“Tên đầy đủ của Mashiro là Tsukinomori Mashiro. Ùm, … kể từ hôm nay cô ấy sẽ học cùng mọi người, mong mọi người giúp đỡ. Và, thật ra, ùm… cô ấy là bạn gái của Ooboshi Akiteru-kun”
Kể từ giây phút đó, viễn cảnh một ngày tràn ngập rắc rối đã vẽ ra trước mắt tôi
Học sinh mới chuyển trường vô cùng xinh đẹp lại đi công khai người yêu ngay lúc đang giới thiệu bản thân trước mặt mọi người, mà tên người yêu đó lại là tôi. Chẳng trách mà cả lớp ai cũng hướng mắt về phía này, vẻ mặt của mọi người lúc này giống như những vận động viên nhảy dù lao ra khỏi máy bay nhưng chợt nhận ra chiếc dù không hề có trong balo vậy
“Ể, Ooboshi… thật luôn?”
“Một mỹ nhân như cô ấy mà lại hẹn hò với…cậu ta sao?”
“Agh! Đáng ghét! Chưa gì đã bị hớt tay trên rồi!”
“Chờ đã! Ooboshi là ai vậy?”
Cả căn phòng nổ ra đầy những câu hỏi xen với ngờ vực, nhưng sự thù hận ẩn sau từng giọng nói thì không lẫn vào đâu được”
Hơn nữa, gã cuối cùng mở miệng vừa thốt lên cái gì thế? Đến cả tên bạn cùng lớp cũng không nhớ được là sao? Cậu có-thể-tên-là-Suzuki mà biết thì buồn đến mức nào chứ!
Không thể tin được chỉ vì tôi có một cô ‘bạn gái’ mà giờ đây bao nhiêu sự chú ý đang đổ dồn về tôi trong khi tôi chỉ là một tên tầm thường không hơn. Mấy tên đó thực sự thiếu hơi gái đến mức ám ảnh như thế luôn cơ à
“Chào, Tsukinomori-san, tớ có chút thắc mắc! Cậu và Ooboshi-kun gặp nhau lần đầu ở đâu vậy?”
“Hả? Ờ, ừm ... trong nhà vệ sinh”
“Gì cơ?”
Ôi trời ơi. Làm ơn đấy, xin cậu hãy nghĩ thật kĩ trước khi nói gì đó đi mà
Mà điều đó cũng đâu có đúng! Chúng ta đã gặp nhau rất lâu trước cả tối hôm qua mà! Là mười năm trước ấy! Cái đầu nhỏ bé xinh xắn đó không thể nghĩ ra câu trả lời tốt hơn à!
“M-Mà thật ra Mashiro quên mất rồi! Nên làm ơn đừng hỏi cô ấy gì nữa!”
Mashiro cúi đầu rồi chạy thẳng xuống chỗ ngồi của mình mà không nhận thêm bất cứ thắc mắc nào nữa. Cả lớp xì xầm đầy thất vọng nhưng rồi cũng miễn cưỡng bỏ qua chủ đề này. Cũng nhờ sự may mắn đó mà tôi đây là đời thực. Nếu là trong anime, mọi người sẽ lao đến hỏi tới tấp cặn kẽ về mối quan hệ của chúng tôi rồi. Đúng là những ánh mắt đó có đổ về phía tôi một lúc nhưng mọi người đã sớm quên chúng tôi đi và chuyện đâu lại vào đó
Tất nhiên, vẫn có nhưng tên đang nhắm vào cô ấy vì quá đỗi dễ thương, nhưng chúng cũng không ngu ngốc đến mức ngang nhiên làm phiền cô ấy trước mặt bạn trai như thế. Dù không muốn thừa nhận nhưng lần này bác tôi đã có nước đi quá hợp lí. Không phải tự nhiên mà bác tôi lại có vị trí chủ tịch công ty giải trí lớn đến thế
Mashiro cúi đầu ngại ngùng đến ngồi xuống chỗ bên cạnh tôi. Tự nhiên tôi cảm thấy rùng mình, không biết bác tôi đã tính mọi chuyện xa cỡ nào khi chỗ bên đó đã được để trống từ lâu. Có thể bác ấy đã làm gì đó với hiệu trưởng chăng
“Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi, bằng một cách nào đó”
Tôi tiếp đón ‘hàng xóm mới’ bằng một nụ cười và rồi khuôn mặt lo lắng ấy biến mất vào không khí và thay bằng...
“Đừng bắt chuyện với Mashiro, con ma nhà vệ sinh. Anh nghĩ cô ấy đã quên những chuyện xảy ra sao”
Phải, thay bằng một ánh mắt lạnh lùng làm tôi ớn lạnh đến tận xương
“Nãy giờ cậu vẫn đóng tốt vai một cô gái nhút nhát cơ mà? Sao thái độ lúc này lại khác thế?”
“Không có gì. Chỉ là Mashiro ghét Aki và tất cả mọi thứ liên quan đến anh”
“Nhưng cậu phải đóng giả làm bạn gái của tớ, cậu biết mà”
“Không ai để ý chúng ta đâu, nếu họ nhìn thì Mashiro và anh chỉ cần tử tế với nhau là được. Cho đến lúc đó, Mashiro thấy mọi thứ đều không cần thiết, để cô ấy yên”
“Nhưng như thế thì khó quá?”
Chúng tôi đang thì thầm với nhau để đảm bảo rằng mọi người không nghe thấy. Nếu chúng tôi có thể giả vờ hòa thuận với nhau thì chí ít cũng an toàn hơn dù không có ai để ý. Nhưng có vẻ Mashiro không chịu hợp tác
“Này cậy có nghĩ hai người họ thật sự đang hẹn hò không?”
Dù bạn cùng lớp đang thì thầm nghi ngờ về chúng tôi nhưng nó vẫn đủ lọt vào tai tôi. Tôi không muốn phải nói câu ‘tôi đã nói rồi mà’ đâu
“Nhìn cô ấy cứ như đang tức giận với cậu ta ấy, hay cô ấy ghét cậu ta nhỉ ?”
“Ngây thơ! Đó là lí do cậu vẫn là trai tân đấy! Chỉ là các cặp đôi lâu lâu chiến tranh lạnh thôi, kiểu dỗi yêu ấy! Giống như việc ba mẹ cậu đôi khi cãi nhau thôi”
“Ồ cũng có lí đấy! Vậy chắc họ đúng là một cặp rồi”
Thấy họ đần như thế tôi bắt đầu có hi vọng về việc chúng tôi có thể đánh lừa mọi người rồi, đôi khi đần một chút cũng khiến người khác thấy vui đấy chứ
Nhưng dù tôi có thể lừa được đám đông thì cũng không dễ qua mắt được số bạn hiếm hoi của mình. Một trong số họ đang thì thầm vào tai tôi hỏi
“Mày có bạn gái từ bao giờ thế? Tao không biết tý gì cả! Giấu kĩ thế!”
“Tao sẽ giải thích cặn kẽ mọi chuyện sau với mày Ozu, không như mày nghĩ đâu”
“Dù vậy cũng khá bất ngờ đấy”
“Tao mừng là mày hiểu. Giải thích sẽ đỡ mất thời gian hơn”
“Nó có liên quan đến chuyện đó à?”
“Ừ”
Ozu khá nhạy bén. Cậu ấy đã biết về vụ đàm phán của tôi với Tsukinomori-san ngay từ đầu, dù sao cũng là tương lai của cậu ấy mà
Cậu ấy là một thành viên chính trong nhóm mà tôi cố đưa vào công ty Honey Play Works, và cũng là lí do lớn nhất khiến tôi làm điều đó, nên thật không công bằng nếu tôi giấu cậu ấy về mớ lộn xộn này. Nhưng tôi nên giải thích kiểu gì bây giờ
“Tao sẽ nói rõ sao nhưng tạm thời thì tao đang phải giả lầm bạn trai của cô ấy”
Chắc nhiêu đó là đủ để tóm tắt tình hình rồi. Ozu đột nhiên bật cười thành tiếng
“Chuyện gì thế? Mày thành nam chính romcom rồi à?”
