Em Gái Của Gian Thần

chương 86: tỷ muội đại chiến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong đại sảnh Thế An Đường, lão thái thái đã mời Thuần Vu Đức và Thuần Vu Kỳ ngồi xuống ghế, bà còn phân phó nha hoan mau mau dâng trà.

Thuần Vu Đức ngồi xuống nhưng Thuần Vu Kỳ lại không ngồi, hắn vẫn quy củ đứng bên cạnh Thuần Vu Đức.

Lão thái thái cười nói: " Thế tử xin mời ngồi." Lần trước ở chùa Thừa Ân, lão thái thái đã sớm biết rõ tính cách của Thuần Vu Kỳ.

Tuy rằng hắn vẫn còn trẻ tuổi, lại còn là vãn bối nhưng bà cũng không thể coi thường hắn, vì vậy lời nói cùng cử chỉ của bà vô cùng khách khí.

Chỉ là Thuần Vu Kỳ vẫn đứng yên lặng. Lúc này Thuần Vu Đức đã lạnh giọng lên tiếng: " Nghiệp chướng! Còn không mau quỳ xuống thỉnh tội với lão thái thái."

Trước khi đến đây Thuần Vu Kỳ đã đề nghị Thuần Vu Đức làm vậy, cho nên sau khi nghe Thuần Vu Đức quát lớn, Thuần Vu Kỳ không có chút do dự nào liền quỳ xuống.

Lão thái thái vì việc này mà cho hoảng sợ, nhanh từ trên ghế đứng lên, thất kinh hỏi: " Thế tử làm gì vậy? Ngài muốn hù chết lão thân sao. Xin ngài mau đứng lên đi."

Tất nhiên Thuần Vu Kỳ sẽ không đứng lên, hắn vẫn thành thành thật thật quỳ trên mặt đất. Sau đó Thuần Vu Đức liền nhận lấy cành mận gai trong tay Trường Thanh, rồi đứng lên đưa cành mận gai đến trước mặt lão thái thái.

Tuy rằng cả đời này lão thái thái đã gặp qua rất nhiều chuyện quan trọng, nhưng khi đứng trước tình huống này bà có chút mơ hồ không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

" Hầu gia cùng thế tử đang làm gì vậy?" Bà cuống quýt cầm trượng trong tay từ từ đứng thẳng người lên nói: " Xin hãy nói rõ."

Thuần Vu Đức nhanh chân đi đến đỡ lão thái thái ngồi xuống, thở dài một hơi nói: " Haizz, là do bản hầu quản giáo Kỳ nhi không tốt. Hôm nay bản hầu cùng Kỳ nhi đến đây để chịu tội với lão thái thái."

Sau đó Thuần Vu Đức còn xin lão thái thái nhận cành mận gai này để đánh Thuần Vu Kỳ, nhưng làm sao bà dám?

Cho nên bà không thể nhận cành mận gai, nghi hoặc hỏi: " Hầu gia cùng thế tử làm như vậy, càng làm cho lão thân không hiểu rõ chuyện gì, nội tâm lão thân cũng sợ hãi. Xin hầu gia hãy nói rõ ràng."

Thuần Vu Đức nhìn thấy lão thái thái không dám nhận lấy, hắn lập tức đặt nó lên trên bàn, quay đầu nhìn Thuần Vu Kỳ quát: " Cháu còn ngây ngốc quỳ ở đó làm gì? Còn không mau nói rõ đêm qua cháu đã có những hành động vô lễ gì với Lý tiểu thư cho lão thái thái biết, còn phải xin lão thái thái trách phạt."

Vẻ mặt Thuần Vu Đức vô cùng giận dữ. Thuần Vu Kỳ thấy vậy, trong lòng thầm cười bất quá trên mặt hắn

vẫn bình tĩnh. Sau đó hắn kể rõ tường tận đầu đuôi sự việc đêm qua ra cho lão thái thái nghe.

Lão thái thái nghe xong, sắc mặt liền không tốt. Đối với Từ Thị, Lý Lệnh Uyển chỉ là chất nữ của mình, cho nên chuyện của nàng không ảnh hưởng đến mình nhiều lắm.

