Người ta đều bảo
Anh của sau này có được tất cả
Nhưng kì thực thứ anh muốn có nhất
Từ sớm đã vĩnh viễn rời xa anh
……………………………
_Cắt! Diễn rất tốt! Tất cả giải lao ba mươi phút!
Sao tiếng hô đầy mãn nguyện của đạo diễn mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ một cảnh quay được đánh giá là khó lại được kết thúc sớm hơn dự kiến.
Đạo diễn Từ nhìn Phương Ly đang đứng, la to tên cô
- Phương Ly!
- Sao vậy đạo diễn? - Cô quay đầu lại nhìn
- Cô là người mới, lần đầu đóng phim biểu hiện như vậy là rất tốt, sau này phải tiếp tục cố gắng! - Ông là thật lòng nói ra câu này
- Vâng, cảm ơn lời khen của đạo diễn, tôi sẽ chăm chỉ hơn. - Cô hơi cúi đầu, khiêm tốn đáp lại
- Phương Ly, trường mẫu giáo này là trường dành cho con nhà quý tộc đó, kiến trúc đẹp mê hồn, chúng ta đi tham quan một chút nhé! - Hà Mỹ nắm cánh tay cô lay lay
- Hôm nay mình muốn đi một mình, khi nào tiếp tục quay cậu gọi cho mình nhé!
- Cậu, đi một mình để tìm Lâm tổng à?
Phương Ly nhìn cô bạn bằng ánh mắt đen láy trừng trừng
- Cậu đang nói cái gì thế?
Hà Mỹ cắm mặt xuống đất vì biết mình lỡ lời
- Ờ không, chỉ là…mới vừa rồi anh ấy biến mất, giờ cậu lại bảo muốn đi một mình nên…mình tưởng…
- Cậu vứt cái suy nghĩ hoang đường đó đi hộ mình cái. Người mình không muốn gặp nhất chính là anh ta.
Hà Mỹ kinh ngạc vô cùng
- Hở, sao vậy, Lâm tổng tốt thế còn gì, hôm trước còn cứu cậu…
- Nếu cậu còn nhắc tên người đó trước mặt mình thì mình sẽ không coi cậu là bạn nữa!
- Cậu đừng vậy mà, sau này mình sẽ không nhắc nữa đâu!
Phương Ly bước đi, Hà Mỹ nhìn theo bóng lưng, bộ dạng đờ đẫn không hồn phách của bạn mình, lắc đầu khó hiểu.
………………
Khi mọi người vẫn còn quay phim thì Lâm Hạo tách đoàn đến lớp mà Hinh Hinh học. Lúc này bọn trẻ đang được mấy cô giáo cho chơi trò chơi, ca hát trong phòng, đứa nào gương mặt cũng đều rạng rỡ đáng yêu.
Một cô giáo vừa nhìn thấy anh thì lập tức nhận ra, bởi vì tập đoàn Lâm thị đã quyên không biết bao nhiêu tiền cho trường, vội vội vàng vàng từ phòng học đi đến, hồ hởi cất tiếng
- Anh Lâm, anh đến tìm Hinh Hinh sao?
- Không phải. Tôi muốn gặp cô giáo vì có chuyện muốn hỏi, không biết cô có thể bớt chút thời gian không? - Anh lịch sự đáp
- Tất nhiên là được. Nhưng nơi này bọn trẻ đang học có chút không tiện, mời anh đi lối này. - Cô giáo chỉ tay trên dãy hành lang
- Vâng.
- Tôi muốn hỏi cô giáo, có phải Hinh Hinh ở trường vẫn không hòa nhập được với bạn bè, thường xuyên chơi một mình không? - Nhắc đến anh lại thấy phiền não
- Đúng là vậy, nhưng đó là lúc trước. - Cô giáo cười dịu dàng
Mắt anh vụt qua tia sáng
- Lúc trước? Ý cô là…- Phải, từ khi có bé Lạc Lạc chuyển đến đây học vào tháng trước và ngồi cạnh thì Hinh Hinh rất vui vẻ, không còn tự chơi một mình nữa, Hinh Hinh cũng chỉ thích chơi với mỗi bé đó.
- Lạc...Lạc...
Lâm Hạo nhíu mày khó chịu vì cái tên này khi một âm thanh tha thiết bất chợt hiện ra trong đầu
“Lạc Lạc, đừng đi!”