“Thế không tính cái gã được hội trưởng hội học sinh xinh đẹp gọi đến hôm bữa à”
“Hả? Chị ấy chỉ nhờ tao xem hộ cái máy tính bị hư ở phòng hội học sinh thôi”
“Phải rồi, chị ấy đã có thể nhờ người khác hay những anh chị cùng khóa nhưng chị ấy lại nhờ đến mày. Chắc cú là chị ấy có ý với mày”
“Cứ chờ sự kiện máy tính hư trở thành một tình tiết lãng mạn chẳng phải ngu ngốc lắm sao”
“Chưa hết! Còn vụ mày vô tình gặp một cô gái lạ mặt ở trung tâm thương mại gần nhà ga thì sao? Cô gái điên chôm bánh mì ngọt ấy? Không phải gần đây mày hay gặp cô ta sao?”
“Hình như hôm nọ tao mới gặp. Cô ấy còn đòi tao mua bánh mì ngọt cho nữa”
“Đấy, một khi mày đồng ý thì mày kiểu gì cũng có thêm một route mới của cô ta”
“Thôi nào anh bạn, cô ấy bị điên mà! Cô ấy đòi tao đồ ăn dù gặp tao có một lần lúc trước. Mày không nghi ngờ gì à?”
“Vậy mày không mua gì cho cô ta à?”
“Không. Tao cứ thế báo với công an thôi”
Đúng là công dân gương mẫu, Kohinata Ozuma
“Ngay cả nam chính visual novel cũng không dần đến thế. Nếu cứ thế này, sẽ chỉ còn mỗi bad end cho mày thôi đấy”
“Thôi nào, mày chỉ giỏi suy diễn” Ozu cười
Mọi người lúc mới sinh ra đã được ban cho vai trò rồi, có thể là nhân vật chính hoặc nhân vật phụ. Tôi tin chắc thằng Kohinata Ozuma thuộc vế trước, cậu ta chính là người được chọn. Ba năm qua tôi dành thời gian bên cạnh cậu ta và tôi dám chắc đây là một bộ phim romcom không lệch đi đâu được, toàn hint
Tuần nào cậu ta cũng gặp hết cô này đến cô khác, cô nào cũng nóng bỏng đến mức bạn sẽ mong được gặp một lần trong đời. Thế mà những cô gái như thế cứ hở tý là lại xuất hiện: trên đường, trong trường hay trên mạng. Mà đâu chỉ như thế, gần như tất cả đều có cảm tình với cậu ta
Mà đâu phải Ozu đi tìm những cô gái đó, cậu ta còn chẳng hứng thú với chuyện tình cảm. Cậu ta chỉ quan tâm đến sở thích của mình như lập trình, anime và làm game. Gọi cậu ta là ông vua lập trình viên cũng không ngoa đâu
Cậu ta tình cờ gặp những cô gái đó thường xuyên đến mức bất thường, cơ mà cậu ta có nhận thức được việc đó đâu. Nên lúc nào cậu ta cũng cứng đầu phủ nhận cuộc sống của mình là một thước phim romcom
“Bộ phim romcom hoàn hảo của mày chỉ thiếu mỗi một cô em gái dễ thương. Nhưng tiếc thay Iroha lại đảm nhận vị trí đó”
“Con bé thích mày mà. Không phải điều đó chứng tỏ cuộc sống của mày mới là romcom à?”
“Không không, nhỏ đó...không. Đừng bắt tao nói lại điều đó lần thứ 101 chứ”
Những cô gái tôi gặp trong cuộc đời tôi đều ghét tôi. Iroha con nhỏ đó luôn tìm cách chọc điên tôi khi có cơ hội, và tôi còn không dám nhìn về phía Mashiro vì đơn giản tôi muốn bảo toàn tính mạng
Giờ nghĩ lại mới thấy, mối quan hệ của tôi với con gái đúng là tấm bi kịch
“Thế thì mày không có quyền gọi tao là đồ đần đâu” Ozu nói
“Mà có thể lắm. Khi nào con nhỏ Iroha đó chịu hành xử như một thiếu nữ đang yêu thì lúc đó tao sẽ tin mày”
Tôi sẽ để mắt đến chuyện đó sau vậy, nhưng có nằm mơ thì điều đó cũng không xảy ra nổi
Thời gian của tiết đầu tiên như kéo dãn ra chục lần, nhưng rồi địa ngục cũng qua và nhường chỗ cho giờ giải lao
Vì Mashiro là học sinh mới nên cô ấy không có sách, thế là tôi phải cho cô ấy xem chung sách. Nhưng chuyện đó chẳng vui vẻ là mấy. Mashiro lập ra một vùng bất khả xâm phạm xung quanh mình và nếu tôi lỡ đụng vào ranh giới đó cô ấy sẽ như một con thú dữ gầm gừ và trừng mắt với tôi
Nghĩ đến cảnh năm tiết tiếp theo cũng tình trạng như vậy khiến lòng tôi xìu như cọng bún. Đó là chưa kể, áp lực cũng phần nào ảnh hưởng đến chất lượng buổi học của tôi, nên giờ tôi như vào thế mất cả đôi đường rồi. Tôi tự hỏi đánh đổi nhiều thứ như thế cho tương lai liệu có xứng đang hay không. Trong khi đầu tôi đang bị bủa vây bởi tiêu cực thì một gã miệng cười toe toét tiến lại phía tôi
Cái cảm giác rùng rợn này cho tôi biết dù cậu ta có muốn nói gì thì cũng chẳng phải chuyện tốt lành
“Này, Ooboshi. Tôi không biết cậu đã có bạn gái đấy”
“Ừ” Tôi cố trả lời lảnh đạm nhất có thể
“Không phải cậu luôn đi chơi cùng một bé kouhai dễ thương rồi sao? Tôi tưởng em ấy mới là bạn gái của cậu”
Dám nói tất cả nhưng chuyện đó trước mặt bạn gái ‘thật’ của tôi thì cậu này cũng thật thà phết đấy. May mà cô bạn gái giả của tôi đây không thấy ghen gì cả. Cơ mà ý cậu là sao khi bảo nhỏ ‘dễ thương’?
Tôi không biết cậu ta có âm mưu gì. Có thể cậu ta chỉ là một tên ngốc đơn thuần hoặc cậu ta đang cố tình phá bỉnh Mashiro và tôi. Tôi mặc kệ nó là gì nhưng phiền phức thật đấy
“Ý cậu là em gái của Ozu à? Đúng là tôi có quen biết nhỏ đôi chút nhưng chúng tôi không đến mức đấy”
“Thật sao? Hai người cư xử thắm thiết vậy mà? Không phải bữa trước em ấy vừa đến lớp chúng ta chỉ để gặp cậu sao?”
“Nhỏ chỉ muốn xin lời khuyên của tôi thôi? Có những thứ đâu thể hỏi trực tiếp anh trai mình đúng không?”
“Tôi không biết nữa nhưng sao mọi chuyện cứ không đúng thế nào ấy... thật sự rất sai”
Hừm, gã này là ai thế, cứ làm như đây là chuyện của hắn vậy. Tôi bắt đầu thấy phiền rồi đấy, nên chắc tôi phải tìm cách đẻ thoát khỏi chuyện này càng sớm càng tốt thôi”
“Nghe này, tôi hiểu ngừng hóng hớt chuyện thiên hạ đúng là không dễ gì. Nhưng để tôi cho cậu biết điều này”
“Hả? Chuyện gì?”
“Cậu thích Kageishi-sensei đúng chứ ?”
“Chờ đã, sao cậu biết?”
Vặt, mọi người đều biết đấy
Dù tôi chỉ có một người bạn duy nhất là Ozu, nhưng khả năng quan sát của tôi không phải hạng xoàng đâu.
