Thật ra lúc đầu anh chỉ muốn giả vờ hôn cô để xem cô có thể vì hắn ta mà hy sinh đến đâu.
Kết quả, cô vứt bỏ cả thể diện và tự trọng của một đứa con gái, chủ động làm hành động này để mà khẩn cầu anh. Phương Ly trước đây vốn không có thứ can đảm như vậy.
Cô thay đổi rồi!
Lại là vì hắn…
Đầu óc Giang Tuấn bỗng chốc chỉ còn là khoảng không trống rỗng khi phát hiện đôi môi của cô lúc này đã rất gần, rất gần anh, tỏa ra hơi thở ấm áp khiến trái tim anh thổn thức.
Cô là người con gái đầu tiên và duy nhất khiến anh có cảm giác này.
Anh còn biết rõ, cảm xúc hiện tại làm anh không muốn dừng lại.
Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa là anh có thể chạm vào đôi môi đó, chiếm giữ lấy nó.
Nhưng…
Một hồi nhạc chuông điện thoại đột ngột vang lên, giống hệt cái đêm lễ hội.
Phương Ly kinh ngạc mở to mắt, lật đật lấy điện thoại ra xem cái tên được hiển thị
Nhìn biểu hiện trên gương mặt cô, anh cũng biết được đó là ai.
Lại là hắn.
Cướp cô đi, bây giờ còn phá hoại giây phút của cô và anh…
Tuyệt đối không thể tha thứ
- Em cứ nghe đi và nhớ đừng nói là đang ở cùng anh, nếu không bạn trai em sẽ nổi điên thật đấy. - Đột nhiên một ý tưởng xuất hiện, khóe miệng Giang Tuấn nhếch lên ẩn chứa một ý cười
Phương Ly nhìn anh bằng ánh mắt không dám tin. Sao tự dưng, anh lại nói ra những lời lẽ tốt đẹp như thế!
- [Alo.]
- [Em đang ở đâu vậy? Sao trưa rồi còn không chịu về?] - Lâm Hạo hỏi
- [Em…em đang trực nhật ở lớp…]
- [Một mình à?]
- [Phải,…phải, chỉ có mình em thôi.]
- [Nhưng tuần rồi em đã trực rồi mà?]
- [Em…trực thay cho một bạn trong lớp.]
- [Em không khỏe à? Sao giọng nói cứ ngập ngừng vậy?]
- [Đâu có, em vẫn rất khỏe…Á…]
Người trước mặt không đợi thêm được nữa, một tay ôm lấy eo cô kéo lại sát người mình. Chẳng cần tốn quá nhiều sức lực cô đã nằm gọn trong vòng tay anh.
Rồi bàn tay anh đưa lên vuốt ve mấy cọng tóc mai rồi chuyển sang suối tóc mềm mại.
Phương Ly đờ người giây lát rồi cũng hiểu ra.
Giang Tuấn này, từ đầu đã rắp tâm muốn trêu chọc cô nên bày mưu tính kế rất kĩ, cố tình để cô trả lời với Lâm Hạo rằng cô đang ở một giờ rồi lại giở trò…
- [Phương Ly, có chuyện gì vậy?]
- [Không, chỉ là có con chuột chạy qua nên em sợ quá la lên.] - Cô cố giữ cho mình bình tĩnh, hít ra, thở vào, giọng cô lại trở về dịu dàng như mọi khi.
- [Chuột?]- Phải, tí nữa em sẽ về ngay, mà, anh đừng quên cuộc hẹn tối nay của chúng ta đấy.
- [Được, thế nhớ về sớm, anh có cái này cho em…]
- [Được, xong việc em sẽ về!]
_CỤP
- Em diễn kịch khá hơn anh nghĩ nhiều, tương lai nhất định có thể trở thành diễn viên giỏi đấy!
