Lý Kiều ấm ức nhìn lấy anh,trong mắt còn có hơi nước.
Hình như sắp khóc rồi,Lý Kiều bị vẻ mặt của anh dọa sợ muốn nói thêm nhưng không đủ can đảm.
Thế là rời đi,trước khi rời đi cũng không quên lườm lấy cô.
Sở Ngữ Yên ngơ ngác,cô lại chọc giận cái vị kia sao.
Thời gian tới hẳn là chị ta sẽ còn kiếm cô gây sự dài dài rồi.
Chỉ mới nghĩ thôi đã thấy phiền.
Đều tại anh cả đấy,cô biết ngay mà đi chung với anh thể nào cũng bị nợ đào hoa của anh bám lấy.
Cô ghét nhất là bị làm phiền đấy.
Trước đây chắc chắn bây giờ cô sẽ lập tức rời đi,không phí thời gian ở lại đây thêm nữa.
Nhưng nhìn thấy biểu cảm dọa người kia chân cô liền mềm nhũn không dám rời đi.
Anh đưa tay lên vò đầu,lạnh nhạt mà ngả lưng ra ghế chửi bậy.
-Mẹ kiếp con gái phiền phức thật.
Nói tới đây anh mới ngờ ngợ ra liền ngồi thẳng người,nhìn xuống cô rồi nhỏ giọng giải thích.
-Trong đó trừ cậu ra,còn lại đứa nào cũng phiền.
-Cậu đừng hiểu lầm nhé,tôi với cô ta chia tay từ lâu rồi.
Ai ngờ cô ta lại dai như vậy kia chứ.
Hồi đó anh cá cược với đám bạn nên mới đồng ý quen Lý Kiều,nhưng cô ta cũng được việc còn giúp anh đuổi bớt mấy cô gái theo đuổi nên anh mới tạm thời không chia tay.
Ai ngờ cô ta còn hiểu lầm xa như thế.
Cái mẹ gì mà anh có tình cảm với cô ta chứ,có cái rắm.
Sở Ngữ Yên nhìn anh có chút buồn cười.
Cô cũng không quan tâm lắm,anh giải thích làm gì kia chứ.
Thôi dù sao cũng tới nên chơi gì đó rời hẵng về.
Cô đã nhìn trúng khu xe đụng đằng kia từ nãy rồi,người xếp hàng không đông lắm đứng đợi một chút là được chơi.
Lúc này cô mới nhìn anh rồi cất giọng.
-Tớ muốn chơi xe đụng.
Anh gật đầu ngay lập tức rồi không chậm trễ đứng lên dẫn cô qua phía đó,bọn cô xếp sau một đám người.
Vì ngoài trời không có mái che nên phải đứng nắng.
Nhưng cô lại cảm thấy không nắng chút nào,xung quanh cô phủ một bóng râm lớn.
Là Bạch Nhất Dương đứng ngay sau lưng che chắn ánh nắng kia cho cô.
Lần đầu tiên cô được người khác che chở như thế,trong lòng chợt thấy ấm áp.
Rất nhanh đã tới lượt của cô,nhưng chỉ còn một chiếc xe ghế đôi.
Muốn ghế đơn thì phải đợi nhưng còn đứng đợi nữa cô cũng không sao cả,nhưng anh đã đứng nắng nãy giờ rồi bây giờ còn đứng thêm nữa thì sẽ say nắng mất.
Sở Ngữ Yên đành nắm lấy tay anh kéo qua chiếc xe ghế đôi.
-Tớ với cậu ngồi chung nhé.
Cô thì đã ngồi vào chỗ rồi nhưng anh vẫn ngơ ngác đứng đực ở kia,cô phải hắng giọng nhắc.
-Cậu không muốn chơi sao.
Bạch Nhất Dương lập tức trả lời như sợ cô sẽ rút lời lại vậy.
-Chơi.
.
tớ chơi chứ.
Thân hình cao lớn của anh vừa ngồi vào đã chiếm hơn nửa chỗ ngồi,chân dài cong lại còn đang đụng vào chân cô.
Trông thấy vẻ mặt vui vẻ kia của anh thì chắc anh không để ý đến sự đụng chạm này đâu nên cô cũng mặc kệ.
Chỉ là chân đụng chân cũng không có gì lớn.
Còn bên kia thì Bạch Nhất Dương còn đang cười thầm trong lòng.
Được ngồi gần cô thế này khiến tâm trạng của anh cứ bay bổng mãi thôi.
Chỉ có một cái vô lăng,cô cũng chưa từng chơi qua nên hơi mím môi nhìn lấy anh.
Bạch Nhất Dương vừa nhìn biểu cảm của cô thì hiểu ngay.
-Cậu lái đi,tớ dạy.
Sở Ngữ Yên đúng thật rất muốn chơi vừa nghe anh nói thế liền đồng ý bắt đầu nắm chặt vô lăng xoay loạn xạ.
Lập tức cả cơ thể nóng rực của thiếu niên bao quanh lấy cô,anh đang vòng tay qua người cô rất giống kiểu ôm cô từ sau lưng.
Bên tai cô vang lên giọng trầm khàn của thiếu niên.
-Cậu phải xoay như này,đúng rồi qua trái một tí.
Lúc này cô không thể tập trung được,để mặc cho anh dẫn dắt.
Lưng của cô dán chặt vào phần bụng phẳng cứng rắn của anh,mơ hồ cảm nhận được hình dạng từng múi của cơ bụng.
Bạch Nhất Dương cao lớn nên anh dễ dàng bao lấy hai bàn tay cô mà chỉ dẫn,cảm nhận được động tác cứng ngắc của cô anh liền cúi đầu xuống nhìn.
Quả thật khi nãy anh chỉ theo bản năng mà chỉ dẫn cô thôi chưa hề có suy nghĩ chiếm tiện nghi của cô.
Anh mơ hồ nhìn vành tai nhỏ đang đỏ lên như gấc của thiếu nữ thì cười khẽ.
Dù sao cũng đã chiếm tiện nghi rồi anh phải cảm nhận thêm mới được,cứ thế anh giữ nguyên tư thế đến lúc trò chơi kết thúc.
Vẻ mặt thỏa mãn của anh không giấu đi đâu được,Sở Ngữ Yên vừa nhìn liền nhận ra ngay.
Cô biết ngay cái người này làm sao mà đứng đắn được,chân nhỏ khẽ đạp thẳng vào chân anh một cái rõ đau.
Nhưng vừa đạp anh xong cô liền cảm nhận được bụng dưới có chút đau âm ỉ,cảm giác không lành liền ập đến,cô nhìn anh rồi nhỏ giọng.
-Tớ.
.
tớ đi vệ sinh một lát.
Anh còn đang mải vui vẻ không thôi nghe cô nói vậy liền gật đầu.
Ngoan ngoãn đứng đây đợi cô.
Sở Ngữ Yên tiến vào trong phòng vệ sinh liền phát hiện mình tới ngày rồi.
Khuôn mặt trắng nõn của cô khẽ xanh lại,hôm nay cô không đem theo cái đó.
Cô còn đang mặc đồ trắng may sao cô phát hiện nên chưa ra nhiều chỉ có một tí.
Cô loay hoay ngồi bên trong nhà vệ sinh,đợi xem có ai đi vào thì nhờ nhưng không có ai cả.
Không lẽ cô xui đến vậy sao.
Chợt bên ngoài vang lên giọng nói của Bạch Nhất Dương,trong giọng vô cùng lo lắng khiến lồ ng ngực cô liền đập phập phồng không thôi.
-Sở Ngữ Yên cậu có trong đó không,Sở Ngữ Yên.