Nhưng Chu Thị thì khác, nghe xong sắc mặt nàng trắng bệch, đôi tay bắt đầu run rẫy.Còn Lý Lệnh Kiều đứng ở gian phòng trong vẻ mặt cũng có chút vi diệu.

Về phần Lý Lệnh Yến, nàng ta càng cảm thấy vui sướng khi nhìn thấy Lý Lệnh Uyển gặp họa, vì thế nàng ta liền liếc mắt nhìn Lý Lệnh Uyển một cái.

Trong lòng nàng ta thầm nghĩ, nếu như để Quảng Bình hầu phủ biết được chuyện này, tất nhiên sẽ đến Lý phủ từ hôn.

Hơn nữa Lý Lệnh Uyển đã mất hết thanh danh, sau này chắc chắn không còn ai muốn cầu hôn nàng nữa? Xem ra cả đời này chỉ có thể sống cô độc ở Lý phủ này mà thôi.

Lý Lệnh Uyển cũng cảm nhận được ánh mắt đầy ác ý của Lý Lệnh Yến, nhưng nàng không phản ứng gì cả.

Hiện giờ Lý Lệnh Yến chỉ biết vui sướng khi thấy người khác gặp họa sao?

Chờ lát nữa Lý Lệnh Yến hiểu rõ mọi chuyện, cho dù lúc trước nàng ta đã dùng trăm phương ngàn kế từ việc rơi xuống nước, để được gả cho Thuần Vu Kỳ. Hay cả khi muốn xuất gia làm ni cô, thậm chí là thắt cổ tự tử nháo loạn cả lên, nhưng Thuần Vu Kỳ vẫn như cũ không có ý định thành thân với nàng ta.

Cho dù Lý Lệnh Uyển đã cố gắng khuyên nhủ Thuần Vu Kỳ như thế nào, nhưng hắn vẫn nhất định muốn chịu trách nhiệm với nàng.

Nghĩ đến đây, Lý Lệnh Uyển cảm thấy trong lòng không biết phải làm gì? Hơn nữa nàng không biết chờ sau khi Lý Lệnh Yến biết rõ ý muốn của Thuần Vu Kỳ thì nàng ta sẽ phản ứng ra sao.

Lúc này bên ngoài đại sảnh, lão thái thái cũng nghe hết mọi sự việc xảy ra giữa giữa hai người bọn họ.

Sau đó Chu Thị nghẹn ngào nói: " Chuyện này phải giải quyết như thế nào mới tốt đây? Uyển Uyển cùng Quảng Bình hầu phủ đã định ra hôn sự, nếu để Quảng Bình hầu phủ biết được chuyện này, thì Uyển Uyển phải làm sao?"

Lão thái thái nhanh chóng trừng mắt với Chu Thị, bà muốn trách Chu Thị không được nháo loạn, gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc. Hơn nữa còn đứng trước mặt người ngoài khóc lóc như vậy thật quá mất thể diện.

Nhưng kỳ thật trong lòng lão thái thái cũng có chút tức giận, chẳng qua bà không thể để cho Thuần Vu Đức cùng Thuần Vu Kỳ nhìn thấy.

Mặc kệ như thế nào, việc nữ tử bị nam nhân khác nhìn thấy hết cơ thể còn có tiếp xúc thân mật, cho dù là chỉ vì cứu mạng của nàng thì chuyện này cũng có thể hiểu được.

Chẳng lẽ khi ấy Thuần Vu Kỳ chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, thì Lý Lệnh Uyển sẽ chết mất.

Cho nên lão thái thái chỉ trầm mặc, ngữ khí cũng không còn cung kính như vừa rồi: "Việc này lão thân đã hiểu. Còn phải cảm tạ thế tử đã cứu mạng cháu gái của ta."

Cái này giống như Thuần Vu Kỳ nói một đằng lão thái thái lại nghe một nẻo, vì vậy Thuần Vu Đức cùng Thuần Vu Kỳ đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của bà.

Thuần Vu Kỳ lập tức quỳ thẳng người, trầm giọng nói: " Hôm nay ta cùng bá phụ đi đến quý phủ. Thứ nhất là muốn chịu tội, thứ hai ta muốn cầu hôn Lý tiểu thư."

