một chỗ, một lúc mới đứng dậy đuổi theo mọi người. Cô tuyệt đối không tin Ngọc Mai là người có thể ra tay như vậy đối với em gái mình, nhất định là có chuyện gì hiểu lầm ở đây.
Khi đến nơi thì hồ bơi đã bị đám đông vây lấy, cô khó khăn lắm mới chen lên phía trên được một chút.
Phương Ly nhìn thấy đằng xa kia những người của hội học sinh đang đứng đó ôm chặt lấy Ngọc Chi cả người bị ướt sũng trông cứ như mới vớt từ phía dưới hồ lên, tóc tai thì rối bù ướt nhẹp, bộ dạng thê thảm không gì bằng.
- Chị đại diện cho hội học sinh muốn làm rõ tại sao em lại có thể bắt nạt em gái mình ngay tại trường như vậy? - Lạc Anh khoanh tay trước ngực, lớn giọng nói với Ngọc Mai
- Các người cùng một bọn đúng không? Sao các người biết mà tới đây? - Ngọc Mai không hề e ngại đáp
- Em gái của em nói chúng tôi biết chuyện thường xuyên bị em đánh, vì danh dự của trường chúng tôi không thể không can thiệp vào. - Lạc Anh giả vờ điềm đạm như lo nghĩ cho đại cục nhưng ánh mắt thì thâm hiểm vô cùng
- Chuyện này không liên quan đến hội học sinh, các người tránh ra!
- Đánh đập rồi xô học sinh trong trường xuống nước, phải chịu kỉ luật đấy! - Nữ sinh 1
- Bằng chứng đâu, có giỏi thì các người đem ra đây? - Ngọc Mai trừng mắt nói
- Khi nãy cả trường đều nghe thấy hết chuyện cô làm hết rồi, đó là bằng chứng! - Một nữ sinh vỗ ngực tự tin nói
Ngọc Mai uất ức quá quát lên
- Các người chỉ nghe chứ đâu có thấy, có biết là nó đang đóng kịch giả vờ khóc lóc rồi tự té hay không? Nó từng đạt huy chường cuộc thi bơi lội hồi cấp 2 đấy!
Triệu Ngọc Chi muốn cấu kết với Lạc Anh giải quyết với Ngọc Mai trước rồi sau đó sẽ tới Phương Ly. Họ cùng nhau đã giăng ra một cái bẫy để cả trường này đồng loạt tẩy chay Ngọc Mai, nhưng trước tình hình này chưa chắc gì có thể thắng.Triệu Ngọc Chi khẽ mỉm cười. Không sao, cô vẫn còn chiêu cuối cùng.
Cô ta hướng mắt về Ngọc Mai cố gượng ép ra một giọt nước mắt
"Chị hai, em biết chị ghét em vì em từng hẹn hò với anh Thiếu Dương vì chị cũng thích anh ấy, sau này em không dám nữa đâu."
Phương Ly đứng trong đám đông sững sờ, mọi người càng sững sờ hơn.
Ngọc Mai… thích anh Thiếu Dương?
- Chị em đại chiến vì một thằng con trai, tôi tưởng chỉ có trên phim thôi chứ? - HS1
- Nếu là cậu thì cậu chọn ai trong hai người đó? - HS2
- Cái này còn phải hỏi à? - HS3
- Thế là không có được tình yêu nên quay sang đánh em gái. - HS4
- Chị Hoạn Thư em Thúy Kiều, vụ này hay nha! - HS5
Ngọc Mai hai tay nắm chặt không ngừng run lên dù ngoài mặt cực kì bình thản
- Chuyện này nếu các người có bằng chứng rõ ràng thì đưa ra, không thì câm miệng hết cho tôi!
Xung quanh thấy ánh mắt tóe lửa của Ngọc Mai không ai dám chặn lại, họ tẻ ra thành con đường chính giữa cho cô đi.
Triệu Ngọc Chi nhìn theo, trong lòng cực kì hả hê, đôi môi xinh đẹp nhếch lên nụ cười thỏa mãn.
- Ngọc Mai, cậu sao vậy Ngọc Mai! - Phương Ly thoát khỏi đám đông, chạy theo phía sau gọi to
- Chúng ta tìm nơi nào yên tĩnh đi, mình kể cậu nghe.