Trong xã hội hiện nay không có gì quan trọng bằng việc nắm trọn được nhiều thông tin cả. Tôi luôn cố nghe hóng đủ thứ vì biết đâu lại có thứ có ích sau này, với cả chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì đến cách sống tiết kiệm thời gian của tôi. Dù vậy tôi cũng không định để lộ bí mật đâu
“Mọi người đồn chuyện này khá nhiều đấy cậu biết chứ?”
“Chà cậu biết mà... đôi mắt lạnh lùng của cô ấy. Cảm giác như cả cuộc đời tôi đều thay đổi khi lần đầu tiên nhìn nó ấy “
“Vậy cậu không muốn biết cô ấy thích kiểu đàn ông như thế nào sao?”
“Tất nhiên là có chứ. Nhưng tôi sẽ không đi hỏi cô ấy đâu”
“Tôi biết đấy, từ một giáo viên khác”
“Không thể nào! Cậu cho tôi biết với! Đi mà! Tôi sẽ làm mọi thứ!”
Mắc bẫy ngay!
Nhưng mà lo thật đấy, không biết tương lai cậu ta sẽ ra sao khi bị lừa dễ đến vậy nữa
“Cô ấy thích kiểu người thích đàn ông cơ bắp”
“Cô ấy sao cơ ... nói lại được không”
“Cô ấy thích người thích đàn ông cơ bắp”
“À, ý cậu là cô ấy thích mẫu đàn ông cơ bắp ấy hả?”
“Không, không phải. Cô ấy thích những người mà thích đàn ông cơ bắp cơ. Những người thích cơ bắp trên cơ thể người khác ấy”
“Cơ bắp?”
“Đúng, là cơ bắp”
“Vậy ý cậu nói là ... tôi chỉ cần tỏ ra thật sự thích thú với cơ bắp của một người khác thì...?”
“Kageishi-san sẽ mê cậu như điếu đổ”
“Yeah tuuuuuuuuyyyyệt!!”
Chúng tôi đập tay
Đầu tôi đau nhức tột độ khi phải gồng mình với cuộc trò chuyện ngu ngốc vừa rồi. Dù cho đó có là điều cần thiết để đuổi cậu ta đi
Ít nhất thì ngày mai mọi người sẽ xa lánh cậu ta vì cuồng cơ bắp quá mức, cậu ta sẽ không thể leo tiếp trên bậc thang xã hội để tranh vị trí bình thường nhất của tôi nữa
Tôi thầm cầu nguyện trong lòng cho tấm lưng đang quay về bàn của mình
Cầu cho phước lành vẫn sẽ đến với chút phẩm giá còn sót lại của cậu
Ngay sao đó tôi cảm thấy có ai đang nhìn mình ở phía bàn bên cạnh. Tất nhiên rồi, còn ai nữa ngoài Mashiro. Mắt cô ấy dán chặt vào tôi. Chắc cô ấy đang kinh hãi vì cuộc trò chuyện vô tri vừa nãy
Biết làm sao được, đến tôi còn thấy nỗi da gà cơ mà, nên tôi gửi tín hiệu đi bằng mắt để mong cô ấy hãy quên sạch mọi thứ đi
Cô ấy ngay lập tức khinh bỉ và quay mặt đi, đúng là bất— không chả có gì bất ngờ cả
Tôi quyết định rồi. Tôi sẽ không đổi cái tôi lấy lợi ích nữa dù lợi ích có ngon nghẻ cỡ nào. Tôi cũng không mong Mashiro sẽ đối xử với tôi khác đi đâu
Ooho, hình như tôi sai rồi
Sau khi chứng kiến toàn bộ cuộc nói chuyện, thái độ của Mashiro với tôi trong tiết hai thậm chí còn tệ hơn những gì tôi có thể tưởng tượng được nữa. Cô ấy nhẫn tâm lấy luôn quyển sách của tôi rồi đưa cho tôi một cuốn light novel, như thể cô ấy đang bảo tôi hãy chơi đi và để yên cho cô ấy học bài
Vì tôi không thể làm gì khác nên tôi đành đọc nó, và lúc tiết học kết thúc cũng là lúc tôi đọc xong. Nó thuộc thể loại romcom thuần có nhân vật chính vẫn đần độn trong chuyện tình theo mô típ. Nhưng sao Mashiro là đưa thứ này cho tôi nhỉ. Lại đến giờ giải lao
“Mashiro đói rồi. Đi mua cơm nắm cho cô ấy đi! Nhớ mua nhân cá đấy”
“Này, tớ không phải tay sai vặt của cậu”
“Không phải Aki nên làm thế cho bạn gái sao? Hay anh muốn mọi chuyện chấm dứt?”
“Được rồi, tớ sẽ đi mà, đừng làm thế”
Và thế là tôi chạy đi mua đồ ăn cho cô bạn gái giả của mình. Cô ấy tiếp tục đưa ra nhưng yêu cầu lố bịch, đối xử với tôi như rác rưởi và khinh bỉ tôi đến tiết ba
Tôi biết nghĩ kiểu gì chuyện này cũng thật khó xử, nhưng đâu nhất thiết cô ấy phải đối xử với tôi như vậy chứ. Cô ấy đã từng là một cô gái hay ngại và rất đáng yêu cơ mà, tiếc thay phiên bản bây giờ hoàn toàn ngược lại. Không biết chuyện gì đã thay đổi một cô gái thành thế này nữa. Ít nhất thì thái độ của cô ấy lúc tiết đầu vẫn tạm chấp nhận được vậy mà kể từ tiết hai tâm trạng cô ấy tệ hẳn đi
Hay cô ấy ghen vì tên kia nói đến chuyện tôi và Iroha nhỉ?
Nah, không có chuyện đó đâu
Bạn gái thật mới hành xử như thế chứ, cô ấy có phải đâu. Hơn nữa, có một vấn đề nhỏ ở đây là cô ấy ghét tôi đến mức nói khinh bỉ là chưa đủ. Không lí nào mà cô ấy lại ghen vì chuyện đó
Không ngờ thời gian lại tàn nhẫn như thế. Một cô gái nhỏ nhắn lúc nào cũng lẽo đẽo sau lưng tôi như cún con bây giờ lại trở thành một con người với trái tim sắt đá, đối xử với mọi người như nô lệ mỗi khi không có tâm trạng
Cô ấy cũng không thua Iroha là mấy về khoản phiền phức, nhưng mỗi người một vẻ, họ gây phiền toái theo nhiều cách khác nhau. Tôi chẳng mong phải đóng giả với cô ấy đến lúc tốt nghiệp chút nào. Nhưng nếu tôi không làm thì tương lai của tôi và bạn bè mình sẽ đi vào đâu đây
Thời gian cứ thế trôi đi khi tôi đang bận than thở về tương lai của mình, chẳng mấy chốc mà đã đến tiết thứ tư. Cả căn phòng chùn xuống rồi im phăng phắc ngay khi tiếng chuông báo tiết vang lên
Đúng rồi. Đâu chỉ mỗi Mashiro mới là nữ hoàng ở đây. Lớp tôi còn một người khác nữa mà, tiết tiếp theo là thời khắc thống trị của người đó đấy – ‘Nữ hoàng độc ác’. Cái người chỉnh đốn nề nếp của lớp học bằng vũ lực và đe dọa ấy
Cạch – Cửa lớp bật mở
Mọi người đông cứng tại chỗ
Ngay cả tiếng guốc kêu lên thành tiếng lộc cộc liên tục của cô ấy cũng không thể xuyên thủng bầu không khí ngột ngạt trong căn phòng này
Hôm nay tóc cô ấy được búi lên gọn gàng, búi tóc đó cứ lắc lư theo từng nhịp chân của cô ấy. Kageishi Sumire gõ các ngón tay lên bàn giáo viên, rồi đưa mắt nhìn xuống cả lớp một lượt mà không nói gì cả. Bọn học sinh ai nấy rén ngang cả người trước đôi mắt tàn độc đó
“Tôi mừng vì hôm nay các cô cậu có tiến bội đấy. Chắc đã tiến hóa hết lên giai đoạn con khỉ rồi nhỉ” cô ấy nhếc mép cười khi thấy toàn bộ học sinh đã nằm dưới quyền kiểm soát của mình “Tiết học bắt đầu, lật đến trang 127. Phương trình bậc 3”
Sumire gõ thước xuống bàn. Tất cả 40 học sinh đồng loạt mở sách đều răm rắp
Tuy có hơi đặc biệt nhưng tiết học của Sumire vẫn bắt đầu một cách bình thường như các tiết học khác. Duy chỉ có mỗi một điểm khác lạ
“Được rồi, đến giờ giải đáp thắc mắc. Ai còn điều khúc mắc hay chưa hiểu thì giơ tay lên”
Những cánh tay lũ lượt giơ lên như những cơn sóng
Chúng tôi đã học như thế này từ nửa học kì trước nên tất nhiên cũng dần thích nghi được với nó rồi. Nhưng lúc đầu gặp trường hợp này mọi người vẫn còn khá bỡ ngỡ. Thường thì giáo viên sẽ giảng trước nội dung trong sách sau đó mới hỏi đến khúc mắc của học sinh. Nhưng Kageishi Sumire lại đi ngược trình tự giảng dạy đó
“Tôi tin các cô các cậu đều biết đọc cả nên hãy tự đọc sách trước ở nhà đi. Việc lên đây ngồi nghe tôi đọc lại những thứ có sẵn trong sách chẳng khác nào ngồi nghe cái máy phát thanh cả. Tự đọc còn hiệu quả hơn gấp bội. Nhiệm vụ của tôi ở đây chỉ là giải đáp những thứ cô cậu vẫn chưa thông được thôi!”