- Cảm ơn lời khen của anh nhưng tôi không dám nhận. Mau buông ra! - Cô vùng vẫy, giận dữ như muốn hét lên, còn đổi cả xưng hô
- Không buông thì em có thể làm gì được anh? - Giang Tuấn tỏ ý như thách thức cô
- Anh đúng là đồ xấu xa, vô sỉ mà! - Phương Ly mắng
- Có câu con trai không xấu con gái không yêu, có phải em đang ngầm thừa nhận rằng em yêu anh không? - Ai đó cố ý hiểu sai, nở nụ cười đắc chí
- Anh…chờ đấy, tôi sẽ đem hình anh in ra dán khắp nơi rồi đề hai chữ biến thái lên đó!
- Được, thế anh sẽ chờ!
- Á, trưa nay tôi chưa ăn gì cả, anh ôm chặt như vậy làm tôi khó chịu quá! - Cô đành dùng tới cách tối cổ nhất
Vậy mà lại có hiệu quả, tức thì vòng tay được nới lỏng ra. Xem ra tài đóng kịch của cô được nâng lên tầm cao mới rồi.
Anh biết cô giả vờ nhưng lại chọn cách giả vờ tưởng đó là thật.
Cô ngốc thật, nhưng anh lại bị chính sự ngốc nghếch đó của cô chinh phục.
- Được rồi, anh hôn nhanh đi, hoàn thành điều kiện để tôi còn về…- Trong đáy mắt cô rực sáng hai ngọn lửa của sự quyết tâm không ngại hy sinh
- Anh đổi ý rồi, điều kiện đó anh không cần nữa!
- Vậy rốt cuộc anh muốn gì? Hay là không muốn giao ra chiếc nhẫn đó nữa? - Cô thấy sợ hãi, có phải những lời vừa rồi đã chọc giận đến anh không
- Nếu muốn có chiếc nhẫn đó, vậy thì em thề đi, chuyện buổi trưa hôm nay giữa chúng ta, những lời chúng ta nói với nhau, điều kiện trao đổi, tất tần tật đều không được nói lại cho bạn trai của em biết.
- Có thật đó là điều kiện của anh không? - Phương Ly thất thần tưởng mình nghe nhầm
- Đúng, anh thề đó là thật. Anh cũng muốn em đứng đây lập lời thề, rồi thì chẳng bao lâu nữa anh sẽ giao chiếc nhẫn đó đến tay em. Mau lên đi! - Ý cười trên mặt Giang Tuấn không hề thay đổi
- Được, vậy tôi xin thề, nếu như tôi nói với anh ấy chuyện trưa hôm nay của chúng ta cho Lâm Hạo thì…thì…tôi sẽ trở nên xấu xí…- Cô quýnh quáng vì sợ anh đổi ý
- Thế em nghĩ mình xinh đẹp lắm sao? - Giang Tuấn như bâng quơ nói
- Anh…- Cô nghiến chặt răng, từ nhỏ đến lớn chưa ai chê cô xấu nhé
- Thế anh muốn tôi thề cái gì? - Cô nhận ra anh đã có chủ ý
- Thề là…nếu như em nói ra thì Lâm Hạo đó cả đời sẽ không được hạnh phúc.
- Anh...muốn gì nhằm vào tôi thì được rồi! - Cô nổi giận đến bàn tay siết chặt lại
- Anh cho em cơ hội cuối cùng, nếu em không thề thì sau này đừng nhắc đến chuyện chiếc nhẫn nữa.
- Được, tôi thề, nếu như tôi đem truyện trưa nay nói ra thì Lâm Hạo cả đời sẽ không được hạnh phúc, như thế anh đã hài lòng chưa?
Lại nụ người nhếch mép đáng ghét đó, cô không biết Giang Tuấn tính toán chuyện gì, nhưng dù thế nào cô cũng sẽ giữ đúng lời thề của mình…
………………………………
Trở về nhà, cô hoảng hốt khi phát hiện cả căn biệt thự rộng lớn lại trống vắng không một bóng người.