Nói tới đây, Thuần Vu Kỳ liền cúi người xuống, nói: " Cầu xin lão thái thái thành toàn."

Tình huống hiện giờ giống như nước lạnh đổ vào chảo dầu sôi, mọi người trong phòng đều bắt đầu kinh ngạc.

Còn Lý Lệnh Yến đứng ở gian phòng bên cạnh lại dùng ánh mắt cùng biểu tình quỷ dị nhìn về phía Lý Lệnh Uyển.

Nhưng Lý Lệnh Uyển vẫn cứ bình tĩnh để nàng ta tuỳ ý nhìn mình, trong lòng nàng thầm nghĩ, bất ngờ chưa, chắc ngươi cảm thấy bất ngờ lắm có đúng không?

Hiển nhiên lão thái thái cũng không muốn vòng vo, khó xử đáp lời: " Nhưng mà cháu gái của ta cùng Quảng Bình hầu phủ đã định hôn sự với nhau, thế tử nói đến việc này, chỉ sợ lão thân cũng không thể tự mình làm chủ."

Tuy rằng cả hai đều là có danh nghĩa hầu tước, nhưng Quảng Bình hầu phủ làm sao có thể so sánh được với Vĩnh Hoan Hầu?

Nếu có thể để Lý Lệnh Uyển gả cho thế tử của Vĩnh Hoan Hầu, tất nhiên trong lòng lão thái thái rất sẵn lòng, cho nên những lời nói vừa rồi của bà sớm đã có ý tứ đó.

Ngay từ đầu Thuần Vu Kỳ đã lường trước việc này, bằng không sáng sớm hắn cũng đã không đi đến Quảng Bình hầu phủ yêu cầu thư từ hôn làm gì.

Vì vậy hắn nhanh tay lấy thư từ hôn trong người ra, đưa cho nha hoàn đem đến trước mặt lão thái thái.

" Đây là thư từ hôn do Quảng Bình Hầu tự tay viết, xin lão thái thái xem qua." Thuần Vu Kỳ nhanh chóng lên tiếng.

Lão thái thái đưa tay nhận lấy lá thư vừa mở ra xem, quả thực bà vui mừng khôn xiết. Cuối cùng mọi chuyện khó khăn đã được giải quyết, hơn nữa không phải tự đích thân bà mở miệng trước, làm sao không vui mừng cho được?

Lão thái thái vui mừng thể hiện ra mặt, theo sau bà khép lá thư lại, cười vui sướng nói: " Tốt, tốt. Hầu gia cùng thế tử đã thành tâm đến đây, mối hôn sự này làm sao lão thân không thể không đáp ứng? Nay lão thân sẽ tự làm chủ, đồng ý mối hôn sự này."

Lúc này Lý Lệnh Uyển đang ngồi trên ghế trong gian phòng cách vách, nàng không hề có động tĩnh gì. Bởi vì nàng biết rõ cho dù bản thân mình có nói điều gì thì cũng chẳng có ai thèm nghe.

Hơn nữa nàng cũng đã năm lần bảy lượt nói rõ ý muốn của mình cho Thuần Vu Kỳ biết, nhưng hắn vẫn không có chút nào để tâm nào. Hiện tại còn có lão thái thái ở đây, nàng còn có thể nói điều gì? Tất nhiên là không thể.

Chỉ cần nàng lên tiếng nói bản thân không muốn gả cho Thuần Vu Kỳ, thì nhất định lão thái thái sẽ sai nha hoàn nhốt nàng vào phòng, một bước cũng không cho nàng rời khỏi phòng.

Sau đó chờ đến ngày thành thân, nếu nàng vẫn còn dám phản kháng nói không chừng bà còn sai người trói áp giải nàng lên kiệu hoa.

Bởi vì chuyện này lại sẽ làm liên lụy đến Chu Thị. Lý Lệnh Uyển chỉ biết thở dài, nàng quay đầu nhìn Lý Lệnh Yến nói: " Tam tỷ, tỷ nói xem chuyện này ta phải làm sao? Trong lòng ta thật sự không muốn gả cho Thuần Vu Kỳ, nhưng hắn một hai cứ muốn lấy ta. Tỷ nói xem nếu ta cắt tóc làm ni cô, hay thắt cổ tìm chết, hắn có thể buông tha cho ta không?"

