Trong đầu Phương Ly đột nhiên nhớ lại hình ảnh bé Ân Ân lúc năm, sáu tuổi.
Hai mắt to tròn đen lay láy, cái miệng nhỏ xinh chúm chím cười, tóc thắt bím để lộ đôi má lún đồng tiền thật đáng yêu, mặc váy xòe như một nàng công chúa nhỏ trong câu truyện cổ tích.
Con gái của anh và cô…tương lai cũng sẽ đáng yêu giống như vậy.
Nghĩ đến đó, khóe môi Phương Ly vô thức vẽ nên nụ cười.
Lâm Hạo nghe những nỗi niềm ấy, trong lòng như có con sóng cuồn cuộn không ngừng dao động.
Anh đã cho rằng hành động khiêu khích lúc nãy sẽ khiến cô hoảng sợ mà từ bỏ…
Nhưng nào ngờ, kết quả hoàn toàn ngược lại…
Người đang bị khiêu khích chính là anh.
Nụ cười của cô, mềm mại rạng ngời, hai gò má cao ửng hồng, những giọt sương long lanh trong đôi mắt.
Cô có biết chăng dáng vẻ này của cô có thể khiến anh khó lòng kiềm chế đến nhường nào không?
Mọi thứ xung quanh phút chốc bị lu mờ, trong mắt anh chỉ còn cô.
Phương Ly vẫn tiếp tục ngượng nghịu thổ lộ nỗi lòng, một chút ý thức được nguy cơ sắp xảy đến với mình cũng chẳng có, thậm chí còn không biết là đang cố ý hay vô tình nhen nhóm cho ngọn lửa trong anh bùng cháy thêm.
- Mới vừa rồi do mọi chuyện xảy đến quá bất ngờ em chưa có sự chuẩn bị, bây giờ…bây giờ…có thể rồi…
Có ai biết được Phương Ly dùng hết can đảm trong đời mình có được để thốt ra câu nói trên
Sau đó cô hồi hộp nhắm chặt mắt lại, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở.
Nào ngờ đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì, cảm giác lo lắng ngạt thở khiến cô không chịu được nữa phải mắt ra, chỉ thấy con ngươi đen láy của người phía trên không lay động ngưng thần chăm chú nhìn vào cô.
Phương Ly nhíu mày không tưởng tượng nổi, giờ phút này mà…anh còn phải suy nghĩ cái gì thế?
Cưới nhau bao nhiêu năm rồi, cũng có phải là lần đầu tiên nên ngượng ngùng do dự hay không biết phải làm gì đâu?
Không gian tĩnh lặng, thời gian như ngừng trôi…
Ngón tay Lâm Hạo cứng đờ siết chặt lại bấm vào lòng bàn tay, đau nhói.
Anh cố gắng giữ vững dáng vẻ của mình sao cho thật lãnh đạm bình tĩnh khi đối diện cô, mặc dù trong lòng hỗn loạn và đang mất dần khả năng khống chế.
- Em không cần phải gượng ép bản thân mình chấp nhận anh. - Giọng anh cứng nhắc
- “…’’
Phương Ly ngớ người.
Cô đã nói rõ ràng đến như vậy mà anh vẫn không hiểu sao? Còn cho là cô không cam tâm tình nguyện.
Chẳng lẽ anh là một khúc gỗ không gần nữ sắc cũng không hiểu tâm tình con gái.
Thật sự chẳng hiểu trước kia cô làm sao mà cùng anh sinh ra được Lạc Lạc được thế không biết.
Chắc không phải…do cô chủ động đấy chứ?
Phương Ly gắng gượng giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu.
Không bao giờ, tuyệt đối không, không đời nào có chuyện đó, trời có sập xuống cũng không có khả năng!!!- Em thật sự không phải đang gượng ép bản thân mình, em…
- Cũng trễ rồi, chúng ta xuống nhà ăn sáng thôi, ăn không đúng bữa sẽ bị đau bao tử đấy!
- ‘’…’’
Thái độ lạnh lùng dửng dưng của anh, còn nói lảng sang việc ăn uống dường như đã phá vỡ giới hạn chịu đựng của cô.
- Anh không tin sao? Vậy thì em sẽ chứng minh cho anh thấy…
Phương Ly không nghĩ ngợi nhiều liền nhào tới ôm chặt lấy anh, thân thể mềm mại như nước dính sát vào anh.
Bàn tay Lâm Hạo khẽ run lên, ngón tay cũng có chút run rẩy chạm vào cánh trắng muốt quấn lấy mình
- Em…như vậy là sao?
Phương Ly ngẩng lên nhìn anh chằm chặp nhưng không đáp vì biết có đáp gì với khúc gỗ này cũng chỉ là vô dụng.
Hai mắt cô nhắm chặt, đôi môi phớt hồng mang theo sự mê hoặc chậm rãi tiến tới gần, hướng về phía đôi môi giá lạnh của anh.