……………………
Ngọc Mai tiến đến ngồi xuống ghế đá. Phương Ly bước đến ngồi cạnh bên.
- Có điện thoại kìa, sao cậu không nghe?
Ngọc Mai nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn thấy tên Lăng Thiếu Dương thì gạt qua một cái rồi như hét lên
- Xin lỗi số máy quý khách vừa gọi đang trong trạng thái phát điên, nếu không muốn chết thì đừng gọi nữa!!!
Vừa dứt lời Ngọc Mai còn gập điện thoại lại một cái bụp rõ to. Phương Ly cũng phải giật mình.
- Cậu không gì chứ?
- Phương Ly, hôm nay cậu cứ ngồi nghe mình nói nhé, chuyện này mình giữ trong lòng lâu lắm rồi, còn không nói mình sẽ phát điên mất.
- Ừ, cậu kể đi.
FLASHBACK
Có người con gái mới lớn nào lại không muốn trải qua câu chuyện tình yêu lãng mạn, Ngọc Mai cũng thế. Đáng tiếc từ những năm cấp hai chỉ vì cái danh Mai tỉ mà con trai trong trường lẫn ngoài trường nghe danh vừa nhìn thấy cô là trong bán kính vài mét đã vội vã bỏ chạy, sợ cô còn hơn cả ma quỷ.
Chẳng ngờ có một ngày khá đẹp trời, cô nhận được thư tỏ tình từ một người con trai trường khác.
Người này cô biết, là con một người bạn của ba mẹ cô, hai bên gia đình thỉnh thoảng cũng qua lại và gặp mặt nhau.
Ấn tượng của cô về anh rất tốt, chỉ là bản thân không nói ra. Anh thường xuyên pha trò cho cô và mọi người vui như một nửa tương phản hoàn hảo với tính cách ngoài lạnh trong nóng của cô.
Chỉ là thật không ngờ hóa ra anh lại yêu thầm cô.
Cuối thư anh bảo muốn hẹn cô ngoài cổng trường giờ ra về để chính thức nói lời tỏ tình.
Không hiểu sau tin tức này lại bị lộ ra ngoài rồi lan truyền đi với tốc độ tên lửa, hôm sau nhiều học sinh thay vì đi về thì đứng lại xem.
Mười một giờ kém mười lăm phút, tại cổng trường trung học cơ sở X, mặc kệ những lời bàn tán xung quanh Ngọc Mai vẫn đứng đợi, trong lòng không ngừng mong mỏi được như bao nhiêu người con gái bình thường, cũng được tỏ tình, được hẹn hò, cùng người mình yêu trải qua những ngày tháng học trò tươi đẹp.
Đáng tiếc người ta có câu "Mộng càng đẹp khi tỉnh mộng càng đáng sợ".
Đúng giờ một chàng trai cao hơn cô nửa cái đầu, mặc đồng phục trung học An Hoa bước đến trước mặt, nhưng thay vì tỏ tình thì lại là…
- Ngọc Mai, về bức thư đó thật ra anh định gửi cho bạn khác trùng tên em học lớp bên cạnh nhưng người anh nhờ lại gửi nhầm vào học bàn của em…cho anh xin lỗi nha.
- Anh mới nói cái gì? - Ngọc Mai bất động hỏi lại
- À, bức thư đó bị anh, à không người anh nhờ gửi nhầm. Nói chung bây giờ trễ rồi, thôi em về ăn cơm đi ngủ trưa đi, cho anh xin lỗi lần nữa. - Thiếu Dương nở nụ cười hết sức hồn nhiên
Xung quanh đột nhiên im lặng đến một tiếng động cũng không có ngoài tiếng xe máy chạy trên đường phố
Ngọc Mai hai tay siết chặt...lá thư bị bóp nát không thương tiếc cũng như trái tim của cô vậy.
Thiếu Dương bị ăn một bạt tai, có lẽ là rất đau nhưng anh không biết được trái tim của Ngọc Mai còn đau hơn. Tình đầu của cô chẳng những tan vỡ, mà còn trở thành trò cười cho cả trường, đến những trường khác cũng biết.
Sau lần đó băng nhóm của Ngọc Mai đột nhiên tan rã và không còn ai nghe đến những vụ đánh nhau của Mai tỉ nữa. Ngọc Mai cũng âm thầm chuyển qua trường khác, mục đích là để gia nhập đội bóng rổ trung học An Hoa, hằng ngày có thể gặp một người.