Đó là nguyên văn những gì cô ấy nói với cả lớp trong buổi học đầu tiên. Tôi vẫn nhớ như in cảm giác ấn tượng với phương pháp hiệu quả đó
Nhưng tất nhiên là đâu phải ai cũng chuẩn bị mọi thứ kĩ lưỡng trước như tôi đâu
Điển hình là một tên học sinh bốn mắt trông khá nghiêm túc đã tự thừa nhận luôn việc cậu ta quên không đọc sách trước ở nhà
Cậu ta đã cố đưa ra quan điểm của mình
Có vẻ đó là một trong những học sinh thông minh nhất lớp, và tôi dám chắc cậu ta chưa bao giờ quên làm bài tập về nhà. Cậu ta không hề quên. Chỉ là cậu ta cố tình không đọc sách. Trò kiếm cớ giả nai đó đã rõ như ban ngày rồi
“Em mong cô hãy dạy bọn em theo cách thông thường thôi, thay vì sử dụng phương pháp dạy lạ đời như vậy”
Cậu ta dám chống đối luôn!
Nhưng Sumire lại từ tốn quan sát cậu ta rồi thở dài một tiếng
“Đáng tiếc thật. Kiểu gì cậu cũng phải đọc lại sách thôi”
Cô ấy không thèm để tâm đến sự chống đối trước mắt
“E-em chỉ nghĩ sẽ thật kì lạ khi không dạy bằng sách giáo khoa trên lớp thôi. Và cả cách dạy này em chưa thấy giáo viên nào từng sử dụng trước đây”
“Chẳng có gì phải ngạc nhiên khi cách dạy của tôi khác hoàn toàn so với giáo viên khác mà”
“Như thế không phải cô đang coi thường việc giảng dạy sao?” cậu ta phản kháng “Cứ như cô còn không muốn ở đây để làm việc đó nghiêm túc nữa”
“Coi thường cơ à? Vậy nói sao về việc không đọc trước sách giáo khoa trước khi đến lớp, như yêu cầu của tôi?”
Thấy cậu ta không còn cửa bật, Sumire nhân cơ hội nói tiếp
“Nếu các cô cậu muốn có đôi bàn tay dìu dắt tận tình có thể dựa dẫm để rồi phải sống cả đời nghèo khổ, thì cứ việc. Nhưng tôi không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho những quyết định của cô cậu. Tôi có cách dạy và dắt học sinh đến con đường thành công của riêng mình. Đó cũng là nhiệm vụ của một nhà giáo như tôi”
Tên học sinh đó chỉ có thể ngậm ngùi mà không nói lại được gì cả
“Nói lời phải giữ lấy lời. phải nghiêm khắc với bản thân. Nhận lỗi ngay khi làm sai. Các cô cậu cần có những đức tính đó nếu muốn lăn lộn được trong thế giới tàn khốc ngoài kia. Nếu không rèn luyện từ bây giờ, tương lai cô cậu sẽ vô cùng u tối”
“N-Ngh...”
“Hãy khắc ghi những điều đó vào bộ não nhỏ bé của cậu nếu muốn tồn tại trong cuộc sống này. Giờ thì ngồi xuống đi”
“T-thưa cô, rõoo....”
Vẻ tự tin trong đôi mắt đằng sau cặp kính đó đã hoàn toàn tan biến và con người đó lúc này đang run cầm cập trên ghế. Sumire bảo vệ quan điểm của mình trước những kẻ chống đối mà không cần dùng vũ lực, đúng là con người có tài hùng biện
“Được rồi. Câu hỏi tiếp theo...”
Xuyên suốt buổi học, cả căn phòng ai nấy đều trong tâm trạng căng thẳng tột độ. Thời gian cứ như kéo dài thêm ba, bốn lần vậy. Nhưng tiếng chuông đã vang lên, cuối cùng chúng tôi cũng được giải thoát.
“Tiết học kết thúc. Về chuẩn bị bài đến trang 135 cho tiết tiếp theo. Hẹn gặp lại”
Chỉ đợi có thế, bầu không khí cứng nhắc ngột ngạt trong lớp dần trở nên dịu lại
Sumire thu dọn giáo án trên bàn và đi ra phía cửa. Nhưng cô ấy không mở cửa ra mà quay đầu lại nhìn về phía tôi. Cả lớp đồng loạt nhìn theo về phía tôi một cách ngạc nhiên, sự tò mò từ 39 cặp mắt rọi thẳng vào người như muốn thiêu cháy da thịt tôi vậy
À mà cái cảm giác này, tôi bắt đầu thấy quen dần với nó rồi
“Ooboshi-kun. Giờ nghỉ trưa đến phòng kỉ luật học sinh gặp tôi”
“Lí do là gì ạ ?” tôi hỏi
“Tất nhiên là để thảo luận về bài tập rồi” cô ấy giải thích lí do bằng giọng nói cùng ánh mắt dồn hết sự đe dọa vào tôi
“À. Được rồi ạ”
“Đừng đến trễ đấy”
Cô ấy rời đi, tiếng guốc vang lên những âm thanh nhỏ dần rồi biến mất
“Cậu ổn chứ, Ooboshi?”
“Hả? Sao lại hỏi thế?”
Takahashi hỏi như đang lo lắng cho tôi, tôi không thật sự tiếp xúc nhiều với cậu ta lắm. Mà có khi tên cậu ta còn chẳng phải Takahashi nữa. Có thể cậu ta không thường tụ tập với đám nổi tiếng nhưng cậu ta vẫn là một trong số chúng
“Cô ấy muốn gặp riêng cậu trong phòng kỉ luật học sinh mà. Chắc cậu phải gây ra chuyện gì kinh khủng lắm”
Cậu ta tò mò như vậy cũng chẳng trách được. Nhưng tôi chỉ xin ít phút bình yên thôi
Phòng kỉ luật học sinh chính là lãnh địa đáng sợ nhất của Sumire. Đó là nơi ‘giáo huấn’ những học sinh vi phạm nội quy hay đi trễ hết lần này đến lần khác. Không có cách nào nhìn được vào bên trong căn phòng, nên nhưng gì xảy ra trong đó vẫn còn là một bí ẩn. Dù vậy, tôi thấy mọi người vẫn đồn đại rằng có một tên yankee để tóc mào gà, người xỏ khuyên lỗ chỗ lại bước ra khỏi căn phòng đó với khuôn mặt mếu máo cùng cái đầu trọc lóc
Mọi người không chỉ đồn rằng cô ấy đang trữ những dụng cụ ‘giáo huấn’ trong đó mà căn phòng đó còn chặn toàn bộ âm thanh cũng như các tín hiệu Internet nữa. Cũng không có gì ngạc nhiên lắm, nếu có bất kì cáo buộc nào, cô áy vẫn có thể dùng các quyền ngoài lãnh thổ để đáp trả thôi
Chẳng trách mà việc Nữ hoàng độc ác triệu gọi tôi lại gây ra nhiều tò mò tới vậy. Nhưng đối với tôi điều đó chỉ là chuyện nhỏ
“Đúng nhỉ... có thể cô ấy đã chuẩn bị sẵn máy để chém đầu tôi rồi đấy” tôi đáp một cách vô thưởng vô phạt
“Sao cậu có thể thản nhiên đến thế?”