Càng lúc càng gần…
Nhưng đến khi cảm nhận được hơi ấm đôi môi anh thì cô lại rụt người về sau, hai mắt mở ra trở lại.
Ngay sau đó, là tiếng thở dài, rất khẽ…
Phương Ly cô thua rồi, cô chấp nhận thua cuộc hoàn toàn.
Chuyện như vậy, quả nhiên là cô không cách nào chủ động được.
Với lại cô cũng chẳng hiểu nó là gì, đến hôn còn vụng về thì nói chi là…
Cứ tiếp tục không biết sẽ biến thành thể loại nào nhưng trước mắt bản thân nhất định sẽ trở thành một con ngốc trước mặt anh.
Vẫn nên từ bỏ thì hơn…
- Phương Ly, em thật ngốc…
Thấy chưa, cô đã bảo mà, chưa kịp ‘’động thủ’’ gì mà đã…
- Hở…
Tay anh bất ngờ đặt ra sau gáy cô, tay còn lại áp chặt má cô.
Phương Ly có thể cảm nhận được bàn tay anh nóng rực rất khác khi nãy, hô hấp anh lúc này cũng trở nên gấp gáp hơn, ánh mắt không chút cảm xúc bắt đầu chuyển động.
Lâm Hạo dùng ngón tay thon dài dịu dàng mềm mại đụng vào má cô, nâng mặt cô lên. Sau đó, nụ hôn cưng chiều bắt đầu từ trán, rơi nhẹ trên mi mắt rồi trượt xuống chiếc mũi xinh đẹp, rất nhanh đáp lại trên bờ môi đỏ hồng.
Bị tấn công trong tình trạng hoàn toàn không dự tính trước được nên đôi mắt Phương Ly từ đầu đến cuối đều mở to và chớp chớp liên tục.
Nụ hôn như mang theo dòng điện chạm vào là thấy tê dại, khuôn mặt cô cũng vì thế mà đỏ bừng cả lên.
Anh cứ thế hôn cô, từng chút từng chút một chiếm đoạt ý thức của cô.
Phương Ly cảm thấy cả người như nhũn ra, hít thở cũng khó khăn nhưng vẫn cam tâm tình nguyện bị anh dẫn dắt tới một thế giới mà bản thân cũng không rõ đó là gì.
Thế nhưng, trong lúc mơ màng tận hưởng sự ngọt ngào ấm áp ấy, một sự sợ hãi mờ nhạt như sương mù dường đột ngột tràn vào trái tim cô khiến nó khẽ run rẩy.
Phương Ly tự hỏi rốt cuộc mình đang sợ thứ gì chứ? Được cùng với người mình yêu chẳng phải là điều hạnh phúc nhất trên đời này sao.
Lúc sau, Lâm Hạo từ từ buông cô ra rồi gắt gao ôm lấy cô thật chặt trong vòng tay nóng rực của mình.
Tựa đầu vào lồng ngực anh, Phương Ly nghe thấy nhịp trái tim gấp gáp loạn nhịp, hai má cô vẫn nóng bừng, đầu óc thổn thức trống rỗng.
Cô không thể nhìn thấy được ánh mắt đau thương của anh lúc này và cũng không biết rằng lòng anh thật hy vọng có thể ôm cô như thế này mãi mãi, vĩnh viễn cũng không rời.
Bị ôm chặt quá Phương Ly hơi khó chịu nhích người một tí thì một giọng nói khàn khàn lại vang lên
- Đừng cử động, sẽ nguy hiểm lắm!
Vế sau quá khẽ cô chẳng thể nghe ra được là gì…
Còn vế đầu, tất nhiên là ngoan ngoãn làm theo.
Lòng Lâm Hạo dâng lên nỗi đau cuồn cuộn…
Nhớ lại vừa rồi, trong giây phút gương mặt cô tiến sát lại, anh đột nhiên thấy mình như mất đi lý trí, không còn nghĩ được gì nữa.
Kể từ khi yêu cô, anh đã nghĩ đến việc sau này sẽ cưới cô làm vợ, sau đó mới chân chính cùng cô vào đêm tân hôn, cho cô những gì tốt đẹp nhất…
Chỉ vì sai lầm năm đó của anh mà mọi thứ đã vỡ tan thành bọt biển…
Giờ đây anh chỉ không mong sau khi nhớ lại cô sẽ đau khổ hối hận thậm chí chán ghét chính bản thân mình…
Nhưng anh sợ cứ tiếp tục thế này thì…
Cô vẫn cho mình là vợ anh…
Còn anh…
Hình như cứ mỗi ngày trôi qua ma lực của cô càng tăng mạnh mẽ thêm mấy phần, sức đề kháng của anh đối với cô cũng mỗi một yếu đi…
Hôm nay có thể dùng lý trí kịp thời chế ngự lại tình cảm mãnh liệt của mình…
Vậy còn…
_CẠCH
Ngay sau tiếng vặn nắm cửa là một bóng dáng nhỏ nhắn chạy ào vào, Phương Ly hoảng hốt đẩy mạnh anh ra.