Lý Lệnh Kiều nghe vậy liền xì một tiếng bật cười, còn Lý Lệnh Yến lại liều mạng cắn chặt môi, nhìn Lý Lệnh Uyển bằng ánh mắt như muốn phu ra lửa.

Lý Lệnh Uyển cũng không khách sáo nữa, nàng trừng mắt lại với Lý Lệnh Yến.

Trước kia nàng không muốn nước sông phạm nước giếng, nhưng hiện tại Lý Lệnh Yến đã muốn dồn nàng vào đương chết, vì sao nàng còn phải cố nhẫn nhịn?

Trước tiên để cho Thuần Vu Đức cùng Thuần Vu Kỳ rời khỏi, nàng sẽ nhanh nói hết mọi chuyện cho lão thái thái biết, rốt cuộc đêm qua vì sao nàng lại rơi xuống nước.

Dù sao Lý Lệnh Yến cùng Tôn Lan Y là mẫu tử, cho nên tướng mạo vẫn có vài phần giống nhau. Nếu bây giờ nàng lôi kéo Lý Lệnh Yến đến trước mặt lão thái thái nói rõ sự việc, khó đảm bảo Thuần Vu Đức khi nhìn thấy Lý Lệnh Yến sẽ không sinh nghi.

Cho nên cứ để mọi chuyện ổn thoả, để Thuần Vu Đức cùng Thuần Vu Kỳ rời đi, sau đó nàng sẽ ra ngoài nói rõ ràng mọi chuyện của Lý Lệnh Yến.

Sau khi nàng nói những lời châm chọc Lý Lệnh Yến, thì bên ngoài đại sãnh lão thái thái và Thuần Vu Đức đã gọi nhau là thông gia.

Thuần Vu Đức phân phó gã sai vặt đem sính lễ lớn đến đây. Tất nhiên Thuần Vu Kỳ cũng không cần phải quỳ nữa, sớm đã được lão thái thái kêu đứng lên, bà còn kêu hắn là tôn nữ tế ( Cháu rể).

Theo sau bà còn cùng Thuần Vu Đức bàn bạc hôn sự của Lý Lệnh Uyển và Thuần Vu Kỳ.

Trên đường đến đây, Thuần Vu Kỳ đã nói qua với Thuần Vu Đức, hắn muốn ngày thành thân càng sớm càng tốt.

Vì thế sau khi lão thái thái cùng Thuần Vu Đức bàn bạc, bọn họ quyết định ngày mai Vĩnh Hoan Hầu phủ sẽ mời bà mối đến Lý phủ cầu hôn, sau đó Thuần Vu Kỳ sẽ đem thiếp canh đến đây, tìm ngày lành tháng tốt cử hành hôn lễ.

Lão thái thái vui sướng đáp ứng. Tất nhiên trong lòng Chu Thị cũng cảm thấy cao hứng, ngay cả Từ Thị cũng cảm thấy Lý gia sau này sẽ trở thành thân thích của Vĩnh Hoan Hầu phủ đối với tương lai của Lý Duy Lương và Lý Lệnh Kiều sẽ có lợi, vì vậy vẻ mặt của mọi người đều vui mừng.

Chỉ là bỗng nhiên lúc này nghe được bên ngoài cửa có người la to: " Hôn sự này ta không đồng ý."

Tháng tám thời tiết mát mẻ, nhưng buổi tối vẫn có chút lạnh, giống như hiện tại tuy đã là buổi trưa nhưng vẫn không cảm thấy có chút nóng bức nào. Cho nên sáng sớm cửa sổ trong đại sảnh Thế An Đường đều được nha hoàn mở ra.

Lúc này mọi người trong phòng nhìn ra ngoài cửa, liền nhìn thấy Lý Tu Bách đang tiến vào trong.

Gần đây hắn vừa mất nhi tử, lại còn bị giáng chức, vì thế tâm trạng của hắn không mấy tốt suốt ngày chỉ biết uống rượu giải sầu.