Gọi cho Lâm Hạo nhưng anh lại không bắt máy, chắc anh ra ngoài có việc, Phương Ly đành gọi cho chị Gia Mỹ thì được thông báo cả gia đình chủ tớ trên dưới rủ nhau đi du lịch và chừa ra hai người "ai cũng biết được là ai".
Phải rồi, mấy hôm trước chị có hỏi thì cô bảo bị trùng lịch thi học kì, và Lâm Hạo cũng thế.
Rồi họ cứ thế này mà đi sao?
Mà khoan đã, thế có nghĩa là mấy ngày này…trong nhà chỉ có…
…………………….
Buổi tối, ánh trăng dịu dàng tỏa sáng khoảng không, Phương Ly mỉm cười hài lòng khi hoàn tất bàn ăn khá thịnh soạn. Cô lấy lồng bàn ụp lại sau đó ra sofa chờ.
Lâm Hạo đi đâu được nhỉ, điện thoại cũng không gọi được, liệu anh còn nhớ hôm nay có hẹn cô đi xem phim không?
Ngồi một lúc phát hiện bóng dáng mình mong ngóng cũng xuất hiện.
Cô phóng như bay đến chỗ anh với nụ cười ấm áp dịu dàng như thể một người vợ vui mừng khi thấy chồng đi làm về
- Anh đói chưa, mau vào ăn cơm đi, em nấu toàn món anh thích ăn, xong rồi chúng ta đi xem phim
Lâm Hạo không đáp, ngươi sắt lạnh hướng thẳng vào cô, rồi lấy ra trong túi áo chiếc điện thoại đi động
Chỉ bằng một cú chạm nhẹ, đoạn video hiện lên trước con mắt hoảng hốt đến kinh hãi của cô.
Là ai đã quay nó?
Lẽ nào….
- Em nói cho anh biết đi, đoạn video này có phải thật không?
- Em…anh nhất định phải tin tưởng em! - Cô cắt ngang lời anh, giọng nói vững chãi như không gì có thể đánh gục
- Anh trước giờ rất tin tưởng em, vậy mà em lại cùng người con trai khác làm chuyện mập mờ sau lưng anh.
- Không…không phải…không phải vậy đâu! - Phương Ly không ngừng lắc đầu
Đoạn video đó được quay rất khéo, chỉ lấy đúng đoạn cô nhướng người lên chuẩn bị hôn Giang Tuấn, cắt đi hết phần âm thanh, thậm chí lúc sau còn đổi góc quay còn làm người xem tưởng như cô thật sự hôn anh ấy.
- Trưa nay lúc anh gọi, em đang ở cùng với cậu ta ta đúng không? - Lâm Hạo chất vấn cô
Kẻ quay lại đoạn video không biết vô tình hay cố ý lại quay luôn cả chiếc đồng hồ gắn trên tường, thời gian đó, cũng là lúc anh gọi điện thoại cho cô…
Thảo nào giọng cô khi đó lại khác lạ như vậy
Đoạn video này cũng gửi cho người có chuyên môn xem thử, nó là thật, hoàn toàn là thật, không phải qua cắt gép hay chỉnh sửa.
Nhưng anh vẫn muốn nghe cô nói…
Chỉ cần cô nói không phải, anh sẽ xem như không có chuyện đó xảy ra…
Anh không phải kẻ vô lý, anh đã cho cô cơ hội nói lời giải thích.
Nhưng kết quả…
- Em không thể nói…Em chỉ muốn hỏi anh có tin em không?
Nếu như cô ngay thẳng, vậy tại sao ngay cả một câu giải thích cũng không nói ra được!
- Không nói được, vậy em muốn anh tin em như thế nào đây?
Phương Ly muốn, rất muốn nói, nhưng lời thề đó, cô không thể phá vỡ.
Cô muốn anh hạnh phúc, muốn dùng tình yêu của mình sưởi ấm anh, ngay cả đem hết hạnh phúc cả cuộc đời cô trao cho anh cũng được.
Khi chứng kiến cảnh tượng cô tiến sát lại, hai mắt nhắm chặt, chậm rãi trao nụ hôn cho cậu ta, thời khắc đó, cả người anh lạnh buốt, lồng ngực anh như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đớn đến nghẹt thở.