“Tôi không dễ để bị chết như thế đâu” tôi vừa nói vừa đứng bật dậy khỏi chỗ của mình
“Mày chắc là ổn cả chứ?” Ozu hỏi thêm từ phía sau tôi
“Ozu? Không sao mà. Không mất nhiều thời gian đâu”
“N-nếu mày đã nói thế thì... được rồi” Cậu ấy cười và vẫy tay tiễn tôi nhưng vẫn không giấu khỏi vẻ lo lắng trên nét mặt đó
Còn tôi thì đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến
Không biết Nữ hoàng độc ác đã chuẩn bị gì để tiếp đón tôi đây
***
“Xin phép được làm phiền”
Tôi gõ ba tiếng vào cánh cửa cùng một lời chào lịch sự rồi chờ đợi một giọng nói êm ái lên tiếng cho phép tôi trước khi mở cửa
Thứ đầu tiên tôi để ý khi bước vào căn phòng là bức tượng con bò bằng đồng thau: thật sự là con bò bằng đồng thau luôn à. Tôi cũng muốn thử bị tra tấn bằng thứ đó nữa. Kappa. Bò đồng thau là một trong những dụng cụ tra tấn tàn bạo nhất trong lịch sử luôn đấy. Không biết nhà trường sẽ phải giải thích với hội phụ huynh như thế nào nếu họ biết chuyện này nữa
Nhưng đâu chỉ có mỗi thứ đó là dụng cụ tra tấn duy nhất trong căn phòng này. Đã thế, cả căn phòng chỉ được thắp sáng bằng ngọn lửa bập bùng từ cây nến kiểu cũ khiến mọi thứ trở nên u ám hơn
Kageishi Sumire đứng phía cuối căn phòng, trước chiếc ghế dành cho tội nhân
“Cậu đến sớm nhỉ. Mong chờ cái chết đến thế sao” Cô ấy nói
“Tôi không muốn lãng phí thời gian dù chỉ một giây mà”
Tôi bước tới, bỏ ngoài tai tiếng cười của Sumire và ngồi xuống chiếc ghế tội nhân chuẩn bị sẵn. Ngay sau đó, cô ấy giậm gót xuống sàn tạo ra tiếng nứt ghê rợn vang khắp căn phòng
“Tôi xin lỗi, Akiteru-sama”
Cô ấy đang quỳ xuống kiểu dogeza, đập đầu xuống đất mạnh đến mức để lại vết móp trên sàn. Nếu bạn tìm từ ‘xin tha thứ’ trong bất kì cuốn từ điển Nhật ngữ nào, bạn cũng sẽ thấy được ý nghĩa của nó khớp hoàn toàn với tình cảnh hiện giờ
“Tôi nghĩ cô cũng hiểu tội của mình nặng đến mức độ nào nhỉ, Murasaki Shikibu-sensei”
“Mắt-mắt cậu trông... đáng sợ quá!”
“Tất nhiên rồi, tôi không thể đợi đến lúc được xử tử cô nên tôi đã đến sớm nhất có thể đấy”
“N-N-Nhưng tôi đang bận mù đầu với mớ bài kiểm tra, thời gian đâu mà vẽ tranh minh họa nữa chứ!”
“Bận à? Thế mà có người vẫn bỏ thời gian ra coi được ‘Hủ mật’ cơ đấy?”
“P-Phản đối, con người có quyền dành thời gian cho sở thích”
“Vậy nếu tôi đập nát TV của cô thì cô có thể thoải mái hoàn thành công việc trước thời hạn nhỉ”
“C-Cái gì? Không mà! Làm ơn! Tôi cần anime để sống, xin cậu!”
“Cũng đúng. Mà tôi không đi xa đến mức đó đâu... Nếu cả lớp thấy được bộ dạng này của cô thì chúng sẽ nghĩ thế nào nhỉ”
Kageishi Sumire. Cô còn được biết tới với bút danh là Murasaki Shikibu-sensei
Nữ hoàng độc ác, người luôn thuyết giáo cho học sinh của mình về tầm quan trọng của việc thành công trong xã hội, đồng thời cũng là một họa sĩ minh họa nhưng chưa bao giờ hoàn thành công việc trước hạn chót hết cả
Tiện đây cũng phanh phui luôn về những dụng cụ tra tấn có trong căn phòng này. Chúng là bản sao chi tiết mà cô ấy dùng như tài liệu tham khảo cho các bức vẽ của mình, cũng là để cô ấy có thể vẽ ở trường. Và tất nhiên nhà trường không biết gì về vụ này
“‘Nếu cô cậu vô dụng đến nổi không nhìn được đồng hồ thì tôi nghĩ mấy người không cần học nữa mà cuốn gói ra về được rồi’ Nhớ không?”
“Hngh...”
“‘Mỗi con người sinh ra đều là những con lợn vô dụng. Học được cách nhảy múa bằng giai điệu cuộc đời chỉ giúp cô cậu hữu ích cỡ một con khỉ thôi. Để trở thành một con người hoàn hảo cô cậu còn phải học nhiều’”
“Hnghngh...”
“‘Nói lời phải giữ lấy lời. Phải nghiêm khắc với bản thân. Nhận lỗi ngay khi làm sai. Các cô cậu cần có những đức tính đó nếu muốn lăn lộn được trong thế giới tàn khốc ngoài kia. Nếu không rèn luyện từ bây giờ, tương lai cô cậu sẽ vô cùng u tối’”
“Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi mà! Đ-Đó chỉ là diễn thôi! Tôi chỉ tỏ vẻ thôi! Tôi không phải kiểu người khao khát quyền lực đâu, thề đấy” Nữ hoàng độc ác rên rỉ khóc, nước mắt nước mũi tèm lem
Tôi suýt bị cám dỗ mà chụp một tấm hình rồi gửi mà nhóm chat lớp...
Cái nhóm mà tôi còn chẳng được mời vào
Cô nên cảm thấy biết ơn vì tôi không có nhiều bạn đi
“Không phải đứng trước lớp cô lúc nào cũng hùng hổ hết sao?”
“Tôi là giáo viên mà! Tôi buộc phải tỏ ra khắt khe với chúng! Tôi không muốn lũ ngỗ nghịch lông bông đó muốn làm gì thì làm! Vị thế của tôi sẽ tan biến mất!”
“Cô nghĩ đi đâu thế? Lớp chúng ta rất yên bình vậy mà”
“Nhưng những manga có nhân vật chính là giáo viên đều gặp chuyện tương tự”
“Phải rồi, lại là manga nhỉ...”
Thường thì trong manga sẽ lấy bối cảnh những lớp học điên loạn để tạo các yếu tố làm câu chuyện thêm hấp dẫn. Nhưng vì cô có vẻ vẫn tin rằng manga là nguồn thông tin đáng tin cậy nên giờ tôi có giải thích với cổ cũng bằng thừa thôi
“Nghĩ đến việc tôi thật sự thích cách dạy học của cô...”