Rõ ràng không lâu trước đây, hắn còn có dáng vẻ tao nhã lịch sự, nhưng hiện tại chỉ làm cho người khác cảm thấy bộ dạng của hắn thật uể oải không có chút tinh thần nào cả.

Hơn nữa đêm hôm qua hắn còn uống rượu, mới vừa nghe tin hắn đã vội vã chạy đến đây, cho nên đầu tóc có chút rối loạn, y phục thì lại nhăn nhúm, mặt mày còn chưa rửa, nhìn thấy thôi đã có cảm giác lôi thôi lếch thếch.

Lão thái thái trầm mặc nói với hắn: " Có khách quý ở đây, vì sao ngươi lại không ăn bận tươm tất vào? Còn không mau đi rửa mặt, thay đổi y phục cho chỉnh tề rồi hãy quay lại đây."

Mấy ngày nay lão thái thái cũng ít lần khuyên nhủ Lý Tu Bách, nhưng cho dù bà nói thế nào ngay cả trách mắng, thậm chí cả đánh hắn thì hắn cũng không hề thay đổi, vẫn không chịu phấn chấn tình thần trở lại.

Cho nên trong lòng lão thái thái cũng vô cùng khó chịu, bất quá bà cũng không còn biện pháp gì với Lý Tu Bách.

Lý Tu Bách cũng không hề để tâm đến lời nói của lão thái thá, hắn quay đầu nhìn về phía Thuần Vu Đức.

Hiện tại bộ dạng của hắn lôi thôi uể oải làm sao sánh bằng dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của Thuần Vu Đức.

Ngay cả vẻ mặt của Thuần Vu Đức cũng trầm ổn, ánh mắt ôn hoà trầm tĩnh, lời nói cũng tiêu sái lỗi lạc.

Trong nháy mắt Lý Tu Bách liền cảm thấy có một cổ hỏa khí đang bốc lên, khiến cho cơ thể hắn đều tràn đầy sự ghen ghét.

Đây chính là nam nhân mà Tôn Lan Y ngày đêm thương nhớ! Cho dù mấy năm qua hắn có móc hết ruột gan cho Tôn Lan Y, nhưng nàng vẫn luôn lạnh nhạt với hắn, trước sau nàng đều không quên được người nam nhân này. Hiện tại làm sao hắn có thể đồng ý làm thông gia với người nam nhân này?

Vì thế Lý Tu Bách mang theo hận ý, lớn tiếng nói lại một lần nữa: " Ta không đồng ý mối hôn sự này."

Bên trong gian phòng cách vách, Lý Lệnh Yến cảm thấy vui sướng không thôi. Còn Lý Lệnh Uyển nghe xong, vẻ mặt lại vô cảm.

Tất nhiên trong lòng Lý Lệnh Uyển hiểu rõ Lý Tu Bách sẽ không đồng ý mối hôn sự này, nguyên nhân không cần nói nàng cũng biết. Bất quá Lý Tu Bách làm sao chống đối lại được với lão thái thái đây.

Quả nhiên khi nghe xong lời của Lý Tu Bách, lão thái thái liền xụ mặt, liền ra lệnh nha hoàn cùng vú gia đứng trong phòng: " Tam lão gia say rượu còn chưa tỉnh, các người mau đưa Tam lão gia về phòng nghỉ đi, chờ sau khi Tam lão gia tỉnh hãy đi đến đây nói chuyện."

Mặc khác bà cười nói với Thuần Vu Đức cùng Thuần Vu Kỳ: " Xin hầu gia cùng thế tử chớ chê cười."

Sau đó vẻ mặt Thuần Vu Đức nhàn nhạt, nói: " Lão thái thái khách khí." Bất quá trong lòng hắn cũng có chút nghi ngờ vì sao Lý Tu Bách lại phản đối kịch liệt mối hôn sự này.

Còn Thuần Vu Kỳ vẻ mặt lại càng lạnh nhạt, tựa như hắn không hề nghe thấy những gì Lý Tu Bách nói, hắn vẫn ung dung dùng trà.

Trước đó ở chùa Thừa Ân hắn đã nhìn rõ thái độ của Lý Tu Bách đối với Lý Lệnh Uyển. Hơn nữa việc này lão thái thái đã đồng ý, cho dù Lý Tu Bách có nháo loạn như thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến việc đó.

