Hôm nay Lưu Hàn Trạch được nghỉ phép, anh đưa Cố Mai Nhàn đến khu trung tâm thương mại lớn ở thành phố X. Khu trung tâm chia làm tầng rộng lớn, là tổ hợp giải trí, mua sắm, xem phim và ăn uống. Ở đây có hẳn một khu ẩm thực riêng bao gồm nhiều món ăn, nhiều thương hiệu đến từ nhiều nước trên thế giới. Lưu Hàn Trạch để ý trong tủ quần áo của cô toàn là đồ thường ngày, không có lấy một bộ quần áo mới, nhân ngày nghỉ này mua cho cô vài bộ, dù sao tiền làm ra cũng chỉ để cho vợ tiêu ai lại để vợ tiết kiệm từng đồng như thế.
"Nhàn, thử bộ này đi, bộ này nữa" Lưu Hàn Trạch không biết Cố Mai Nhàn thích kiểu quần áo gì, chỉ nhớ cô thích màu tím nhạt nên chỉ cần nhìn thấy bộ màu tím nhạt liền lấy đưa cho cô.
"Mấy bộ cũ này mặc được rồi, em cũng không ra ngoài nhiều mà"Cố Mai Nhàn đẩy đẩy tay Lưu Hàn Trạch, nghĩ ra cái gì lại cười gian bảo"Em thích mua cho tình nhân bé bỏng của em, là bộ Vest cơ"
"Anh có thể đảm bảo em chưa kịp đưa bộ đồ Vest cho hắn thì em đã bị anh ăn đến không thể xuống giường bay nhảy, còn dám không?"Lưu Hàn Trạch không tức giận cũng không lạnh lùng, chỉ đột nhiên loé qua tia quỷ dị, còn dám bao nuôi tình nhân bên ngoài? Anh không phải đã đủ mê người rồi sao, cần gì đám đàn ông yếu mọn thế chứ?
"..."
"Lấy bộ này đi"Lưu Hàn Trạch tiến đến quầy tính tiền, không hề nhìn thấy vẻ mặt đen như đít nồi của Cố Mai Nhàn, nếu anh quay lại nhìn chỉ sợ là cười đến vỡ bụng mất.
- -----------------------------------------------------------------
Hai người cùng nắm tay nhau đi dạo quay khu mua sắm, đi ngang qua cửa hàng quần áo cho trẻ em, Cố Mai Nhàn xúc động lôi kéo Lưu Hàn Trạch đi vào. Cô nhìn những bộ quần áo nhỏ xíu xinh xắn, tâm tình liền háo hức hẳn lên, nếu con cô và anh sau này có thể mặc những bộ đồ này thực đáng yêu biết mấy.
"Thích trẻ con như vậy còn không mau tạo bảo bối đi? Sau này bảo bối có thể mặc mấy bộ đồ này rồi"Lưu Hàn Trạch nhìn là biết cô thích những bộ đồ này, hơn nữa lại rất thích trẻ con, con của anh sinh ra nhất định sẽ thừa kế vẻ đẹp và trí tuệ của anh và cô.
"Suy nghĩ của anh không thể trong sáng hơn được à?"Cố Mai Nhàn lườm khuôn mặt đen tối kia của anh, người đàn ông này sao lại giảo hoạt như vậy?
Lưu Hàn Trạch đi một vòng quanh cửa hàng, phát hiện thấy một bộ váy công chúa màu hồng kiểu dáng xoè bồng bềnh với Thiết kể cổ thuyền với các bông hoa được đính xung quanh, nếu con sinh ra là một bé gái khẳng định sẽ trông đáng yêu như một nàng công chúa thật sự. Anh cầm bộ váy xem đi xem lại, đôi mắt hiện lên sự cưng chiều cùng dịu dàng. Từ xa có một giọng nói nhẹ nhàng cất lên
"Trạch"
Lưu Hàn Trạch quay đầu lại, mắt thoáng qua tia ngạc nhiên nhưng nhanh chóng thay bằng vẻ mặt lạnh nhạt. Là Tư Duệ An. Người phụ nữ này đang làm gì ở đây?
Lưu Hàn Trạch đặt bộ váy công chúa xuống đúng chỗ của nó, không hề để tâm tới sự tồn tại của Tư Duệ An, cứ thế lướt qua cô ta. Tư Duệ An thấy anh lạnh nhạt với mình, cảm giác mất mát đang lên. Từ đầu đến giờ, cô ta đều thấy cử chỉ ngọt ngào sủng nịnh của Trạch đối với Cố Mai Nhàn. Cô ta nổi lên sự ghen tỵ nồng đậm, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà người phụ nữ kia có thể có sự yêu thương của Trạch? Mọi thứ Cố Mai Nhàn đang có vốn dĩ là thuộc về Tư Duệ An cô, cô ta cướp đi tất cả của cô, bây giờ lại vui vẻ hạnh phúc như vậy, còn cô thì đau khổ sông những ngày tháng tủi hờn, làm sao có thể?
Trong mắt Tư Duệ An ánh lên tia thâm độc. Cố Mai Nhàn, đừng trách tôi, muốn trách cũng phải trách cô, ai bảo cô lại đi giành giật hạnh phúc của người khác.
"Trạch, em có chuyện muốn nói với anh"Tư Duệ An cố gắng đuổi kịp bước chân của anh, nắm lấy tay anh, mắt Tư Duệ An đầy vẻ phức tạp không biết đang nghĩ gì
"Chuyện gì?"Lưu Hàn Trạch khó chịu hất tay Tư Duệ An, anh không nhớ là giữa bọn họ còn có chuyện gì để nói. Hôm đó anh nói như vậy đã rất rõ ràng rồi sao. Không thể dây dưa thêm một phút giây nào nữa.
"Trạch...em có thai rồi..."