“Sao chị lại nói những chuyện đó với Aki?”
Giờ đã khuya lắm rồi. Rất muộn rồi, mặt trời đã bắt đầu lấp ló nơi chân trời. Tụi mình đã về lại phòng Cẩm tú cầu. Mình vừa viết tiếp bản thảo của mình vừa liếc biên tập viên – người đang ngồi ở góc phòng nhâm nhi tách trà trong khi dán mắt vào màn hình máy tính bảng của mình. Khi Canary-san bắt đầu nói về Makigai Namako trước mặt Aki, mình cứ sợ rằng anh ấy sẽ phát hiện ra thân phận thật của mình, giờ nghĩ đến trái tim mình vẫn đập thình thịch đây
“Hmmmm” Canary-san ngừng lại và nghĩ về câu hỏi của mình. Ngay sau đó, chị ấy bắt đầu tạo dáng và nói “Cách để tạo ấn tượng cho mình thật ngầu chính là để lại một thứ đáng suy ngẫm hết mức có thể trước khi rời đi!’
“Xàm quá đấy!”
“Squawk!” Canary-san làm vẻ vờ sốc trong khi ôm gối và dùng ngón tay vẽ mặt buồn trên sàn “Bình tĩnh. Mình chỉ là học sinh sơ trung, nhớ không? Mãi mãi là học sinh sơ trung… Mình sẽ mãi mãi trẻ trung và nổi tiếng…”
Khoan đã chị ấy không hề giả vờ. Chị ấy thật sự bị tổn thương vì lời nói đó. Chắc mình vừa biết thêm một điều mới nữa về chị ấy rồi. Mình không nghĩ rằng chị ấy lại nhạy cảm về những thứ như thế đến vậy, đặc biệt là khi chị ấy là một người thành đạt
“Tôi chỉ nghĩ rằng Aki-kun nên nhớ rằng cậu ta đang may mắn như thế nào. Cậu ta có được em - con gà đẻ trứng vàng mà”
“Chị gọi ai là con gà? Muốn chết à?”
“Whoa, whoa, chỉ là phép ẩn dụ thôi mà! Em là một tác giả, phải không? Nên em phải tập làm quen dần với những thứ như thế! Và cả, phải nghiêm túc kiềm chế mấy lời hăm dọa chết chóc nữa” Canary thở dài “Nhớ hồi đầu óc em chỉ toàn hoa với cỏ và không thể viết gì khác ngoài những câu chuyện tình yêu sến súa hạng ba không, chíp?”
“Ngh…”
“Nguyên nhân là do Aki-kun phải không? Tôi sẽ không bao giờ để cậu ta hủy hoại tác giả của mình đâu, chíp!”
“Chị…Chị nói phải”
Mình không thể phủ nhận chuyện này là do Aki được! Đúng là khoảng thời gian đó cảm xúc của mình dành cho Aki quá mãnh liệt đến nỗi ảnh hưởng đến công việc của mình. Mình đã viết một đống những bản thảo rác rưởi mà không hề nhận ra chúng tệ đến mức nào. Nghĩ lại những thứ đó mà mặt mình như bốc cháy. Mình thật sự chỉ muốn chôn vùi những thứ đó trong quá khứ thôi
“Nhưng tôi bắt đầu để mắt một chút đến cậu Aki-kun này rồi đấy”
“Cái gì cơ?”
“Cậu ta chưa đến mức được gọi là dân chuyên, nhưng về khoản chỉ đạo cho Koyagi thì cậu ta làm tốt đấy chứ”
“Thật sao?”
“Thật đấy. Một khi tôi đá đít được ban quản lý của UZA Bunko ra khỏi mấy chiếc ghế đó trong vòng 5 năm tới và thâu tóm toàn bộ quyền lực vào trong lòng bàn tay. Tôi sẽ kiểm soát hết tất cả hiệu sách trên toàn thế giới! Và tôi sẽ để cậu ta giúp tôi một tay. Chíp!”
“Cái gì? Nhưng Aki chỉ để tâm đến chuyện của Liên minh thôi!”
“Đó là lý do tôi khiến cho cậu ta phải suy nghĩ. Cái Liên minh đó có thật sự mang lại lợi ích cho em và những thành viên khác không? Và đó có phải con đường mà cậu ta nên chọn để bước tiếp không?”
“Vậy là chị đang cố làm cho anh ấy cảm thấy lung lay để anh ấy chuyển sang gia nhập UZA Bunko à?”