Nhưng Lý Tu Bách vẫn cố gắng nháo loạn, hắn làm lơ lời lão thái thái nói, thậm chưa hắn còn đứng giữa đại sảnh lớn tiếng nói với lão thái thái: " Uyển nhi là nhi nữ của ta, phải nghe theo sự sắp đặt của phụ mẫu, ngay cả hôn sự của nó cũng phải do ta tự mình quyết định."

Bỗng nhiên có một tiếng nhỏ vang lên, Thuần Vu Kỳ buông tách trà trong tay xuống bàn, hờ hững nhìn thoáng qua Lý Tu Bách, sau đó lại nhìn về chậu hoa cúc trên bàn.

Việc nhà người khác hắn không tiện xen vào, cũng không đáng để hắn ra tay. Hơn nữa người bên ngoài đều cho rằng ngày sau Lý Tu Bách sẽ trở thành nhạc phụ của hắn, nhưng kỳ thật trong lòng hắn chẳng hề muốn tôn kính Lý Tu Bách chút nào cả.

Bất quá tốt xấu gì hắn cũng phải tỏ vẻ cung kính với Lý Tu Bách một chút, vì thế hắn làm sao có thể lên tiếng nói gì?

Thuần Vu Đức cũng không lên tiếng. Dù sao từ khi sinh ra hắn đã chính là thế tử của Vĩnh Hoan Hầu, địa vị danh giá người như Lý Tu Bách không đáng để hắn đặt vào khoé mắt.

Lúc này lão thái thái thật sự rất tức giận, bà cầm chặt trượng gỗ đập mạnh xuống mặt đất, nói: " Tốt nhỉ, ngươi cũng biết lệnh phụ mẫu khó cải, vậy có phải ta không phải là mẫu thân ruột của ngươi?"

Tiếp đến bà lại phân phó nha hoàn cùng bà vú đứng trong phòng: " Còn không mau đưa Tam lão gia trở về?"

Bất quá Lý Tu Bách vẫn không chịu đi, ươn ngạnh nói: " Mẫu thân, chuyện khác ta đều có thể nghe theo người. Tóm lại chuyện hôn sự của Uyển nhi cùng Vĩnh Hoan hầu phủ, ta không đồng ý."

Lão thái thái bị hắn chọc đến tức giận vô cùng, bà

nói: " Ngươi luôn miệng nói Uyển nhi là nhi nữ của ngươi. Nhưng vì sao khi nhi nữ của ngươi tìm được một mối hôn sự tốt như thế, thì người làm phụ thân như ngươi lại không vui? Vậy ngươi mau nói cho ta nguyên nhân vì sao ngươi không đồng ý mối hôn sự này."

Lý Tu Bách ấp a ấp úng không trả lời. Bởi vì hắn không thể nói là vì Tôn Lan Y. Nếu như để Thuần Vu Đức biết được Tôn Lan Y đang ở trong Lý phủ, chỉ e rằng Thuần Vu Đức sẽ nhanh chóng đoạt người đi.

Chẳng phải đến lúc đó những gì hắn đã làm với Tôn Lan Y thì Thuần Vu Đức đều sẽ biết hết sao? Thậm chí chức quan của hắn cũng không thể giữ nổi.

" Nếu như ngươi đã không trả lời được, vậy vì sao lại còn muốn phản đối?" Lão thái thái lời ít ý nhiều: " Việc hôn sự của Uyển nhi, hôm nay lão tử ta sẽ dốc lòng đồng ý. Nếu ai còn muốn ý kiến, cứ việc đến tìm ta để giải bày."

Sau đó bà lệnh nha hoà cùng vú già đưa Lý Tu Bách rời khỏi đây, theo sau bà lên tiếng xin lỗi Thuần Vu Đức và Thuần Vu Kỳ: " Khuyển tử thất thố, mong hầu gia cùng thế tử chớ chê cười."

Thuần Vu Đức nhàn nhạt cười nói: " Hai nhà chúng ta đã là thông gia, lão thái thái cũng không cần khách khí như vậy."