Khoan đã, anh bị sao thế này, vậy mà lại đi ghen với một đứa trẻ mẫu giáo sao?
- Anh Lâm, hình như chuyện này làm anh không vui, hay là anh không thích Hinh Hinh chơi với bạn nam? - Cô giáo thấy sắc mặt anh kém đi liền lo lắng hỏi
Lâm Hạo nhanh chóng lấy lại thần thái
- Không, tôi đang nghĩ đến chuyện khác nên bị phân tâm. Ý cô là dạo này Hinh Hinh đi học rất vui vẻ?
- Phải. - Cô giáo mỉm cười gật đầu
- Thế có ai bắt nạt nó không?
- Tất nhiên là không, nó chỉ chơi với mỗi Lạc Lạc mà thằng bé thì rất yêu quý Hinh Hinh không thể có chuyện bắt nạt.
Lâm Hạo nhíu mày trầm mặc, thế thì tại sao những gì Lưu Nhã Đình kể với anh hoàn toàn ngược lại, bảo là Hinh Hinh ở trường bị bạn bè đối xử không tốt, bạn nam ngồi cạnh còn anh giật tóc và giành đồ ăn với con bé, bảo anh tốt nhất là nên chuyển trường cho Hinh Hinh.
Trong chuyện này rốt cuộc có uẩn khúc gì không?
Nên hỏi con bé thì tốt hơn.
- Phải rồi, còn có một chuyện…- Cô giáo ngập ngừng
- Có gì cô cứ nói.
- Tôi dám cam đoan Lạc Lạc là một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép, chỉ là có vài lần tôi nghe thằng bé bắt Hinh Hinh phải gọi nó là tiểu nhân!
- ‘’…’’
Lâm Hạo đứng thẫn thờ. Kí ức từ nơi sâu thẳm trỗi dậy tràn ngập trái tim anh.
Từng có người gọi anh bằng cái tên đó, và khi ấy cũng là quãng thời gian vô cùng hạnh phúc của cuộc đời anh.
Chỉ tiếc rằng lúc đó bản thân không biết trân trọng, để đến khi nó mất đi như áng mây trôi trên trời thì mới vô vàn hối tiếc ước ao rằng giá như thời gian có thể quay trở lại.
Cô giáo vẻ mặt khó xử vô cùng
- Thằng bé còn quá nhỏ để hiểu từ đó có nghĩa là gì, và tôi cũng không biết nên giải thích thế nào. Sau đó tôi có hỏi lý do thì Lạc Lạc bảo là mẹ của nó gọi người mà cô ấy thương bằng “cái tên đó’’. Tôi cũng lấy làm khó hiểu. Anh Lâm…
Lâm Hạo hình như không nghe thấy những lời trên, vẫn đứng yên bất động trong quầng sáng chói của ánh nắng mặt trời, lúc sau mới phản ứng trở lại
- Làm phiền cô giáo tiếp tục để mắt tới Hinh Hinh giúp tôi, tôi đi trước.
- Vâng, anh đi thong thả.
Đi được vài bước anh đột ngột dừng lại khi phát hiện bóng dáng mảnh mai đang di chuyển.
Chính là cô ấy, rực rỡ như ánh mặt trời của ngày hè, chỉ cần xuất hiện ở bất cứ nơi đâu trong tầm mắt anh thì anh sẽ lập tức bị hút lấy không dứt cách nào dứt ra được.
Lâm Hạo lặng lẽ dõi bước theo, giữa những hàng lá phong, bóng dáng cô đơn trống trải chiếu xiên xiên trên mặt đất khiến bất kì người con trai nào nhìn thấy cũng đều muốn chạy đến ôm chặt lấy và che chở cho cô cả đời.
Phương Ly đang đi thì không hiểu lí do gì cô có một cảm giác dường như có ai đó đang nhìn cô.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh vẫn chỉ là bốn bề vắng lặng.
Có lẽ là do suy nghĩ nhiều quá sinh ra ảo giác...
- Á… - Đi thêm hai bước thì bị vấp phải thứ gì đó dưới chân khiến cô ngã nhào ra đất
Trái tim đột nhiên lại quặn đau, Lâm Hạo vội vã chạy đến định đỡ cô dậy nhưng cái nhận được không ngoài dự đoán chính là sự lạnh lùng của cô hất bàn tay anh ra
- Không cần, vấp ngã được thì phải tự đứng lên được, không phải đó là bài học anh đã từng dạy tôi? - Phương Ly đứng dậy, phủi quần áo, đôi mắt lạnh lẽo như ngôi sao giữa bầu trời đêm
Sau đó, cô quay người bỏ đi thật nhanh thì lại bị anh tóm chặt lấy cánh tay.