Hôm ấy trên sân thượng là vì cậu ta cưỡng hôn cô nên anh không có loại cảm giác này, chỉ có sự tức giận.
Nhưng hôm nay…
Rốt cuộc cô cũng cho anh biết thế nào là phản bội.
- Anh hỏi em lần nữa, tại sao em lại gạt anh đi với cậu ta và chuyện trong đoạn video là thế nào? - Bàn tay Lâm Hạo siết chặt, cố gắng kiềm chế ngọn lửa đang bùng cháy trong người.
- Em chỉ có thể nói, em không phản bội anh…anh nhất định phải tin em. - Phương Ly nói như không còn sức lực, cô thử cứu vãn lần cuối cùng
- Vậy thì thế nào mới là phản bội. Em luôn lo sợ anh vẫn còn luyến tiếc cô gái đó, trong khi, em mới là kẻ luyến tiếc…
Hóa ra, anh nghĩ cô là loại người như vậy…
- Em mệt lắm, hôm nay không thể đi xem phim được, em đi ngủ trước đây!
Thời khắc cô lướt ngang, anh liền nhanh chóng nắm lấy cô, kéo cả người cô về phía mình, đôi tay gắt gao ôm lấy cả cơ thể cô.
Môi anh đặt trên môi cô, không như những lần trước, nụ hôn thật dài, thật sâu không hề chứa đựng sự dịu dàng, chỉ có sự mãnh liệt đến ngộp thở.
Bờ môi anh nóng hừng hực, bờ môi cô mềm mại ngọt ngào, chúng miết chặt vào nhau không một kẽ hở.
Anh hôn cô như thể muốn xóa sổ hoàn toàn nụ hôn lúc trưa, mà không hề biết rằng nó vốn không tồn tại.
Phương Ly sau giây phút hoảng loạn liền không còn có khả năng tự chủ nữa.
Cô nhắm nghiền đôi mắt như thể rơi vào một thế giới không ai xâm phạm được, bờ môi cũng lạnh cứng lại.
Thấy bộ dạng buông xuôi như người đã chết của cô, lại nhớ đến hình ảnh trong đoạn video đó, Lâm Hạo cho rằng cô không còn tình cảm với mình nữa.
Cơn giận làm anh mất hết lí trí
Anh nín thở
Sau đó…hôn mạnh hơn.
Giống như muốn cô mãi ghi nhớ nụ hôn này.
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài từ gương mặt cô xuống khóe môi, vị mặn đó khiến anh sực tỉnh mà buông mạnh cô ra.
Môi Phương Ly mím chặt, tròng mắt đỏ hoe
Ánh mắt đó…
Nhìn trừng trừng vào anh
Tràn ngập sự tuyệt vọng
- Em luôn tin anh, cho dù trên thế gian này đều bảo em đừng tin anh thì cũng vẫn tin anh, tại sao…anh lại không thể tin em một lần rồi còn làm thế này với em.
- Anh…
- Tiếp theo thế nào đây? Muốn tiếp tục trừng phạt em hay là chia tay…? - Trái tim cô nghẹn đắng, chua xót vô cùng
Lâm Hạo giật mình.
Không, không phải, cả hai đều không phải!
Cảm giác hối hận trào lên, anh đưa tay vuốt nhẹ trên bờ môi sưng đỏ của cô, nhưng lại khiến cô hiểu lầm là anh muốn giày vò cô thêm nữa nên đã dùng hết sức còn lại mà đẩy anh ra rồi hét lên
- Em không muốn thấy anh nữa, đây là nhà của anh nên em sẽ đi, nếu hôm nay anh anh rời khỏi đây mà đi tìm em thì sau này em thề sẽ biến mất trước mặt anh mãi mãi.
Hai tấm vé xem phim bị cô xé ra từng mảnh rơi rải rác xuống sàn nhà…
Cũng giống như trái tim của cô vậy…