Không hiểu những giáo viên khác cứ chép lại y chang những gì có trong sách lên bảng để làm gì nữa. Ta có thể tiết kiệm bao nhiêu là thời gian nếu để học sinh tự đọc sách trước khi lên lớp. Rồi sau đó có thể nhờ giáo viên giải đáp bất cứ thứ gì ta cần. Nó sẽ hiệu quả hơn nhiều thay vì để họ đọc lại những thông tin đã có sẵn trong sách mà
Mà tôi chỉ sợ một ngày nào đó câu thừa nhận đó sẽ quay lại bóp chính mình thôi
“Mà bỏ qua đi, cô vẽ đến đâu rồi, tôi muốn kiểm tra tiến độ”
“Oh, ừm. Chà...” Sumire lôi ra chiếc máy tính bảng rồi đưa nó cho tôi bằng một nụ cười ngọt sớt “Tôi mới vẽ được nhiêu đây thôi”
Màn hình trên tay tôi đang cầm hoàn toàn trống trơn
“Đủ rồi. Vào trong con bò ngay”
“Khôngggggg! Đừng là con bò”
“Cô chưa đụng tay dù chỉ một nét! Không có gì ngoài một bản phác thảo! Chuyện này cô tính thế nào đây?”
“Đâu phải lỗi tại tôi!” Cô ấy rên rỉ “Tôi đang bị bí ý tưởng mà”
“Nếu bị thế thì cô phải nói với chúng tôi sớm chứ. Để mọi chuyện quá trễ như này mà được à?”
“Làm sao tôi có thể nói ra việc mình đang gặp khó khăn được. Hình ảnh tốt đẹp về tôi sẽ đi về đây chứ?”
“Ngay từ đầu hình ảnh của tôi về cô đã không có gì tốt đẹp rồi”
“Auch, auch, tôi xin lỗi! Đừng mà làm ơn! Không phải chỗ đó! Ahh, aah! Chết tôi mất”
Tôi dùng tay ấn vào chỗ cô ấy nhạy cảm nhất. Cô ấy hét lên, miệng thì thở hổn hển sau đó ngã ra sàn, tay chân hông uốn éo. Biểu cảm của cô ấy bây giờ không khác gì nữ nhân vật chính hentai cả
Nhân tiện, chắc bạn biết các điểm huyệt trên vai chứ nhỉ? Đó là nơi tôi ấn vào, hiệu quả hơn tôi mong đợi đấy. Vì nhu cầu giữ cho cơ thể mình hoạt động hiệu quả nhất có thể nên tôi đã nắm rõ hết các điểm huyệt có trên cơ thể con người rồi
“Tôi nghĩ mọi người sẽ không thể tin nổi bộ dạng thật sự của cô trông như thế nào đâu?”
“U-Ugh...Đừng cho...ai biết...”
“Tôi đoán mình nên biết là sẽ như này vào cái lúc hai ta gặp nhau rồi”
Tôi nhìn xuống một giáo viên đang lê lết trên sàn và bắt đầu hồi tưởng về quá khứ
***
Mọi chuyện bắt đầu vào kì nghỉ hè năm ngoái
Vào ngày hôm đó, dự báo thời tiết đã thông báo rằng Nhật Bản đang phải trải qua đợt nóng khắc nghiệt chưa từng có
Quả là một dự báo đáng tin cậy khi tôi đang ngồi trên tàu để đến Tokyo Big Sight, miệng càu nhàu không ngớt vì cái nóng khủng khiếp. Tôi đang trên đường đến Comiket, một sự kiện mang tính lịch sử lâu đời được quy tụ bởi biết bao nhiêu tài năng trẻ
Mục tiêu hôm nay của tôi là săn lùng những họa sĩ minh họa tài năng ở đây. Ozu và tôi đã dàn dựng xong bối cảnh cơ bản của trò chơi, và chúng tôi muốn tìm những người có thể giúp chúng tôi hoàn thiện trò chơi đó ở khoản kịch bản và các hình minh họa
Tôi biết chuyện này khá là khó nhằn. Dù sao tôi cũng mới chỉ là một tên học sinh cao trung. Liệu những người chuyên nghiệp hay bán chuyên có tin ở tôi không đây?
Tôi lượn quanh hết khắp các gian hàng, đưa danh thiếp của mình cho hết người này đến người khác, bất cứ ai mà tôi cảm thấy ổn. Nhưng vì vẻ ngoài cao trung của tôi nên có vẻ mọi người chỉ nghĩ đây là trò đùa của một tên nhóc
Hai ngày trôi qua, tôi chẳng nhận được gì ngoài hai từ thất bại. Nhưng không vì thế mà tôi nản chí vào ngày thứ ba. Sau khi bị từ chối ‘lịch sự’ đủ 78 lần, cuối cùng nỗ lực cũng đưa tôi đến gặp cô ấy
Đó là một gian hàng bày bán mặt hàng doujinshi với cốt truyện dựa vào các chương trình anime shounen nổi tiếng. Trên bìa truyện là một cậu bé bị trêu đùa bởi nhiều người phụ nữ gợi cảm. Là một thằng con trai khỏe mạnh, tôi cảm thấy sốc khi nhìn thấy những cậu bé bị rơi nào cảnh bị trêu chọc kiểu kích thích như vậy. Nhưng dù tôi có không nuốt nổi nội dung thì tôi vẫn có thẻ cảm nhận được nó, khi thấy cảnh những cậu bé với những người bạn tình hơn tuổi được vẽ rất chân thực
Mấy gã này có tài đấy
Tôi tìm kiếm tên của nhóm này và họa sĩ, nhưng tôi chỉ tìm được trang nhóm của họ và không thấy tác phẩm của họ được dùng hay được rao bán bởi tổ chức nào
Nói cách khác, họ chỉ bán những thứ bày ra trên quầy hàng. Họ không kí hợp đồng với bất kì công ty hay nhà bán lẻ nào và họ là một nhóm hoạt động độc lập. Tim tôi bắt đầu rạo rực vì hứng thú
Nghĩa đến việc một nhóm tài năng như thế này mà lại chưa có một ai đến tuyển. Sự kiện này đúng là một nơi sản sinh nhiều nhân tài mà
“Chị ơi cho em hỏi chút. Có họa sĩ sẽ cuốn truyện này ở đây không ạ?” Tôi vội hỏi một chị nhân viên bán ở quầy
Liệu chị gái này có phải một cosplayer do họ thuê đến không hay chỉ là một người bạn của họ thôi nhỉ. Chị ấy lo lắng liếc vào phía trong quầy
“U-um, có ai đó... có người muốn gặp cô này...” chị ấy gọi vào trong một cách rụt rè
“Là người nhà xuất bản à?” một người phụ nữ quay lại hỏi “Tôi rất vui nhưng vì tính chất côn—“
Ngay khi cô ấy vừa nhìn thấy mặt tôi, cô ấy chết lặng. Tôi cũng chết lặng
Ai mà nghĩ giáo viên dạy toán đáng sợ nhất trường mình lại đi vẽ truyện khiêu dâm với mô típ truyện là bé shota cấp hai bị quây bởi những người phụ nữ hơn tuổi
***
“Cô chẳng có tí kinh nghiệm chuyên môn nào cả; đáng lẽ với tư cách là một giáo viên cô không được làm thêm việc tai trái chứ. Nhưng phải nói thật, ngay từ đầu việc kiếm tiền từ doujinshi đã là không đúng rồi”
“T-Tôi không thể cứ thế mà cho không được! Thị trường doujinshi sẽ sụp đổ mất! Không phải tôn trọng người khác là đạo đức kinh doanh à, đặc biệt là trong những sự kiện như thế này”
“Ít nhất thì cô vẫn còn phần tính cách là đáng ngưỡng mộ”
