Tất cả đều ngạc nhiên tự hỏi tại sao Lưu Nhã Đình lại xuất hiện ở nơi này, vào đúng lúc này?
Là trùng hợp hay là…
Cái kia cũng có khả năng đó lắm! Cô diễn viên Phương Ly có thế nào thì cũng đã từng là bạn gái cũ của Lâm tổng. Mặc dù giờ đây cô ta cùng anh ấy đã là chuyện quá khứ và sắp sửa gả cho Giang tổng nhưng dẫu sao hôn lễ giữa hai người vẫn chưa chính thức cử hành, ván vẫn chưa đóng thuyền, lại có câu ba mươi chưa phải tết, từ giờ đến lúc đó ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa sau scandal chấn động kia dư luận hầu hết đều ngỡ rằng hôn lễ của Giang tổng và Phương Ly này nhất định sẽ bị hủy, nào ngờ đùng một cái lại truyền ra tin hai người cùng đi thử váy cưới như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ sự hoang mang và tò mò đã khiến đã Lưu Nhã Đình quyết định đích thân đến đây xác nhận thực hư xem thế nào. Có tận mắt nhìn thấy thì mới yên lòng.
Còn nếu không phải thế thì…phải chăng là có mặt để chúc phúc?
Nhưng mà nếu cất công đến để chúc phúc cho tình cũ của bạn trai mình thì quả nhiên là một cô gái có trái tim rộng lượng hiếm có gần như tuyệt chủng trên đời!
Có người con nghĩ đến giả thuyết chấn động hơn là Lưu Nhã Đình sắp sửa kết hôn với Lâm tổng và cũng đồng thời đặt váy cưới của cửa tiệm lớn nhất thành phố này để cạnh tranh nhan sắc cùng Phương Ly.
Rốt cuộc suy đoán nào mới đúng đây?
Rất nhanh, bọn họ sẽ biết được đáp án...
Lưu Nhã Đình cười thật ngọt ngào, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lạc Lạc từ từ tiến lại, ánh mắt sắt lạnh được che đậy thật kĩ không ai nhận được.
Ban đầu cô đã từng nghĩ, chỉ cần Phương Ly rời xa Lâm Hạo thì tất cả những gì liên quan đến cô ta sau này cô đều không quan tâm nữa.
Thế nhưng khi thấy cô ta giống như nàng công chúa được anh Giang Tuấn quỳ gối cầu hôn trước bao nhiêu người trong buổi họp báo, ngay sau đó thì tin tức này gây nên một cơn sốt chấn động lớn và tên tuổi cô ta vụt sáng nổi tiếng chỉ sau một đêm thì cô thật sự không nhịn được, bởi vì đây là điều mà rất nhiều rất nhiều người luôn khao khát thậm chí phấn đấu cả đời trong làng giải trí cũng không thể chạm tới.
Chưa hết, tiếp đó Phương Ly này còn một hôn lễ thế kỉ xa hoa chờ đón phía trước, một tấm chồng tương lai vừa ưu tú vừa nhất mực yêu thương cưng chiều, sẵn sàng vì cô ta mà hy sinh mọi thứ, một người mẹ chồng đồng thời cũng là mẹ ruột quyền lực tối cao trong làng giải trí, từ sớm đã chuẩn bị sẵn con đường rải đầy hoa hồng chỉ chờ cô ta bước vào.
Cô thực sự không cam tâm, Phương Ly đó hơn cô điểm nào tốt hơn cô, giỏi hơn cô, dù là tài năng hay nhan sắc, dựa vào cái gì mà vừa trở về sau sáu năm lại có thể đạt tất cả mọi thứ mà cô phải phấn đấu rất nhiều năm vẫn không sánh bằng.
Cô ta giờ đây cả sự nghiệp hay tình yêu đều thuận buồm xuôi gió, không cần phải bỏ công bỏ sức, không phải bon chen tranh giành, lại được người người khát khao ngưỡng mộ, báo chí và truyền thông điên cuồng săn đón, dường như tất cả hào quang trời đất này đều tập trung hết lên người cô ta.
Thậm chí là giờ đây cô ta còn đang mặc lên người chiếc váy cưới đắt tiền nhất ở cửa tiệm lớn nhất thành phố này, nó đẹp huyền ảo như trong truyện cổ tích, vừa cao quý vừa sang trọng vừa lộng lẫy mà bất kì thiếu nữ nào cũng khao khát có được.
Còn với cô, nó giống như một giấc mộng bản thân không cách nào chạm tới...
Bởi vì Lâm Hạo giờ đây đã không còn để mắt đến cô nữa rồi, đừng nói là cho cô một hôn lễ…
Tất cả đều là vì sự xuất hiện của Phương Ly…
Là cô ta đã hủy hoại ước mơ của đời cô…
Thì cô ta phải trả giá…Có một chuyện cô kì thực không tài nào hiểu được.
