Bạch Nhất Dương kéo cô lên trên sân thượng,đi vào căn phòng nhỏ kia mà ép sát cô lên tường.
Khuôn mặt dịu dàng ngày thường đã không còn thay vào đó mà biểu cảm lạnh nhạt đến thấu xương,anh gằn từng chữ.
-Chúng ta đã nhất trí tớ chăm chỉ học tập thì cậu sẽ làm bạn gái tớ,vậy giờ cậu làm cái gì thế hả,mới sáng sớm lại đi xe chung với tên kia còn liếc mắt đưa tình như thế kia.
Nếu cậu nói cậu có bạn trai rồi,tớ sẽ tôn trọng cậu sẽ không đeo bám cậu.
Nhưng cậu thì sao có bạn trai rồi còn gieo hy vọng cho tớ,cậu có thấy công bằng không.
Từng câu từng chữ cô đều nghe rõ ràng.
Trong lòng một cỗ cảm xúc khó chịu trào dâng,nhìn biểu cảm hung dữ của anh cô không thể nào không nghĩ đến cha mình,một người thường xuyên cáu gắt,mắng chửi mẹ con cô.
Cô chán ghét cái tính hung hăng đấy của cha mình,nên bây giờ đây nhìn thấy anh như vậy cô liền không kiềm chế được cảm xúc mà nổi nóng.
Cô không muốn giải thích với một người như anh có giải thích thì với cái tính đấy anh sẽ hiểu sao.
Mà mối quan hệ của cô cùng với anh đâu có tiến triển nhanh như thế,người này là có tính chiếm hữu muốn chiếm cô làm của riêng thì có.
Sở Ngữ Yên hít sâu một hơi,cô ghét phải nhìn thấy vẻ mặt hung dữ kia,cô ghét người khác hở tí là nổi nóng.
Đây cũng là lần đầu tiên cô cáu gắt quát một người,đôi mắt hồ ly xinh đẹp nhìn anh không có lấy một tia cảm xúc.
-Lúc ở tiệm tớ chỉ nói rằng đến lúc đó sẽ tính tiếp,tớ chưa hề hứa hẹn hay cho cậu một câu trả lời chính đáng nào cả.
Tất cả đều là do cậu tự biên tự diễn,tự áp đặt lên người của tớ.
Với lại tớ có quen ai thì cũng không liên quan gì đến cậu.
Nói đến đây cô hơi ngưng lại kiềm nén lại cơn bức bối nơi lồ ng ngực rồi thoát ra khỏi vòng vây của anh.
-Tớ sẽ không bao giờ làm bạn gái với một người như cậu.
Tớ không phải người khi nhìn vẻ ngoài mà tùy tiện quen một ai đấy.
Tớ chán ghét cái tính hung dữ đấy của cậu.
Tớ cũng không giống những cô gái khác chỉ cần nhìn thấy cậu mà vồ lấy.
Anh bất động tại chỗ chỉ lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ mắng,bàn tay với những khớp xương rõ ràng đang bấu chặt vào nhau.
Khi nghe cô nói cô sẽ không bao giờ làm bạn gái với một người như anh thì nơi sâu trong lồ ng ngực như có hàng ngàn cây kim nhỏ đâm vào.
Vừa đau vừa rát,cảm xúc khó chịu bất lực ấy như nhấn chìm cả cơ thể của anh.
Cho đến khi cô rời đi anh vẫn chưa hề cử động,hệt như con robot bị chết máy bị vứt bỏ trong căn phòng trống.
Cho đến tận lúc tiết học trôi qua một nửa anh mới đi vào lớp học.
Hôm nay anh đặc biệt thức dậy từ sáng sớm để đi học đúng giờ.
Nhưng chỉ vừa tới trường liền trông thấy một màn thế kia,anh biết anh chẳng có quyền gì để cấm cản cô đi chung với ai hay hẹn hò cùng ai.
Nhưng anh không chịu được,chỉ cần nhìn thấy cô đi cùng nam sinh khác nơi sâu tận đáy lòng như có ngọn lửa sục sôi.
Hành động không tự chủ được mà làm càn,nổi nóng với cô.
Sau khi bình tĩnh lại cảm xúc thì hối hận cũng đã muộn,anh không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Cứ ngỡ là đã sắp gần bên cô nhưng lại tự chính mình đẩy mình ra xa cô hơn.
Nhiều lần tự nhủ phải từng chút một không được vội vàng nhưng biết sao được khi anh thích cô nhiều như thế chứ.
Hướng Lâm vừa trông thấy anh đi vào lớp với tâm trạng bất ổn thế kia thì cũng hiểu được một chút.
Đêm qua đột nhiên anh Dương gọi điện bắt cậu cũng phải đi học sớm khi ấy cậu cứ tưởng anh Dương đùa thôi.
Ai ngờ còn chưa đến 5 giờ sáng đã bị anh gọi điện đánh thức.
Đột nhiên vừa đến cổng trường anh Dương liền hung hăng đi đến chỗ học sinh giỏi kia còn lôi kéo cô đi.
Đến tận bây giờ mới vào lớp học,nhìn biểu cảm đấy hẳn là hai người họ có ẩn tình.
Không lẽ cậu bỏ qua điểm nào rồi sao,nhưng mà cậu luôn luôn ở bên cạnh anh Dương sao lại không biết gì vậy chứ.
Hướng Lâm còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã nghe giọng điệu trầm khàn của anh vang lên.
-Người hồi sáng đi cùng cậu ấy là ai?
Đã quá quen với cách nói chuyện không đầu đuôi này của anh rồi.
Hướng Lâm liền ngồi sát vào anh nói.
-Là đàn anh Lý Hy Thần học khối 11.
Là học bá đấy,đẹp trai,nhà giàu đặc biệt là rất được mấy em gái thích luôn.
-Tớ với tên đó ai đẹp!.
Vốn anh định hỏi ai đẹp trai hơn nhưng vừa nghĩ đến câu nói hồi sáng của cô.
Cô không nhìn vẻ bên ngoài mà thích ai đó nên lời vừa tới miệng liền không nói nữa.
Hướng Lâm khó hiểu nhìn anh chợt nghĩ đến gì đó liền lắm chuyện.
-Nói cũng thấy trái đất tròn thật đấy.
Đàn anh Lý Hy Thần là anh họ của người yêu cũ cậu đấy.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn qua Hướng Lâm,chân mày cau lại.
Biểu cảm không thể nào tốt hơn.
Hướng Lâm bất giác run người,anh xém quên mất cái người này người yêu cũ dài cả sớ chắc ngay cả tên cũng không nhớ thế là bèn giải thích.
-Là Lý Kiều á,người vừa mới chia tay 2 tháng trước.
Cậu nhớ chị ta chứ,chị ta học khối 11 ấy.
Nếu mà cậu không học trễ thì năm nay cũng học lớp 11 rồi.