Tiếp đến bọn họ trò chuyện một lúc, Thuần Vu Đức lên tiếng cáo từ. Trước khi Thuần Vu Kỳ rời đi, hắn

thoáng nhìn qua gian phòng bên cạnh. Hắn biết Lý Lệnh Uyển đang ở bên trong, thật sự hắn rất muốn gặp mặt nàng một lần.

Hiện giờ đã không giống trước kia, bọn họ giờ đây đã có hôn ước, có phải sau này hắn sẽ có thể danh chính ngôn thuận gặp mặt nàng không?

Ngay cả việc mua vòng tay, mua trang sức hắn đều có thể đeo chúng cho nàng, thậm chí là cài trang sức lên tóc nàng?

Khi nghĩ đến điều đó, trong lòng Thuần Vu Kỳ chợt cảm thấy thật ngọt ngào. Bất quá hắn biết hiện giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để gặp nàng, vẫn nên chờ thêm mấy ngày nữa lại đi đến đây.

Chờ sau khi tiễn Thuần Vu Đức cùng Thuần Vu Kỳ rời khỏi, trên mặt lão thái thái liền không còn cười nữa, liền phân phó nha hoàn: " Mời Tứ tiểu thư ra đây."

Nha hoàn lên tiếng đáp ứng, tiếp đến nha hoàn đi đến phòng cách vách mời Lý Lệnh Uyển ra đại sảnh. Ngay cả Lý Lệnh Kiều cùng Lý Lệnh Yến cũng bước ra.

Tuy rằng Lý Lệnh Kiều cũng có chút ghen ghét với Lý Lệnh Uyển, nhưng nàng ta vẫn có vài phần thật tâm vui vẻ, cho nên vẻ mặt nàng ta không tốt cũng không xấu. Chỉ là vẻ mặt của Lý Lệnh Yến lại vô cùng khó coi.

Lúc nàng ta rơi xuống nước, Thuần Vu Kỳ chỉ phân phó hộ vệ đến cứu mình. Sau đó hắn luôn tìm cách tránh né không muốn gánh trách nhiệm với nàng ta.

Nhưng hiện nay khi Lý Lệnh Uyển rơi xuống nước, hắn lại đích thân đi cứu còn muốn chịu trách nhiệm với Lý Lệnh Uyển.

Thậm chí hắn còn không tiếc tự mình đi đến Quảng Bình hầu phủ lấy thư từ hôn, sau đó lại còn đến Lý phủ cầu hôn.

Nói cách khác, đêm hôm qua chính tay nàng ta đã đẩy Lý Lệnh Uyển ngã xuống nước, thế nên nàng ta đã vô tình giúp cho Lý Lệnh Uyển có mối hôn sự này.

Nghĩ đến đây, Lý Lệnh Yến cảm thấy trong lòng hận không thể tả được. Trái tim trong lòng ngực đập loạn xạ, hai má cũng nóng bỏng một mảnh, vô cùng tức giận.

Dựa vào cái gì mọi chuyện tốt đẹp đều bị Lý Lệnh Uyển chiếm hết? Rốt cuộc nàng ta có phương diện nào không bằng Lý Lệnh Uyển?

Ngay cả chuyện lần trước ở chùa Thừa Ân, trong phủ này đã có không ít người ở sau lưng cười chê nàng ta. Trải qua chuyện hôm nay, chẳng phải mọi người càng sẽ chê cười nàng ta sao?

Lúc này Lý Lệnh Yến tức giận gắt gao nắm chặt đôi tay, ngay cả các móng tay đều đâm thật sâu vào lòng bàn tay.

Lý Lệnh Uyển nhìn thấy bộ dạng này của Lý Lệnh Yến, nàng hiểu rõ hiện giờ Lý Lệnh Yến rất tức giận bản thân. Nhưng nàng cũng không muốn tiếp tục nhẫn nhịn Lý Lệnh Yến nữa.

Trước kia bởi vì nàng cảm thấy không cần thiết, dù sao nước sông cũng không phạm nước giếng, mỗi người sống tốt cuộc sống của mình là đủ rồi.

Thế nhưng hiện tại Lý Lệnh Yến lại muốn ra tay với mình, vậy thì nàng còn nhận nhịn làm gì? Để nàng ta ra tay hại nàng nữa sao?

