Edit: m4dness
__________________________
Rumi-san kể cho tôi nhiều hơn về những gì Akane và Senjo-senpai đã làm sau lưng tôi.
Càng nghe về chúng, tim tôi càng thắt lại, nét mặt tôi lộ rõ vẻ đau đớn. Sau cùng, Rumi-san là người đã đưa tay ra an ủi tôi, sau những gì mà tôi đã phải trải qua.
"Cảm ơn cô, Rumi-san."
"Không sao đâu, Hayato-kun. Cô hiểu cảm giác của cháu mà."
"...Eh?"
"Bởi cô đã phải chứng kiến người chồng cô yêu thương bị cướp đi ngay trước mắt mình."
Oh, ra là vậy.
Hoá ra Rumi-san cũng từng có một quá khứ đầy đau thương.
Người chồng đã từng đầu gối tay ấp với cô, lại bị người bạn mà cô nghĩ là thân nhất, cướp đi mất ngay trước mắt của mình.
"Với cháu, Akane từ lâu đã không còn là em gái. Cháu thực sự muốn có một mối quan hệ nghiêm túc với em ấy. Cháu cứ tưởng rằng em ấy cũng giống như cháu, muốn cùng nhau vun đắp mối quan hệ này. Nhưng mà...cháu đã nhầm rồi, với em ấy cháu không là gì cả..."
Đúng là về ngoại hình và học lực, tôi kém xa những đứa con trai khác. Nhưng từ khi lên cấp ba, tôi đã rất chăm chỉ học hành, thậm chí còn đi làm thêm để kiếm tiền chi trả học phí cho em ấy, tôi luôn mong rằng Akane sẽ được hạnh phúc.
Vậy mà em ấy, nỡ lòng nào lại lừa dối tôi, đem hết số tiền đó cho Senjo-senpai.
Tôi tức lắm.
Tôi muốn đấm cho anh ta một trận.
Lòng tự tôn của một thằng đàn ông trong tôi không thể chấp nhận việc tiền mình làm ra bị người mình yêu thương đem cho thằng khác được. Tuyệt đối không!
"Tuy Senjo không phải là một đứa thông minh, nhưng bù lại, nó được thừa kế vẻ ngoài điển trai từ cha của nó, thành ra đám con gái rất dễ bị thu hút..."
"Vâng, anh ấy nổi tiếng với đám con gái trong trường lắm ạ..."
"Xin lỗi cháu..."
"Cô không cần xin lỗi cháu đâu, cô không có lỗi gì trong chuyện này cả. Nhưng mà, cô có nghĩ rằng...."
Senjo-senpai không tham gia bất kỳ hoạt động câu lạc bộ nào. Vì vậy, có lẽ anh ta sẽ hẹn gặp Akane rồi trở về nhà tầm 6 hay 7 giờ tối. Có vẻ như cũng sắp đến lúc anh ta quay về nhà rồi.
Đúng như tôi đoán, từ cửa trước có tiếng mở cửa rất rõ.
Senjo-senpai đã về.
Tôi đẩy Rumi-san vào tủ, rồi cùng nấp vào trong đó, cố không gây ra tiếng động và nghe ngóng tình hình xung quanh.
"Thưa mẹ con đã về...Mẹ đâu rồi? Mẹ không có nhà sao?"
Senjo-senpai dường như đang đi tìm Rumi-san. Sau một hồi tìm kiếm, dường như anh ta đã bỏ cuộc và ngồi xuống ghế sofa.
Tôi thì thầm với Rumi-san,
(...Rumi-san, Senjo-senpai đã cướp đi người mà cháu yêu thương nhất, thân là mẹ của anh ấy, cô có nghĩ mình nên có trách nhiệm cho việc này không?)
(Nhưng Hayato-kun à...Cô đã qua một đời chồng rồi, chưa kể làm gì có chuyện cháu lại hứng thú với một bà cô già đã ngoài 30 này rồi chứ...)
(Cô nhầm rồi, Rumi-san. Cô vẫn còn đầy trẻ trung, cuốn hút lắm, nếu không nói ra, có khi đến cháu cũng nhầm cô với một diễn viên nổi tiếng nào đó rồi...)
(Không ngờ đến tuổi này rồi mà cô vẫn còn nhận được những lời khen như này đấy...Nếu cháu đã không chê, vậy thì cứ làm bất cứ điều gì mà cháu muốn đi nào.)
Với sự cho phép của cô ấy, tôi run rẩy cởi đồ cho Rumi-san.
Rumi-san nhận ra những cử chỉ vụng về của tôi, tự tay cô ấy dần trút bỏ lớp quần áo của mình....Oh, thật tuyệt vời.
Trước mắt tôi là cơ thể trường thành đầy quyến rũ của Rumi-san, để mà so sánh thì... rõ ràng cô ấy gợi cảm hơn Akane là rõ. Cơ thể tôi cứ thế rạo rực hết lên, nhất là thằng em đang biểu tình nãy giờ ở dưới.
Tuyệt vời...quá tuyệt vời.
Tôi sẽ đáp trả lại những gì hắn và Akane đã làm với tôi, ngay trước mặt hắn khi hắn đang thư giãn.
Ôi không...
Tôi nghĩ là mình đã trót yêu Rumi-san,
Tình yêu ấy, có lẽ là tình cảm thuần túy xuất phát từ tận sâu trong thâm tâm, chứ không hề đơn thuần để thoả mãn ham muốn bản thân nữa.
Và bên trong chiếc tủ này, chính tôi sẽ mang đến cho cô ấy niềm hạnh phúc thực sự mà cô xứng đáng được nhận.