Edit: m4dness
__________________________
"Tiếc quá, Akane. Hẳn là em đã nghĩ rằng anh ngu ngốc đến mức không biết em đang làm gì nhỉ?"
"Không, không, không...chuyện này không phải như vậy đâu mà!"
"Còn chối nữa cơ à?...Em đang nói dối đấy. Thôi đủ rồi. Cút khỏi phòng anh, mau lên!!!"
Tôi không muốn nghe thêm bất kỳ lời biện hộ nào nữa.
Tôi sẽ không nói chuyện với em ấy nữa.
"Chờ đã, Onii-chan!"
Tôi đuổi Akane ra ngoài, đóng cửa rồi khóa trái lại.
Tôi không thể chịu đựng được nữa. Đây là giới hạn của tôi.
Đây chắc chắn là sự chấm dứt cho mối quan hệ giữa tôi và Akane. Nhưng tôi không hối tiếc. Nó là vì điều tốt đẹp nhất.
Tôi đặt lưng lên giường và từ từ nhắm mắt lại.
Khi tôi tỉnh dậy, mặt trời đã ló dạng bên ngoài. Chà, chắc hẳn đêm qua tôi đã ngủ quên mất.
Tôi nhìn vào điện thoại và thấy một tin nhắn từ Rumi và...một hàng dài tin nhắn cùng với lịch sử cuộc gọi đến từ... Akane. Này, có vẻ như có hơn 100 tin nhắn. Em ấy thực sự đã gửi ngần đó tin nhắn ấy à?
Tôi mở tin nhắn lên.
[Akane: Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi...Onii-chan, tha thứ cho em! Làm ơn, em xin anh đấy....]
Tôi không hiểu.
Lý do gì đã khiến em ấy ám ảnh tôi đến vậy...?
Sao không ra ngoài và vui vẻ với Senjo-senpai đi? Huh.
...Trời, tôi cũng có phần hơi ngây thơ.
Tôi có thể đuổi Akane ra khỏi nhà. Nhưng tôi không thể làm điều tàn nhẫn đến vậy. Có lẽ vì tôi đã quen biết em ấy trong nhiều năm nên tôi có một lòng thương cảm kỳ lạ với em ấy.
Nhưng chuyện tình cảm thì lại khác. Có lẽ, việc chúng tôi chia tay chỉ còn là vấn đề thời gian.
Bởi trái tim tôi đã thuộc về Rumi.
Tôi muốn dành nhiều thời gian hơn cho cô ấy.
Vì vậy, có lẽ tôi nên nói chuyện nghiêm túc với Akane một lần nữa. Và đó sẽ là lần cuối cùng.
Tôi bước xuống phòng khách. Nhưng tôi cảm thấy đói và muốn tìm thứ gì đó để ăn. Khi tôi chuẩn bị đi vào bếp, tôi cảm thấy một sự hiện diện đáng ngờ...
Thứ sát khí này là gì vậy?
Swoosh...
"Onii-chan, chết đi!"
...và con dao lướt qua cổ tôi. Ugh, không thể nào....!
Akane tấn công tôi bằng một con dao trong tay!
"Akane...em!"
"Aha...ahaha...Em yêu anh nhiều lắm, Onii-chan! Tại sao anh lại bỏ em !!"
"Ngay từ đầu là em là người đã phản bội anh mà!"
"Đó là chuyện không thể tránh khỏi,...em...không quan hệ với Senjo-senpai vì em muốn."
"Huh? Anh không hiểu em muốn nói gì cả. Điều em nói thật vô nghĩa! Ý anh là đặt con dao đó xuống đi, nguy hiểm lắm!"
Nhưng Akane nhìn tôi với đôi mắt đầy bệnh hoạn. Không, không...em ấy không có vẻ gì tiếp thu bất kỳ lời nói nào của tôi cả. Không còn cách nào khác ngoài việc dùng bạo lực?
Không, rất khó để có thể chống lại được một người có hung khí trong tay.
"Senjo-senpai đã tấn công em....”
"Cái gì, hắn ta đã tấn công em?"
"Vâng, anh ta đã làm thế. Anh ấy nói chuyện với em trên đường về nhà từ trường, và anh biết đấy, anh ấy đưa em đến một nơi hẻo lánh,...đe dọa em và làm những điều khủng khiếp với em."
"Nếu như vậy tức là hắn mới là kẻ có lỗi ư…"
"Vâng, Senjo-senpai đã đe dọa em rằng nếu em báo cảnh sát, anh ta sẽ phát tán những bức ảnh khoả thân của em. Vì vậy, em phải làm theo những gì anh ta nói....Em xin lỗi."
Liệu đó có phải là sự thật hay không...? Phải chăng đây chỉ là hiểu lầm của tôi...?
Akane là nạn nhân.
Nhưng mà...!
Tôi có phải là một tên ngốc không....?
"Anh xin lỗi,...Akane, anh xin lỗi. Anh đã nói...những điều khủng khiếp với em. Nhưng anh vẫn không thể tưởng tượng được là em định giết anh như vậy đấy."
"Em chỉ muốn anh hiểu thôi."
Akane buông dao xuống và nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Đúng vậy, Akane sẽ không bao giờ phản bội tôi. Có lẽ tôi nên tin em ấy...một lần nữa.
Ngay sau đó, điện thoại của tôi reo lên.
Nhân tiện, tôi vẫn chưa xem tin nhắn của Rumi-san.
Có lẽ tôi cần giải thích tình hình với cô ấy, và rồi yêu cầu cô ấy giả vờ như chúng tôi chưa bao giờ có bất kỳ...mối quan hệ nào.
Thế nhưng khi nhìn vào điện thoại, tôi lại bất ngờ khi đọc được nội dung của đoạn tin nhắn.
Rumi: Hayato-kun, đừng có tin em gái của cháu!
...Hả?