Ngón tay anh...lạnh buốt...giống như trái tim của anh vậy.
- Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.
- Nhưng tôi không có gì để mà nói với anh, mau buông ra…
- Là chuyện của sáu năm về trước, hôm nay anh nhất định phải nói rõ với em, anh…
- Mẹ ơi!
Phương Ly giật mình quay đầu sang phía phát ra âm thanh trẻ con non nớt đáng yêu. Sau đó đôi mắt mở to, sắc mặt tái nhợt.
Lạc Lạc…tại sao…tại sao thằng bé có thể trùng hợp lại đến nơi này?
Thằng bé lon ton chạy về phía này thật nhanh rồi ôm chặt lấy chân cô, gọi thêm một tiếng mẹ, sau đó, nó quay người, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đứng đờ đẫn như mất đi linh hồn trước mặt thì hai mắt sáng rực lên, đưa ngón tay bé xíu chỉ vào người đó rồi thốt lên một câu mà có đánh chết cả đời cô cũng không bao ngờ nghĩ tới
- A! Chú tiểu nhân!
- Phương Ly:”…’’
Cô giật mình ngồi xuống ôm chặt lấy con, thản thốt hỏi
- Lạc Lạc, con mới nói cái gì thế?
- Mẹ, là chú tiểu nhân đó! - Thằng bé cố khẳng định lại thêm một lần nữa
- Là ai dạy con như vậy? Con có biết mình đang nói gì không?
- Là mẹ mà! - Thằng bé hai mắt tròn xoe khó hiểu
- Mẹ sao? Mẹ dạy con khi nào chứ?
Khoan đã, lẽ nào…
- Mẹ. - Trái tim Lâm Hạo như rỉ máu, hoảng hốt lặp lại tiếng gọi đó
- Dạ phải, mẹ Phương Ly là mẹ của Lạc Lạc. - Thằng bé tưởng anh hỏi mình nên ngây thơ đáp, rồi hai má đồng tiền lúng liếng cười - Chú tiểu nhân, cuối cùng Lạc Lạc cũng được gặp chú rồi!
Lâm Hạo không cách nào cười được nữa. Lùi một bước, hơi thở anh nghẽn lại.
Vậy ra người hôm đó lúc mê sảng cô tha thiết gọi chính là đứa bé này, là đứa con trai yêu quý của cô, là máu mủ ruột thịt của cô với gương mặt, ánh mắt, nụ cười giống cô như đúc.
Thử hỏi làm sao anh có thể tưởng tượng ra nổi đây?
Lâm Hạo nhìn thằng bé ban đầu là thất thần không dám tin, sau đó là buồn bã, là đau đớn, là bi thương.
Trái tim của Phương Ly trong lồng ngực đập liên hồi.
Chuyện gì vậy, chẳng phải năm đó đã từng nói rất rõ ràng, từ nay về sau cô và anh mỗi người một thế giới không còn liên quan đến nhau. Vậy thì cho dù cô có chết đi sống lại, có một đứa con hay mười đứa con thì có khiến anh phải bận lòng không?
- Xin lỗi giám đốc, con trai tôi đã có lời lẽ không đúng với anh, tôi…sẽ…dạy lại nó. - Bàn tay cô run rẩy nắm lấy tay Lạc Lạc, âm thanh tắc nghẹn phát ra từ cổ họng
Ba từ ‘con trai tôi’ phát ra từ miệng cô khiến anh đau đớn hoảng hốt trước cảm giác mình là kẻ bị vứt bỏ, là kẻ dư thừa nhất trên thế gian này.
Cô đã có chồng con rồi sao?
Vậy là…ông trời để anh gặp lại cô hóa ra là muốn anh trả giá cho lỗi lầm năm xưa của mình, để anh nếm trải được một chút hương vị hạnh phúc là vì muốn anh sau đó rơi vào địa ngục của sự hủy diệt càng sâu hơn.
Là vậy sao?
Đã bỏ lỡ thì không cách nào tìm lại.
