Em gái của đứa bạn chỉ quấy rầy mình tôi

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 4: Người giáo viên quyến rũ có hứng thú với tôi

“Mình tên là Tsukinomori Mashiro. Ừm… m-mình sẽ học cùng lớp mọi người từ hôm nay. Và, ngoài ra thì, ừm… m-mình đang hẹn hò với Ooboshi Akiteru-kun…”

Ngay giây phút đó tôi đã biết rằng ngày hôm nay sẽ vô cùng khó khăn.

Cô học sinh mới toanh vừa chuyển tới này đã tuyên bố trong lời giới thiệu dài mười giây của mình là chúng tôi đang hẹn hò. Cả lớp quay sang nhìn tôi, khuôn mặt họ có biểu cảm giống như những vận động viên nhảy dù khi nhận ra giữa chuyến bay rằng họ không có dù.

“Ooboshi… Nghiêm túc sao?!”

“Một người xinh đẹp như vậy lại đang hẹn hò với…cậu ta ư?”

“Chết tiệt! Mất cơ hội ngay từ đầu rồi!”

“Khoan. Ooboshi là ai thế?”

Căn phòng nổ ra những câu hỏi và sự nghi ngờ, nhưng sự phẫn nộ trong từng giọng nói thì không lẫn đi đâu được.

Ngoài ra, thằng cuối cùng đó không biết tên bạn cùng lớp luôn à? Nếu chắc-là-Suzuki nghe được chuyện này, tôi chắc là cậu ta sẽ rất tức giận đấy!

Tôi không thể tin được sự chú ý mà tôi bỗng nhận được chỉ vì giờ tôi đã có “bạn gái”, trong khi tôi đã vô cùng tầm thường trong tất cả mọi mặt. Bọn này thật sự bị quá ám ảnh bởi những chuyện này rồi.

“C-Chào, Tsukinomori-san! Mình có một câu hỏi! Bạn và Ooboshi-kun gặp nhau lần đầu ở đâu vậy?”

“Hử? Ồ, ừm… trong nhà vệ sinh.”

“Hử?”

Trời đất. Làm ơn nghĩ trước khi nói chứ.

Điều đó thậm chí còn không đúng! Chúng tôi gặp nhau trước tối hôm qua mà! Khoảng mười năm trước ấy? Thử dùng cái đầu đó của em để nghĩ ra một câu trả lời hợp lý hơn đi!

“T-Thật ra gì, mình quên rồi! Nên là, ừm… Đừng bao giờ hỏi lại mình nữa!”

Mashiro cúi đầu, và nhanh chóng tới chỗ ngồi của mình và không trả lời thêm câu hỏi nào nữa. Những tiếng thì thầm đầy sự thất vọng vang lên khắp lớp, nhưng may là họ đã bỏ qua chủ đề này. Tôi đã được nhắc nhở một lần nữa về thực tế của vấn đề.

Mọi người thường có lý ở ngoài đời hơn là, giả sư như, trong anime, khi mà họ chắc chắn sẽ hỏi từng chút một về mối quan hệ của chúng tôi. