- Sao mày dám làm như vậy?
Không trung vang tới một âm thanh lạnh buốt như thấu cả xương tủy.
Cơ thể Phương Ly run rẩy, không dám quay đầu nhìn người con trai phía sau.
Chưa bao giờ giọng nói của anh lại khiến cô sợ hãi như thế.
Giang Tuấn đôi mắt âm u phẫn nộ nhìn chằm chằm vào hai người đứng ôm nhau tựa như kết thành một. Tại sao anh chỉ mới rời mắt khỏi cô một chút, chỉ một chút thôi mà đã thành thế này?
Phương Ly cố vùng khỏi tay Lâm Hạo, định quay đầu lại giải thích cho Giang Tuấn hiểu nhưng chưa kịp gì thì…
_BỐP
Giang Tuấn dường như mất hết lý trí nhào đến vung tay đấm vào gương mặt hoàn mỹ của người con trai đối diện
- Dừng lại đi, đừng đánh mà, nơi này là trường học đó. - Phương Ly hoảng hốt
- Không phải tao đã cảnh cáo mày rồi sao, tay chân của mày không sạch sẽ, đừng có mà chạm vào cô ấy! - Giang Tuấn rít lên từng tiếng, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương
Phương Ly cứng đơ người, hoàn toàn không hiểu. Vì sao Giang Tuấn đột nhiên thay đổi cách xưng hô rồi dành cho Lâm Hạo những lời lẽ khó nghe, không, phải nói là nhục mạ như thế?
Cô cảm nhận được trước kia họ có mâu thuẫn điều gì đó, nhưng không ngờ lại lớn đến mức này!
Rồi Giang Tuấn quay sang, một tay anh siết chặt vai cô, một tay lấy trong người ra chiếc khăn nhỏ, cẩn thận, nhẹ nhàng…lau sạch môi cô, cứ như thể…nó đang bị dính bẩn.
Lâm Hạo đứng dậy, đưa tay quẹt khóe môi, nhếch nụ cười khinh bỉ
- Không sạch sẽ…Thế cậu nghĩ cậu tốt đẹp lắm sao? Hôm ấy ở trung tâm thương mại cậu cũng cố tình hôn cô ta để tôi nhìn thấy còn gì.
Giang Tuấn khẽ chấn động mạnh, sau đó liền bình tĩnh lại, nhìn sâu vào mắt cô
- Em đừng nghe mấy lời vừa rồi, hắn ta đang giở trò chia rẽ chúng ta đấy! Em tin anh, đúng không?
/Xin lỗi em, anh biết mình lừa dối em, nhưng tình cảm anh giành cho em hết thảy đều là thật. Anh không thể chịu được khi giữa chúng ta có người khác tồn tại, huống chi còn là hắn./
- Em…em…
Phương Ly không biết bản thân mình thế nào nữa, cô nên tin anh mới phải. Từ trước đến nay anh luôn đối xử tốt với cô, vì cô mà làm biết bao nhiêu chuyện và cũng là người con trai duy nhất cổ vũ ước mơ của cô.
Thế nhưng...
Không biết vì sao hai chữ "tin anh" lại khó thốt ra như thế?
Nhưng nếu không nói, cộng thêm chuyện vừa xảy ra trước mắt, anh nhất định sẽ đau lòng lắm.
- Tất nhiên là em tin anh.
Phương Ly hít một hơi thật sâu, cố phát ra những lời này.
Hy vọng là…anh sẽ không phụ lại niềm tin của cô.
- Được, chúng ta đi. - Giang Tuấn mỉm cười với cô sau đó nắm tay cô bước đi.
Nhưng mới đi được mấy bước thì cả người cô bị kéo lại, sau đó bàn tay của cô bị tách ra khỏi bàn tay của anh, sau đó…
_Bốp.
- Cái này trả lại cho cậu. Phương Ly không phải bạn gái cậu, dựa vào đâu tôi phải chịu cú đấm của cậu khi hôn cô ấy? - Lâm Hạo sắc lạnh lên tiếng
- Ai bảo mày là không phải, Phương Ly là bạn gái tao! Chuyện này ai ai đều biết.
- Vậy sao? Thế người mẹ "đáng kính" của cậu có chấp nhận chưa? Chẳng phải cậu là kẻ luôn sống dưới cái bóng của mẹ mình, và đã từng bảo chỉ cần chuyện mẹ cậu bảo là đúng là nên làm thì nó là đúng, là nên làm sao? - Ngữ điệu mỉa mai vang lên một cách rõ ràng
- Mày…- Giang Tuấn tức đến hai tay siết chặt thành nắm đấm
- Chẳng phải bà ta luôn xem Phương Ly như rác rưởi và muốn cậu cắt đứt quan hệ. Cậu dám trái ý bà ta không? Nếu có thì cô ta đã chẳng phải năm lần bảy lượt trốn vào một góc mà khóc. Chẳng qua cậu chỉ là một kẻ hèn nhát.
Đầu Phương Ly như nổ tung, những câu mỉa mai khinh miệt của Giang phu nhân lại hiện về.
Giống như một vết thương, không chạm đến thì thôi, mỗi lần chạm đến đều bị rỉ máu.
- Bảo tao hèn nhát sao mày không xem lại chính mình. Chẳng phải mày mới là kẻ hèn nhát luôn trốn chạy quá khứ khi bị người yêu ruồng bỏ rồi xem Phương Ly là kẻ thế thân, đem cô ấy ra đùa giỡn, lợi dụng tình cảm của cô ấy để nuôi nấng chăm sóc em gái người yêu cũ của mày…Tao nghĩ ra rồi, có khi mày hôn Phương Ly là vì xem cô ấy là bạn gái cũ của mày cũng nên. - Giang Tuấn gầm lên
Lâm Hạo giật mình quay đầu nhìn gương mặt hoảng hốt thất thần của cô.
Anh đã nghĩ đến chuyện sẽ đem sự thật này nói cho cô biết, nhưng không phải là lúc này, cũng không phải là bằng cách khiến cô đau lòng nhất này.
Mọi thứ là ý trời sao?
Giang Tuấn cũng đưa mắt nhìn.
Biểu hiện kinh ngạc đó…lẽ nào cô thật sự không biết gì.
Dù có hơi tổn thương nhưng bây giờ biết rồi thì cô sẽ không ngộ nhận về những việc hắn làm nữa, cũng không bao giờ để bản thân lún sâu vào nữa.
Anh đã làm một việc rất đúng đắn mà, phải không?
Những tia sáng chói lòa chớp giật liên tục trước mặt khiến Phương Ly cảm thấy nghẹt thở.
Từng chữ trong câu nói vừa rồi như mũi kim đâm thẳng vào da thịt cô, thức tỉnh cô khỏi giấc mộng hoang đường.
Hóa ra…chị hai của Ân Ân chính là…
Cô không phải kẻ ngốc. Làm sao mà lại không có chút nào nghi ngờ mối liên hệ giữa hai người khi Ân Ân cứ luôn miệng gọi Lâm Hạo là anh hai, đi đâu cũng muốn cả ba đi chung, ước mơ của con bé lúc nào cũng là được sống chung với anh hai cùng chị hai nó.
Còn nữa, đôi lúc anh nhìn cô nhưng cô cảm nhận được cái nhìn đó là dành cho người khác như cái hôm lễ hội trường Ân Ân.
Nhưng rồi mỗi ngày mỗi ngày trôi qua, không biết vì sao cô càng lúc càng lo sợ cái suy nghĩ đó là thật như thế, nên mỗi lần nó hiện lên thì lại bằng mọi cách cố gắng dập tắt.
Nhưng đến hôm nay cô mới biết, sự thật mãi là sự thật, sự thật là không cách nào thay đổi, cho dù có cố phủ nhận thì nó vẫn tồn tại.
Lòng ngực tê tái vô cùng
Niềm tin trước đó
Hy vọng đã nhen nhóm trước đó đã bị phá hủy hoàn toàn!
Cái hôm anh say rượu đã nhìn cô ra cô gái đó, trút giận lên cô, anh hận cô ta đến như vậy, càng chứng tỏ anh không cách nào quên được cô ta.
Vài phút trước còn tự hỏi tại sao anh lại vô duyên vô cớ hôn mình, bây giờ cô đã có đáp án rồi.
Phương Ly nở nụ cười thê lương, trong đáy mắt là toàn nước mắt trong suốt.
Con người sợ nhất là sống như một cái bóng của ai đó, nhưng Ân Ân bị bệnh thì không trách được, còn anh…
Đối với Ân Ân cô là một kẻ thay thế đã đành, vậy mà đối với anh cũng…
Một kẻ thay thế…cho dù có cố gắng hơn nữa liệu có ích gì.
Phải rồi, từ lúc sinh ra đến giờ cô vốn không phải là người được số phận ưu đãi, vậy mà lại có thể mơ tưởng đến chuyện bản thân sẽ gặp được một người yêu mình thật lòng, mình cũng yêu người đó rồi cả hai ngày ngày nắm chặt tay bình yên vui vẻ bên nhau.
Thực tế, hai người con trai trước mặt, cho dù cô bước đến cạnh ai thì cuối cùng người chịu đau khổ thiệt thòi nhất vẫn là chính cô thôi.
Phương Ly không suy nghĩ thêm mà chạy khỏi chỗ đó.
Giang Tuấn vội vã đuổi theo. Lâm Hạo cũng muốn như thế nhưng đôi chân anh như bị xiềng xích níu lấy. Bây giờ nhìn thấy anh càng khiến cô đau khổ hơn thôi.
Và cuối cùng anh cũng biết, mình không muốn đánh mất đi thứ gì rồi.