"Nhàn, con đã tới rồi."
Giong của một người phụ nữ trung niên ôn hòa cất lên, người phụ nữ hiền hòa này chính là mẹ của Lưu Hàn Trạch, mẹ chồng của cô.
"Mẹ"
Thân mật gọi "mẹ" một tiếng, tâm tình của Cố Mai Nhàn phấn chấn hẳn lên, liền chạy lại ôm chầm lấy Diệp Nhu. Mẹ, Diệp Nhu, tên của bà, đến chết cô cũng không bao giờ quên. Người ta nói, người phụ nữ trạc tuổi tứ tuần thì không còn xinh đẹp hoa lệ như trước nữa nhưng Diệp Nhu vẫn giữ được nét đẹp ưu nhã thanh tao, trên người luôn toát lên một sức hút xuất phát từ nội tâm. Bà luôn thương yêu cô, chuyện của cô và anh bà cũng biết, khi biết chuyện Lưu Hàn Trạch lạnh nhạt với cô, bà tức giận đến thổ huyết, còn nói nếu không cắt đứt Tư Duệ An đối xử tốt với cô bà sẽ đoạn tuyệt quan hệ. Người mẹ chồng này cưng chiều cô hết mực, cô còn mong muốn gì hơn?
"Mẹ, mẹ có khỏe không? Ăn uống, giấc ngủ có đầy đủ đều đặn không? Con dâu bất hiếu, không thể luôn ở bên chăm sóc mẹ được."
Ngước mặt lên nhìn Diệp Nhu, bà vẫn ôn nhu hiền từ như vậy, lòng cô đầy chua xót, mẹ như thế, sao cô có thể mở miệng nói đến chuyện ly hôn được. Tay cô càng ôm chặt lấy bà, người mẹ này cô thật sự không muốn mất đi.
"Nhàn, con gầy đi rồi, thằng bé Trạch này lại không chăm sóc tốt cho con đúng không? Con yên tâm, lát mẹ sẽ nói chuyện với nó." Diệp Nhu ôm con dâu, lại nhận ra Cố Mai Nhàn gầy đi không ít, nghĩ tới Lưu Hàn Trạch vẫn đối xử xa cách với con bé liền đau xót.
"Không phải ạ. Dạo này anh ấy công việc chồng chất, lại hay đi công tác, vả lại tự dưng con rất hay kén ăn, liền mập không đổi đã sút kí hì." Cô cười cười với bà, cố làm ra vẻ vui cười không có gì để mẹ không trách Lưu Hàn Trạch nữa.
"Thật là, lúc nào cũng chỉ suy nghĩ cho người khác."
- -----------------------------------------------------
Trên bàn ăn, cả nhà cùng quây quần bên cùng bữa. Mẹ chồng của cô sống rất bình dị, bữa cơm hôm nay cũng vậy. Sườn xào chua ngọt, salad trộn thịt bò bít tết, thịt kho tàu cùng canh cá, là mẹ tự tay xuống bếp nấu. Mỗi một món ăn đều làm cô xúc động suýt chảy cả nước mắt, liệu sau này còn có cơ hội được ăn cơm mẹ nấu không? Đã quyết tâm ly hôn, đối với tình yêu với Lưu Hàn Trạch cô có thể dùng thời gian để buông bỏ, nhưng còn mẹ...
"Cái con bé này, khi nãy con nói kén ăn cái gì, mẹ thấy con ăn giống như bị ai bỏ đói vậy" Diệp Nhu thấy cô dâu ăn nhiều như vậy liền trêu ghẹo một chút nhưng vẫn không quên liếc Lưu Hàn Trạch một cái. Đứa con trai này của bà có phải là chăm sóc con dâu không chu đáo không chứ, vừa tới nhà bà liền vui tươi hẳn còn ăn cơm ngon lành thế nữa. Nói là kén ăn cái gì, rõ ràng là bênh vực cho Lưu Hàn Trạch.
"Lâu rồi không được ăn món mẹ nấu, giờ ăn lại rất thỏa mãn, sao có thể kén ăn được" Cố Mai Nhàn thấy vừa rồi mẹ có liếc mắt qua Lưu Hàn Trạch, nhận ra hàm ý trong câu nói ám chỉ anh không quan tâm săn sóc cô, cô lên tiếng giải thích, lén nhìn anh một chút phát hiện anh cũng đang nhìn mình, ngẩn ngơ một chút mới cúi đầu xuống nhìn bát cơm. Trông cô rất háo ăn à? Hay là anh nhịn tức giận vì nghe mẹ nói vậy?
"Là con không tốt, không thể quan tâm nhiều tới cô ấy" Lưu Hàn Trạch vẫn bình thản, còn gắp một miếng sườn bỏ vào bát của cô, còn giở giọng đe dọa "Ăn nhiều vào, ở đây ăn ngon như vậy thì về nhà còn kén ăn coi chừng anh"
Lưu Hàn Trạch nói thế, hứng thú ăn cơm cũng bay đi hết, thật mất hết cả hứng. Dùng đũa chọc chọc miếng sườn trong bát, mặt liền xị xuống.
"Anh hai, anh làm chị hai mất hết cả hứng ăn cơm rồi" Lưu Hàn Phi thấy cô cứ chọc chọc miếng sườn anh hai vừa gắp cho, không nhịn được cười. Vợ chồng nhà này đang tấu hài cho người khác ăn cơm à?
"Mẹ, năm nay quản lý khá nhiều dự án, tiền lương cũng tương đối nhiều, chúng con dự định sẽ cùng nhau đi du lịch ở Pháp một chuyến" Sắc mặt của Lưu Hàn Trạch từ đầu bữa ăn đến giờ vẫn không hề thay đổi, nói chuyện du lịch cùng Cố Mai Nhàn với mẹ chắc chắn mẹ sẽ đồng ý, cô sẽ không đòi ly hôn nữa. Thời điểm này ly hôn thật sự không hề thích hợp huống chi anh cũng không có ý định ly hôn với cô
"Vậy thì tốt quá, để hai đứa có thể bồi đắp tình cảm nhiều hơn, Nhàn, con thấy du lịch ở Pháp thế nào?" Diệp Nhu nghe con trai muốn đi du lịch với vợ liền cảm thấy vui mừng ra mặt, nó có thể biết vậy thì tốt quá rồi. Tình cảm bền vững, Nhàn của bà cũng không phải chịu ủy khuất nữa.
Du lịch? Pháp? Lưu Hàn Trạch rốt cuộc anh muốn gì vậy? Trong thời điểm này, cô muốn ly hôn anh lại muốn cùng cô đi du lịch. Vì sao lại không ly hôn? Buông tay cho nhau khó như vậy sao?