Cô rõ ràng đã thành công với màn kịch khiến cô ta nghĩ rằng bản thân mình đã hại chết con của Lâm Hạo và việc cô ta rời xa anh là kết quả tất yếu có thể dự đoán được. Thế nhưng lý gì sau lần đó mỗi khi xuất hiện, nét mặt cô ta một chút buồn bã, đau đớn hay dằn vặt bi thương cũng chẳng có mà ngược lại còn rạng ngời hạnh phúc như bông hoa nở rộ vào mùa xuân và chuẩn bị làm một cô dâu xinh đẹp nhất.
Giống như một kẻ mất trí nhớ, hoàn toàn quên đi chuyện tàn nhẫn mình đã làm…
Cô không cam tâm…
Cô biết, Phương Ly có bao nhiêu là người chống lưng kể cả Lâm Hạo, một mình cô không thể làm gì cô ta, cho nên cô sẽ lợi dụng sức mạnh của truyền thông để khiến cô ta bị giày vò không ngày nào yên ổn.
Lần này dẫn Lạc Lạc đến đây không phải là một ván bài liều mạng.
Bởi vì tuy cô không biết ba thằng nhỏ bên cạnh này là ai nhưng cô dám khẳng định chắc chắn một điều, chỉ cần nó đứng tại nơi này nhận Phương Ly là mẹ thì anh Giang Tuấn cũng sẽ lớn tiếng tuyên bố với truyền thông nó là con trai của anh ấy để bảo vệ danh dự cho cô ta và lễ cưới cũng vẫn sẽ tiếp tục diễn ra một cách suôn sẻ.
Thế nhưng có một điều anh Giang Tuấn trong lúc nóng vội nhất định sẽ không nghĩ tới.
Đó là thằng bé Lạc Lạc này được hơn năm tuổi, mà sáu năm trước cô ta lại là bạn gái của Lâm Hạo, ngoài kia không ai không biết, nhân chứng vật chứng xác thực vô cùng. (nhân chứng là Phương Du còn vật chứng là đoạn video trong buổi họp báo nhé!)
Cho nên nếu suy ngược lại thì nói như thế khác nào Phương Ly đó mang thai con của anh khi cô ta vẫn đang là bạn gái của Lâm Hạo, chẳng khác nào hạng con gái lẳng lơ vừa chưa chồng đã có chửa vừa một chân đạp hai thuyền và hơn hết là cô ta lúc đó vẫn còn đang đi học.
Đúng là xấu hổ nhục nhã không gì bằng…
Một tấm giẻ rách dơ bẩn đáng bị người đời chê cười phỉ nhổ…
Tin này mà truyền ra thì cho dù Phương Ly đó có được anh Giang Tuấn cưới về, làm con dâu nhà họ Giang danh gia vọng tộc thì đã làm sao, cô ta sau đó cũng sẽ chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn ai hay bước chân ra khỏi nhà chứ đừng nói là tiếp tục đóng phim, lăn lộn trong làng giải trí.
Chỉ nghĩ đến đó thôi đã thấy thỏa mãn rồi…
Phương Ly này căn bản không phải là đối thủ của cô…
Giang Tuấn nheo mắt u ám nhìn. Lưu Nhã Đình này xuất hiện, cho dù có là vô tình như chăng nữa thì nhất định không phải là điềm tốt lành gì, vậy mà bây giờ còn dẫn theo cả Lạc Lạc.
Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?
Lẽ nào là…
Hừ, anh không tin là cô ta dám làm thế?
Còn Vân Hà. Khi bắt gặp gương mặt bầu bĩnh cùng nụ cười đáng yêu của Lạc Lạc, thế giới xung quanh cô dường như chẳng còn ai khác.
Lạc Lạc giương đôi mắt to tròn đáng yêu nhìn một lượt xung quanh, sau đó lại nhìn đám người lạ đứng chắn tầm nhìn phía trước mà hoàn toàn không có chút dáng vẻ sợ hãi nào.
Lúc này nó chưa nhìn thấy cô…
Ngón tay Vân Hà siết chặt lại bấm vào lòng bàn tay, đau nhói.
Vì cô chợt nhận ra mục đích Lưu Nhã Đình dẫn thằng bé đến đây!
Cô phải ngăn chặn nó lại! Không thể để chuyện đó xảy ra được!
Một mặt là vì sự trong sạch và danh dự cũng như tương lai sau này của Phương Ly, mặt khác chính là cô không muốn, ngàn lần không muốn Lạc Lạc sẽ bị rơi vào tầm ngấm, tâm hồn non nớt sẽ bị hủy hoại bởi sức mạnh điên cuồng đáng sợ của giới truyền thông nếu họ biết được nó là ai.
Cô chỉ muốn thằng bé được bình bình an an mà lớn lên cho dù có phải đánh đổi tất cả mọi thứ mà mình có…
Thế nhưng cuối cùng Vân Hà vẫn chậm một bước so với Lưu Nhã Đình. Cô vừa dự định lao đến chỗ Lạc Lạc thì cô ta đã xoa má thằng bé, đắc thắng cất tiếng
- Lạc Lạc, con nhìn kĩ xem, đằng kia là ai kìa?