Vì thế Lý Lệnh Uyển nhanh chóng quỳ xuống trước mặt của lão thái thái. Bất quá bà còn tưởng rằng nàng là vì chuyện đêm qua muốn thỉnh tội, cho nên bà hiền từ nói: " Hài tử ngoan, cháu làm gì vậy? Mau đứng lên đi. Chuyện tối hôm qua, tổ mẫu sẽ không trách cháu. Hơn nữa vừa rồi Vĩnh Hoan hầu cùng Vĩnh Hoan hầu thế tử đã đích thân đến đây cầu hôn, cho nên chuyện đêm qua sẽ không có ai dám sau lưng cháu nói năng lung tung."

Theo sau bà lại cảm thán nói: " Hài tử ngoan, cũng coi như trong hoạ mà có phúc nha."

Cũng không phải là không có phúc. Vô luận là từ tướng mạo đến học vấn, ngay cả gia thế của Thuần Vu Kỳ đều hơn hẳn Lương Phong Vũ.

Nhưng Lý Lệnh Uyển vẫn không chịu đứng lên, hơn nữa nàng còn lên tiếng nói: " Tổ mẫu, đêm hôm qua việc cháu gái rơi xuống nước kỳ thật là có ẩn tình."

Lý Lệnh Yến nghe xong vội kinh hãi, gương mặt không còn miếng máu, trắng bệch một mảnh.

Hiện giờ nàng ta cũng không còn tâm trạng nào mà ghen ghét Lý Lệnh Uyển nữa, bởi vì nàng ta đang suy nghĩ đối sách.

Lão thái thái nghe xong sắc mặt cũng thay đổi, bà nghiêm túc hỏi: " Lời nói này của cháu là có ý gì? Chẳng lẽ không phải trong lúc hỗn loạn cháu bị trượt chân ngã xuống nước?"

Lý Lệnh Uyển lắc đầu nghiêng người đưa tay chỉ vào Lý Lệnh Yến, nói: " Đêm qua là do chính Tam tỷ đẩy cháu rơi xuống nước."

Nếu là bình thường nàng sẽ khóc lóc tỏ vẻ đáng thương chất vấn Lý Lệnh Yến, vì sao thân là tỷ muội với nhau Lý Lệnh Yến lại ra tay với nàng như vậy? Nhưng hiện tại nàng cảm thấy làm điều đó cũng không cần thiết.

Mới vừa rồi nàng cùng Thuần Vu Kỳ đã định ra hôn sự, chắc chắn trong lòng lão thái thái sớm xem nàng như bảo bối, tất nhiên sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ uỷ khuất nào.

Cho nên việc Lý Lệnh Yến đẩy nàng ngã xuống nước, dù cho là nàng ăn nói bừa bãi, hay là cố tình vu oan hãm hại Lý Lệnh Yến, thì nói cho cùng lão thái thái cũng sẽ cho nàng vài phần thể diện, hơn nữa bà còn sẽ ra tay trừng phạt Lý Lệnh Yến.

Cái này là đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ. Nói trắng ra, hiện giờ Lý Lệnh Yến đã thất thế. Trong lòng lão thái thái Lý Lệnh Yến làm sao có thể sánh bằng địa vị của nàng? Chỉ cần một câu nói này của nàng cũng đủ khơi chuyện đó ra rồi.

Quả nhiên lão thái thái vừa nghe Lý Lệnh Uyển nói những lời này, gương mặt bà liền trầm xuống. Theo sau bà ngẩng đầu nhìn Lý Lệnh Yến bằng ánh mắt không hề có chút thiện ý nào, thấp giọng hỏi: " Đã có chuyện gì xảy ra?"

————————-//—-//————————

Tác giả có lời muốn nói: Vâng, chương sau Nguyên ca trở về. Nếu Nguyên ca không trở về nương tử sẽ chạy mất,Thuần Vu Kỳ cũng sẽ phải chuẩn bị tinh thần.

Editor: các cậu có thấy hấp dẫn chưa!! Cuối cùng Lý Lệnh Yến cũng có ngày hôm nay

Truyện Chữ Hay