Thế nhưng hai năm trôi qua thứ tình cảm thầm lặng của cô cũng không chút chuyển biến.
Trời tính không bằng người tính, vào đầu năm ngoái, lần duy nhất Ngọc Mai lấy hết can đảm để tỏ tình, đem bao nhiêu lời lẽ trong lòng bấy nhiêu năm tuôn ra hết thì lại tỏ tình nhầm với Lâm tiểu nhân.
Đó chính là nguyên nhân từ lúc đó Ngọc Mai luôn xem anh ta là kẻ thù không đội trời chung chỉ bởi vì anh đã nắm giữ bí mật sống còn của cô.
Từ đó về sau, không còn lời tỏ tình nào được thốt ra nữa.
END FLASHBACK
- Thế làm sao mà cậu từ tỏ tình với anh Thiếu Dương lại tỏ tình nhầm sang Lâm Hạo được? - Phương Ly nghe từ đầu đến cuối chỉ có mỗi thắc mắc này
- Chẳng phải tại cái rèm chết tiệt trong phòng y tế sao? Mình chưa đốt nó là may rồi!
- Là sao?
- Nhắc đến tên là thấy bực bội, mình sẽ mã hóa bằng kí hiệu. Hôm đó sau khi chơi bóng xong mình nghe nói A bị đau chân vào phòng y tế nên mò vào sau tỏ tình. Ai ngờ anh ấy đã ra khỏi đó được 5 phút trước, tới tên chết tiệt B đó vào. Sau khi tỏ tình một hồi chẳng thấy người bên kia rèm có động tĩnh gì cả nên mình mở rèm ra, ai ngờ tên khốn B đó đang ung dung đọc truyện cổ tích. A và B là ai cậu tự hiểu nhé.
- Sau đó? - Phương Ly hỏi tiếp
- Mình la to "Tại sao anh lại ở đây?", tên khốn B không nói không rằng đứng dậy bỏ ra ngoài trong khi mình đang chết đứng tại chỗ.
- Vậy nên cậu coi Lâm Hạo à B là kẻ thù. - Phương Ly chợt hiểu ra
- Lúc đó mình bối rối quá, chẳng biết tên B đó có nghĩ mình đang tỏ tình với hắn không? Đem nói chuyện này cho những ai biết. Cả năm nay chạy theo chỉ mong bịt miệng hắn ta lại đồng thời giải thích rõ ràng là mình tỏ tình nhầm nhưng hắn ta lại bảo là lúc đó chẳng nghe gì. Có quỷ mới tin đấy?
- Vì thế cậu mới bỏ thuốc xổ để trả thù Lâm Hạo?
Ngọc Mai gật gật đầu.
- Mỗi lần nhớ tới cái mặt hắn hôm đó mình cảm thấy ma quỷ hiện hình cũng không đáng sợ đến thế! Đó là thái độ khinh thường tình cảm của mình.
Phương Ly có thể tưởng tượng ra được cảm giác của cô bạn lúc đó và lúc này.
Dồn hết can đảm để tỏ tình nhưng cuối cùng lại nhầm người, lại còn là người không nên để nhầm nhất.
Coi như là rút ra kinh nghiệm cho các bạn gái, có tỏ tình thì nhìn thấy rõ mặt người đó rồi hãy tỏ tình…haizz.
- Thế bây giờ cậu định thế nào, có nói sự thật với anh Thiếu Dương không?
Ngọc Mai giọng yếu ớt hơn hẳn, đầu khẽ cúi xuống, ánh mắt đen chứa đựng toàn nỗi buồn
- Anh ấy không thích mình, lại còn hẹn hò hết người này đến người khác, kể cả em gái mình, mà thôi, bây giờ thì dù mình không nói cả trường cũng đều biết rồi.
Phương Ly tự hỏi đơn phương rốt cuộc là thứ tình yêu như thế nào lại có thể khiến một người vô cùng mạnh mẽ như Ngọc Mai cũng đau lòng và trở nên yếu đuối như lúc này.
Mặc kệ, cô quyết định là sau này sẽ không đơn phương ai đâu. Tuyệt đối không!