Giống như anh đã bỏ lỡ cô
Dù có cố gắng đến đâu đi nữa thì cũng không thể có được cô nữa…
Bởi vì…cô đã thuộc về người khác…
............................
Tầng trên cùng của tòa nhà tập đoàn Lâm Thị.
Thân hình cao lớn vững chãi đứng bên khung cửa kính ngước nhìn lên bầu trời trong xanh. Đây là nơi cả thành phố hiện ra trong tầm mắt, dường như chỉ bằng một cái với tay là có thể nắm lấy.
Rất nhiều, rất nhiều người đều mong muốn được đứng ở vị trí này thì phải.
Nhưng anh thì…
Những kí ức đau đớn lần lượt hiện ra trong mắt.
Sáu năm trước, cuộc phẫu thuật đã thành công dù chỉ còn ba mươi phần trăm hy vọng.
Ông trời đã trao trả cho anh những kí ức trước năm tám tuổi
Những kí ức đó đáng quý biết bao
Anh nên vui mừng mới phải
Nhưng mà…mẹ đã không còn
Người con gái anh yêu thương nhất thì mất hút giữa những tầng mây trắng
Đẹp đẽ là thế nhưng không cách nào chạm tới được
Vậy thì những kí ức đó có khác gì là nỗi dày vò tâm trí
Năm đó khi cô ra đi, mặc dù rất đau lòng nhưng anh biết cô nhất định sẽ trở về
Sáu năm qua, anh đã âm thầm chuẩn bị tất cả mọi thứ, chỉ đợi cô xuất hiện, chỉ đợi cô tỏa sáng.
Nào ngờ...cô thật sự trở về rồi, nhưng...không phải một mình.
Vẫn tưởng đâu lần gặp lại này là kì tích ông trời mang đến, cho anh một cơ hội để hóa giải tất cả hiểu lầm, bù đắp lại cho cô tất cả nhưng đau khổ mất mát năm xưa. Nào ngờ nó chẳng những tước đoạt đi tất cả hy vọng trong suốt sáu năm qua của anh, mà ngay đến một tia sáng nhỏ nhoi cũng không còn nữa.
Số phận đang giễu cợt anh sao?
Người ta đều bảo
Anh của sau này có được tất cả
Nhưng kì thực thứ anh muốn có nhất
Từ sớm đã vĩnh viễn rời xa anh
_Cốc…cốc…cốc…
Tiếng gõ cửa khiến Lâm Hạo thoát khỏi dòng suy nghĩ, dứt khoát xoay người lại, tiến về bàn làm việc.
- Vào đi.
Vị trợ lý đã tìm đến và đưa Phương Ly vào phòng làm việc của giám đốc như anh phân phó, sau đó cúi đầu chào, đóng cửa và rời đi.
Chiếc bàn làm việc sang trọng chắn ở giữa khiến Phương Ly cảm thấy yên tâm mà không hiểu vì sao.
- Giám đốc, xin hỏi anh cho người gọi tôi đến đây là có việc gì? - Phương Ly đứng thẳng trước mặt anh, giọng nói thật xa lạ
Lâm Hạo không trả lời, hai tay đan vào nhau, chống cằm, ánh mắt sâu thâm thúy dán chặt gương mặt cô
Quay mặt đi để thoát khỏi ánh mắt gây khó thở của anh, Phương Ly đảo một vòng xung quanh.
Căn phòng rộng rãi, thoáng mát, nhưng cách bày trí đơn điệu quá mức so với một người làm giám đốc tập đoàn lớn. Nền nhà lát gạch màu đen, bàn làm cũng việc màu đen, tủ đựng tài liệu cũng đen nốt, thật đúng với phong cách của chủ nhân nó, lúc nào cũng tối tăm lạnh lùng, cộng thêm nguyên cây đen trên người anh ta nữa là vừa đủ tạo nên một bộ sưu tập.
Lúc Phương Ly quay đầu lại hốt hoảng giật mình khi anh đã đứng trước mặt cô từ bao giờ.
Thân người ngược ánh sáng, gương mặt hắc ám lạnh lùng như quỷ dữ sắp bắt linh hồn cô.
- Anh…- Cảm giác bất an khiến hô hấp của Phương Ly càng trở nên nặng nề, cô hoảng hốt lùi dần
Nhưng nào ngờ cô lùi một bước anh lại tiến một bước đến khi lưng cô bị áp sát lên bức tường lạnh lẽo phía sau.
- Anh…muốn gì?