Lạc Lạc nhìn theo hướng tay của Lưu Nhã Đình, đám đông cũng tách ra thành hai bên để thằng bé nhìn cho rõ đối tượng đang được nói tới.
Vân Hà hơi thở gấp gáp, đứt quãng, muốn ngăn tiếng gọi của thằng bé lại nhưng không được nữa…
- A! Dì!
Tiếng la non nớt phá vỡ không gian
Lưu Nhã Đình chết trân. Đây hoàn toàn không phải là thứ mà cô muốn nghe.
- Lạc Lạc, ở trường cô giáo dạy con thế nào, con nít không được nói dối! Kia rõ ràng là mẹ con mà…sao con lại gọi bằng dì?! - Sự căng thẳng hoảng loạn hiện hết lên mặt Lưu Nhã Đình, cô ta ghé mặt sát vào mặt thằng bé mà nói nhỏ
Đã liều mạng bắt cóc thằng bé đến đây rồi, đã đi đến bước này rồi, cô không thể thua được!
Lạc Lạc lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận, lại nói to, đủ để đám đông nghe thấy hết
- Không! Đó là dì! Lạc Lạc muốn đến chỗ dì!
- Lạc Lạc, con…- Lưu Nhã Đình cứng họng không nói thêm được gì
Đám đông nét mặt thất vọng vô cùng.
Ban đầu khi thằng bé này vừa xuất hiện họ thấy nó giống Phương Ly đằng kia đến bảy, tám phần, đặc biệt là nụ cười và đôi mắt biết nói, thế nên họ liền phát huy khả năng bát quái với suy nghĩ biết đâu nó cùng cô ấy là quan hệ đó…
Nào ngờ lại không phải…
Sống trong làng giải trí bấy lâu, chuyện người giống người là với họ không hiếm hay lạ lùng chút nào, thỉnh thoảng cũng hay có các bài báo ‘’những minh tinh có gương mặt khá giống nhau’’ mà.
Tưởng sẽ thêm tin tức gì hay ho chứ! Nào ngờ…
Vân Hà giật nảy người như tỉnh khỏi giấc mộng, trái tim đang đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực cũng dịu đi rất nhiều.
Dường như vừa rồi cô bị sợ hãi đến mức ngớ ngẩng hoặc giả là do đóng vai Phương Ly quá lâu nên cô tưởng mình là con bé thật luôn rồi…
Tại sao lại có thể quên một việc rất quan trọng…
Đó là trên thế gian này, người duy nhất sẽ không bao giờ nhận nhầm hai chị em cô với nhau…
Chính là Lạc Lạc…
Cho dù chỉ là nhìn từ xa thằng bé cũng chưa bao giờ nhầm lẫn…
Nó không gọi cô bằng mẹ, quá tốt rồi, Lưu Nhã Đình không thể đạt được mục đích xấu xa, đám người bát nháo ở đây sẽ không thể thêu dệt được loại chuyện gì cả.
Trong lúc đang âm thầm nở nụ cười nhẹ nhõm trong lòng thì vai Vân Hà đột ngột nhói đau!
Bàn tay người bên cạnh đang ôm giữ lấy cô bỗng nhiên trở nên cứng đờ, sau đó là bấu chặt vào cô, ngón tay lạnh giá như chiếc kiềm không cho cô cơ hội để vùng vẫy hay thoát ra.
Cô đau quá quay mặt qua nhìn Giang Tuấn.
Cơn sợ hãi ớn lạnh lại lần nữa ập tới.
Gương mặt anh lạnh băng, hai hàng lông mày nhíu lại gần nhau, đôi mắt dịu dàng ban nãy giờ lại đen thẫm như rừng sâu nhìn cô trừng trừng như muốn thấu hết cả con người cô.
Đôi mắt đó còn có sự căng thẳng và bất an không thể che giấu.
Mặt mày Vân Hà trắng bệch như tờ giấy, đầu óc choáng váng quay cuồng, mồ hôi lạnh chảy ào ào xuống mặt.
Đến giờ cô mới sực nhận thức được vừa rồi thằng bé gọi cô bằng dì, thế chẳng khác nào là…
Mọi chuyện kết thúc thật rồi sao, anh đã biết rồi, anh đã biết hết rồi!
Anh sẽ không tha thứ cho cô, ngàn lần không tha thứ cho cô!
Còn Phương Ly, con bé vẫn chưa nhớ ra, nó cứ nghĩ mình là vợ của người kia và đang sống rất hạnh phúc, làm sao có thể buộc nó chấp nhận sự thật và quay về làm vợ của anh…
Chưa kể là nếu Giang Tuấn biết vợ chưa cưới của mình trước khi kết hôn ngày đêm sống cùng với người con trai khác…cho dù có là bất đắc dĩ đi chăng nữa thì…
Mọi chuyện tại sao lại thành ra thế này...