Nó cũng cho thấy sự tự tin của cô ấy nữa. Tự tin rằng tác phẩm của mình quá tuyệt để cho không. Thật không may, tôi cũng đồng ý với cô ấy nữa
Chất lượng truyện khiêu dâm về shota của Murasaki Shikibu-sensei đúng là cao không tưởng. Đó là kiểu tác phẩm mà tôi luôn mong sẽ xuất hiện trên bìa hay trang nhất của tạp chí manga người lớn. Tôi chỉ là không hiểu nỗi tại sao một họa sĩ tài năng như thế lại làm một công việc lành mạnh như ‘giáo viên dạy toán’
“Nhưng đến bây giờ tôi vẫn thấy thật sự may mắn vì đã gặp cô. Vì tôi đang muốn tìm một họa sĩ siêu tài năng lúc ở đó. Nên nếu lúc đó cô mà từ chối thì chắc tôi đành phải cho mọi người xem tác phẩm của cô thôi”
“Ugh... Cậu đang đe dọa giáo viên của mình đấy. Thật là hèn hạ”
“Ngay từ đầu cô đã phải đối mặt với rủi ro lớn rồi, dù vậy tôi vẫn khá khen cho cô khi không hợp tác với nhà xuất bản nào đấy. Nếu lỡ có ai phát hiện ra cô có dính líu đến kiểu công việc này, thì cô coi như xong đời”
Ban ngày, cô ấy là một giáo viên toán học
Ban đêm, cô ấy vẽ truyện khiêu dâm shota
Mọi thứ còn tệ hơn khi hầu hết nội dung trong truyện của cô ấy đều là giáo viên nữ đi dụ dỗ những học sinh ngây thơ của mình. Những cậu bé trong độ tuổi từ tiểu học cho đến cao trung, nhưng cũng chẳng khiến mọi thứ tốt hơn là mấy
“Và hơn hết, không thể tin được cô lại sống cùng tầng của cùng một tòa chung cư với bọn tôi luôn”
“Do lời nguyền đấy!” cô ấy rên rỉ “Tìm cách đối phó với cậu trên trường đã đủ mệt rồi. Vậy mà giờ cậu còn nhúng tay vào cuộc sống thường nhật của tôi nữa”
Tên nhóm của chúng tôi – Liên Minh tầng 05 –
sở dĩ đặt tên như thế vì hầu hết chúng tôi đều sống cùng tầng và cùng một chung cư, hoàn toàn là trùng hợp thôi. Duy mỗi người viết kịch bản của chúng tôi, Makigai Namako-sensei, là sống ở khá xa. Hiện tại ở tầng của chung tôi vẫn còn một phòng đang trống, tôi định bụng sẽ bảo anh ấy chuyển đến gần luôn, nhưng cuối cùng lại thôi vì như thế thì hơi quá. Là một tác giả chuyên nghiệp, việc anh ấy chịu viết kịch bản cho chúng tôi đã là ưu ái lắm rồi
Tôi cũng nghe nói rằng việc sống tách biệt giúp ích rất nhiều cho việc nghĩ ý tưởng. Để anh ấy ống ở xa có thể khiến chúng tôi nhận được nhiều tác phẩm chất lượng và độc đáo hơn từ anh ấy
Nếu bạn có tò mò thì đó là toàn bộ câu chuyện đằng sau tên nhóm của chúng tôi
“Được rồi. Quay trở lại vấn đề trước mắt nào” Tôi gác một chân lên chân còn lại khi đang ngồi trên ghế để tạo áp lực rồi đưa mắt nhìn xuống Sumire đang quỳ gối dưới chân tôi “Cô biết để giữ cho bí mật nho nhỏ của mình không bị lộ ra ngoài thì giờ cô cần phải làm gì đúng chứ?”
“T-Tôi sẽ vẽ mà...” cô ấy nói bằng giọng khàn khàn trong khi dập đầu xuống sàn sau đó ngẩn mặt lên ngay lập tức “ Nhưng là tôi đang bị bí ý tưởng là thật! Tôi hứa sẽ dâng hiến bản vẽ hết mình nếu cậu giúp tôi thoát khỏi tình trạng này!”
“Tôi đoán đó cũng là một phần nhiệm vụ của mình nhỉ. Không còn cách nào khác, tôi sẽ làm bất cứ thứ gì miễn là cô vẽ cho xong phần tranh minh họa của mình”
“Bất cứ điều gì sao?”
“Nếu trong khả năng của tôi. Tất nhiên là trừ việc gia hạn thêm thời hạn nộp bản vẽ cho cô”
“Tôi không yêu cầu quá đáng thế đâu. Nhưng đúng là có thứ cậu có thể giúp tôi đấy... ngay bây giờ” Môi Sumire cong lên thành một
nụ cười khiêu gợi
“Cởi quần ra và cho tôi xem hàng đi”
. . .
“Alo? Cảnh sát phải không?”
“Khônggggggg! Đừng gọi cảnh sát mà! Tôi bị đuổi việc mất! Làm ơn! Tôi cần khoản lương này để tồn tại”
“Im đi, đồ dâm đãng! Cô nghĩ mình có quyền ngăn tôi báo cảnh sát sau những gì mình đã nói à?”
“Ý tôi không phải như thế! Tôi không hay vẽ thanh thiếu niên bình thường, cậu biết mà. Tôi có thể vẽ shota tốt mà không gặp bất trắc gì, nhưng nếu muốn tôi vẽ thêm nhiều kiểu khác, tôi cần có thài liệu tham khảo”
Kiểu than vãn đó khiến tôi khó lòng mà tin được cô ta đã là người lớn. Thêm cả những lời bào chữa ngớ ngẩn đó nữa chứ
“Biết là thế nhưng tôi có yêu cầu cô vẽ tranh khỏa thân hay gì đâu! Sao lại cần ‘địa hàng’ của tôi hả?”
“Cái đó được gọi là ‘giải phẫu’! Tôi cần có tài liệu khỏa thân để hình dung dáng vẻ của nhân vật khi mặc đồ”
“Ừm, nghe cũng hợp lí đấy...”
“Tôi biết có những người không cần thiết phải tham khảo tài liệu liên quan đến những thứ đó, nhưng tôi thì ngược lại! Cắt bớt công đoạn sẽ ảnh hưởng đến chất lượng, và tôi không muốn xảy ra những rủi ro như thế!” Đột nhiên trông cô ấy nghiêm túc lạ thường
Trái với hàng loạt sở thích quái dị của mình, tôi hiểu cô ấy thật sự luôn muốn tác phẩm mình tạo ra phải tốt nhất có thể, và đó là điều tôi thấy tôn trọng ở cô ấy
“Chắc lời giải thích đó chỉ chiếm 95% lí do đằng sau yêu cầu của cô thôi. Vậy 5% còn lại ở đâu hả?”
“Tôi chỉ nghĩ mình sẽ không có cơ hội được ngắm nhìn thỏa thích da thịt của một nam sinh cao trung một lần nào nữa đâu nên...”
“Chín...một...một”
“Tôi đùa thôi! Là đùa mà! Nhìn này, thấy tôi cười không! Ha ha ha”
“Buông câu đùa gì mà sởn như dái mít!” chắc chuỗi đêm thiếu ngủ kéo dài đã khiến não bộ cô ấy lú lẫn rồi. Thảo nào gần đây, cách cô ấy cư xử trên lớp khắt khe hơn hẳn
“Hôm nay nhớ phải ngủ một chút đi, hiểu chưa ?” tôi thở dài
“Tôi sẽ ngủ mà. Nhưng đừng làm gì tôi đấy! Tôi không có hứng thú với người trên 15 tuổi đâu”
“Yên tâm, tôi không định làm gì đâu” Đúng là tôi không hề muốn làm gì thật vì cô ấy là giáo viên của tôi mà, nhưng việc cô ấy từ chối thẳng thừng như thế vẫn làm tim tôi đau nhói “Chỉ cần ngủ một chút là sẽ tỉnh táo lại thôi. Chắc cô cũng không ngủ nhiều do cơn bí ý tưởng hành hạ đúng không?”