“Làm ơn đi, qua miệng em nghe nó quỷ quyệt quá đấy. Tôi chỉ thấy rằng cậu ta là một người có tài năng và muốn mượn cậu ta một đôi cánh thôi mà” Canary-san uốn éo giả vờ vô tội
Chị ấy không hề có ý định lừa mình
“Đừng làm Liên minh tan rã. Nếu chị làm thế, Mashiro sẽ không viết gì nữa”
“Tôi xin lỗi! Tôi chỉ nghĩ thế thôi! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Tôi sẽ không bao giờ nói những thứ như thế nữa đâu! Nên làm ơn tha thứ cho tôi đi!” Canary-san khóc lóc van nài “Nghe này, tôi không cố khiến cái Liên minh đó tan rã đâu, chíp! Nhưng nếu Aki-kun không có câu trả lời đủ thỏa mãn câu hỏi của tôi, thì một ngày nào đó nó cũng sẽ tự tan rã thôi!”
“Ý chị là sao?”
“Tôi nghĩ dù tôi có giải thích thì em cũng không hiểu đâu, chíp. Dẫn dắt một tập thể không phải chuyện dễ dàng gì, có quá nhiều thứ phải làm. Nói chung là phức tạp lắm đấy”
Nghe xong mình chỉ biết im lặng
“Nếu Aki-kun mà có câu trả lời tốt thì Liên minh sẽ tiếp tục tồn tại. Nếu không thì tôi sẽ thu nhận cậu ta. Nghe thế nào hả? Tôi không phải quả trứng xấu xa mà!”
“Mashiro nghĩ như thế thì được…”
“Tôi làm điều này cũng vì em mà thôi, chíp”
“Hả?” Mình bối rối chớp mắt trước câu nói của Canary-san
“Tôi biết lý do em chọn bay cùng với Liên minh mà. Câu trả lời cực kì đơn giản thôi, chíp!” Chị ấy giơ một ngón tay lên và nháy mắt một cách hoàn hảo, chắc chị ấy phải tập luyện động tác này cả ngàn lần rồi “Đó là bởi vì em yêu Aki-kun! Em biết đấy, cậu ta có thể cưới em luôn, chỉ cần đó là điều tốt nhất cho Liên minh thôi!”
Giờ không cần soi gương cũng biết mặt mình đỏ đến mức độ nào, không chỉ đỏ thôi mà mình còn thấy nóng ran nữa. Tự nhiên lòi đâu ra chuyện cưới xin vậy chứ?”
“C-Cưới Mashiro ư? Mashiro không muốn làm thế đâu nếu…nếu đó là một phần của dàn xếp”
“Thật sao?”
“Tất nhiên là không rồi! Umm…” Mình ngừng lại, rồi giọng mình bỗng chốc yếu dần đi “Nhưng Mashiro không nghĩ cô ấy làm được đâu!”
Mình không thể phủ nhận cảm giác ghen tị khi nghe chuyện Sumire-sensei trở thành hôn phê giả của anh ấy. Mình muốn gần Aki thêm nữa cơ, dẫu cho sự gần gũi đó có đến từ những lý do giả dối và hời hợt đi chăng nữa
Khoan đã
Có lẽ mình có thể sử dụng thân phận thứ hai của mình là Makigai Namako để tạo lợi thế cho mình. Nếu mình tiết lộ danh tính thật của mình thì sao, và nói rằng mình sẽ chỉ tiếp tục viết kịch bản cho Liên minh nếu Aki chịu cưới mình thì sao? Có lẽ anh ấy sẽ xem xét một cách nghiêm túc về chuyện đó
Chờ đã! Như thế thì tệ kinh khủng!
Aki có một lý do trong sáng và thuần khiết để dành toàn bộ tâm huyết của mình cho Liên minh. Mình không thể cứ vì những động cơ ích kỉ của mình mà phớt lờ cảm xúc đó được, dù mình có yêu anh ấy hay muốn anh ấy để ý đến mình nhiều như thế nào đi chăng nữa. Hơn nữa, mình vẫn muốn trân trọng mối liên hệ của mình với anh ấy cũng như Makigai Namako với Liên minh nữa. Nên mình không muốn vứt bỏ tất cả những điều đó đâu!
Xua tan hết những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, mình tiếp tục trở lại với chiếc bàn phím, lướt đôi tai trên những con phím và gõ nhanh hết mức có thể
“C-Chị đang làm Mashiro mất tập trung đấy. Ra khỏi đây đi”
“Được rồi, chú chim yêu quý. Cố lên nhé! Tôi sẽ gặp lại em sau, chíp!” Canary-san vẫy tay tạm biệt mình trước khi rời khỏi phòng
Mặc dù giờ mình đã ở một mình rồi, nhưng vẫn không thể lấy lại sự tập trung được nữa