Bị con trai yêu nhìn thấy cảnh tượng này, cô xấu hổ vô cùng, vô thức quay sang anh quát lớn
- Sao lúc nãy anh vào mà không mà không khóa cửa?
‘’Ai đó’’ mặt không chút biểu cảm đáp lại cô
- Nhưng em mới là người vào sau mà!
- “”…””
Tuy anh không nói ra câu tiếp theo nhưng ánh mắt ngầm biểu thị
‘’Người chủ động bắt đầu ‘chuyện cần khóa cửa’, đòi sinh con cũng chính là em!’’
Phương Ly mếu máo trong bụng, cô còn có thể giấu mặt đi đâu nữa đây?
Tự dưng phát hiện ra điều khác lạ trên gương mặt mẹ mình, Lạc Lạc leo lên giường, sà vào lòng Phương Ly rồi ngước mắt lên, lo lắng hỏi
- Mẹ ơi! Sao môi của mẹ lại sưng đỏ như vậy ạ? Lạc Lạc nhớ hôm qua lúc đi ngủ không có thấy! Mẹ có đau không ạ?!
Phương Ly hoảng hốt như bị bắt quả tang làm chuyện xấu tại trận, vô thức tuôn ra câu giải thích hoàn toàn không giống lời lẽ một người bình thường sẽ nói
- Mẹ…mẹ…lúc đi ngủ mẹ bị chuột cắn…
- Lâm Hạo: ‘’…’’
- Phương Ly:’’…’’
- Nhà chúng ta có chuột ạ? Sao con chưa bao giờ nhìn thấy! - Lạc Lạc tưởng thật đưa đôi mắt ngây thơ dáo dác nhìn xung quanh.
Phương Ly khẽ ho một tiếng rồi ôm chặt thằng bé vào lòng, quyết định lỡ đâm lao thì theo lao luôn
- Có đó con, còn là một con chuột khổng lồ nữa! Nó hư lắm, cắn mẹ một lúc mới chịu nhả ra!
- ‘’…’’
‘’Con chuột khổng lồ được đề cập” đưa ánh mắt ăn tươi nuốt sống và gương mặt mây mù giăng kín lối về để mà nhìn cô.
Hừ rõ ràng lúc nãy cô chủ động trước, bây giờ chẳng những nói xấu anh, lại tỏ ra mình là nạn nhân là thế nào?
- Chắc mẹ sợ lắm phải không mẹ? Lần sau gặp con chuột đó mẹ cứ gọi con, con sẽ bảo vệ mẹ!
Phương Ly cảm động vô cùng. Cảm ơn ông trời đã cho cô một đứa con hiếu thảo thế này!
- Lạc Lạc, còn tìm ba mẹ có việc gì không? - Lâm Hạo cất tiếng hỏi, cũng có ý đánh lạc hướng thằng bé
- Hì, Lạc Lạc quên mất hôm qua cô giáo nói vài ngày nữa là đến Giáng Sinh, đứa trẻ nào ngoan ngoãn sẽ nhận được quà từ ông già Noel. Ba ơi, vậy Lạc Lạc có phải là đứa trẻ ngoan không ạ?
Lâm Hạo đưa tay xoa đầu Lạc Lạc, ánh mắt đầy ấm áp cưng chiều
- Tất nhiên là có rồi, Lạc Lạc nhà chúng ta là đứa trẻ ngoan ngoãn và vâng lời ba mẹ nhất! Có phải con cũng muốn nhận quà từ ông già noel không?
- Dạ phải ạ! - Thằng bé hồ hởi gật đầu tắp lự
Lạc Lạc là một đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện, từ lúc đến đây tới giờ chưa bao giờ đòi hỏi anh phải mua bất kì thứ gì cho nó mặc dù nó biết với điều kiện của anh thì thứ gì muốn gì anh cũng đáp ứng được.
Lần đầu tiên nghe thằng bé bảo muốn nhận được quà gì đó…
- Mau nói ba nghe đi, con muốn nhận được quà gì? Ba sẽ bảo ông già Noel tặng ngay cho con!
- Thật hả ba? - Lạc Lạc nghe vậy mừng rỡ vô cùng
- Tất nhiên là thật, ba đã khi nào nói dối con chưa?
Trong lòng Lâm Hạo thầm xác định một cách mạnh mẽ…
Chỉ cần Lạc Lạc mở miệng nói ra…
Dù thứ đó có khó tìm thế nào...
Cho dù phải bỏ bao nhiêu công sức…
Bằng mọi giá anh sẽ thay ông già Noel biến điều đó thành hiện thực…
Thằng bé nghe vậy không chần chừ thêm một giây nào nữa, dõng dạc quăng ra ngay một món quà, à không, một quả bom có khả năng phát nổ
- Hì, con muốn có em, một em trai và một em gái!