“Thôi tỏ ra tử tế đi. Trông cậu như thế thật kì lạ”
“Cô muốn gây sự à”
“Không có! Tôi chỉ nói linh tinh thôi. Là lỗi của tôi”
“Coi chừng cái miệng hại cái thân đấy”
“Chỉ là thật kì lạ vì cậu biết cả chuyện ngủ nghỉ của tôi dù tôi chưa nói gì với cậu cả thôi”
“Tôi đã nói chuyện với cô mỗi ngày trong vòng một năm qua rồi. Chẳng lẽ tôi lại không hiểu cô như thế nào”
“Dù có là thế...Nhưng mà cậu nói đúng, đã nhiều ngày rồi tôi chưa ngủ nghê gì cả” Sumire đặt tay lên đầu rồi thở dài
Khuôn mặt lúc u sầu của cô ấy trông khá hấp dẫn. Phải chi cô ấy cứ trầm cảm như thế suốt đời thì hay biết mấy
“Ngủ đi” Tôi nói lại “Ngủ đi, rồi nạp tí tinh bột vào cơ thể, rồi vận động một chút sau đó bắt tay vào vẽ. Lúc đó cô sẽ có cảm giác như hạn chót của mình có thêm tận 12 giờ”
“Cảm ơn”
“Hẹn gặp lại”
Tôi không muốn ở lại đây lâu hơn. Nếu tôi cứ ở lại lâu thế này, sợ rằng những tin đồn không hãy sẽ đẻ ra ngày một nhiều hơn
Tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế dành cho tội nhân ( nhưng chắc tôi có thể coi nó như ‘ngai vàng’ của mình ), vẫy tay tạm biệt và bỏ lại giáo viên dạy toán dâm dãng của mình
“Chờ chút đã, vẫn còn một chuyện nữa” cô ấy gọi tôi lại
“Còn một chuyện nữa? Cô còn muốn xin lỗi tôi chuyện gì sao?” tôi hỏi
“Không phải! Sao cậu cứ xem tôi như kẻ tệ hại thế?”
“Do kinh nghiệm ấy mà. Vậy chuyện đó là gì?”
“Là về cô bé Tsukinomori Mashiro-chan”
“Ra là chuyện đó!”
“Tôi muốn nói chuyện này với cậu với tư cách là một giáo viên, không phải Murasaki Shikibu-sensei. Nghe nói cậu đang hẹn hò với em ấy hả?”
“Không có chuyện đó đâu”
“Hm. Tôi cũng nghĩ thế”
Cô đang thể hiện ra suy nghĩ rằng việc tôi kiếm được bạn gái là điều không thể đấy. Tại sao mọi người trong Liên minh ai cũng tàn nhẫn hết vậy?
“Đó chỉ là một điều kiện từ ba cô ấy. Điều kiện để chúng ta có thể có được thứ mình muốn”
“Có lý đấy” Sumire gật đầu một cái, sau đó cô ấy cúi đầu xuống với thái độ chân thành hơn “Tôi biết cậu làm điều này vì tất cả chúng tôi...vậy nên thành thật cảm ơn cậu”
“Đừng bận tâm. Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi mọi người đâu. Điều này cốt cũng là để chúng ta có một vị trí trong Honey Play Works. Cô đang là một giáo viên nên đành chịu thôi. Tôi chịu trách nhiệm việc cô không thể làm là điều dễ hiểu mà”
“Đúng nhỉ”
“Tô ghét nhất là làm lãng phí, đặc biệt là lãng phí một tài năng như cô. Tôi thề tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để giải thoát cô khỏi công việc đáng ghét này”
Sumire cúi mặt xuống sàn. Tôi biết cô ấy vẫn còn điều muốn nói nhưng cô ấy chỉ im lặng. Tôi không muốn thúc ép cô ấy nên tôi quyết định vờ như không để ý
“Chúng tôi nhận được chỉ đạo nghiêm ngặt về cách đối xử với con bé” Sumire nói “Đảm bảo rằng chỗ ngồi của con bé là bên cạnh cậu, giữ con bé tránh xa những thành phần rắc rối hay kiểu như thế. Còn một số thứ nữa”
“Họ có nói cô ấy từng tự kỉ một thời gian trước khi chuyển đến đây phải không?”
“Ra là cậu có biết, vậy cậu biết lí do không?”
“Không, tôi không hỏi kĩ. Tôi nghĩ đó không phải việc của tôi”
“Tôi nghĩ cậu cần được biết đấy” Sumire đưa sát mặt lại và thì thầm vào tai tôi “Con bé đã bị bắt nạt”
Tôi biết mà
Có khá nhiều lí do khiến con người tự cô lập chính mình với thế giới bên ngoài, nhưng những lí do hợp lí đối với trường hợp của Mashiro thì lại không nhiều
Bị bắt nạt là kết luận đầu tiên mà tôi có thể nghĩ ra được
“Con bé đã cố giữ một bí mật với cả lớp, Nhưng cuối cùng nó cũng bị lộ ra ngoài” Sumire tiếp tục nói “Và đó là lí do dẫn đến việc bắt nạt”
“Một bí mật sao?”
“Ngay cả những người phụ trách thủ tục chuyển trường cho con bé cũng không biết gì về chuyện đó”
“Phải rồi. Nếu tôi là ba cô ấy tôi cũng sẽ im lặng”
Tôi đã bắt đầu hiểu mục đích của bác tôi là gì rồi. Bác ấy muốn Mashiro có ít nhất một đồng minh trong lớp. Càng tốt hơn nếu đồng minh đó là một tên con trai như tôi, người có thể đứng ra làm tấm khiên cho cô ấy. Bằng cách này có thể giảm thiểu rủi ro bị cô lập và bắt nạt
“Đó là lí do khiến tôi với tư cách là một giáo viên muốn nhắc cậu rằng hãy để ý đến con bé. Nếu con bé có thể tận hưởng những tháng ngày ngày tươi đẹp ở trường thì càng tốt”
“Tôi hiểu rồi. Yên tâm giao cô ấy cho tôi”
“Cảm ơn. Đôi khi cái thói thích nhúng tay vào chuyện của người khác của cậu đúng là tốt thật”
“Còn cô đôi khi biết giữ im lặng cũng tốt đấy”
“Đừng hiểu lầm, tôi đang khen mà. Cả tôi và Ozuma-kun đều biết ơn cậu rất nhiều đấy”
“Tôi phải đi đây. Không thì giờ nghỉ trưa sẽ kết thúc trước khi tôi kịp bỏ bụng mất”
“Rồi cậu cũng sẽ học được cách nhận lời khen thôi”
Sumire bật cười một tiếng nhỏ, dõi theo tôi đến khi tôi bước ra khỏi cửa phòng
Chắc mình phải nhẹ nhàng hơn với cô ấy thôi
Tôi quay đầu nhìn lại và để lại cho cô ấy một món quà chia tay
“Cứ việc khen tôi thỏa thích! Nhưng điều đó không giúp thời hạn nộp bản vẽ của cô kéo dài thêm đâu”
Sumire đáp lại bằng một biểu cảm bất mãn
Trúng tim đen rồi nhé
***
“Sumire-sensei có thể rất nghiêm khắc nhưng cô ấy thật sựu quan tâm đến học sinh lắm đấy. Dù trên lớp cô ấy có khó tính nhưng nếu chịu lắng nghe mày sẽ thấy những gì cô ấy nói đều có lí. Cô ấy thậy chí còn hiểu khi tao nói về mấy thứ lập trình nữa cơ. Cô ấy thông minh lắm đấy” Ozu nhắn qua điện thoại
“Mày yêu cô ta đến thế sao không cưới cô ta luôn đi? Rồi mày có thể giúp tao một ân huệ là khiến cô ta nộp bản vẽ đúng hạn luôn”
“Tao không thích cô ấy đến mức đó đâu. Hơn nữa tao nghĩ ai cũng phải gặp kha khá khó khăn để có thể uốn nắn cô ấy đấy. Có thể mày là ngoại lệ”
“Tao cũng chỉ là một học sinh cao trung như mày thôi biết không? Tao cũng nghĩ mình không thể làm nỗi chuyện đó đâu”
“Phải rồi! Mày chỉ là một học sinh cao trung bình thường thôi mà” Ozu bật cười
“Này đừng có cười nhạo tao nữa”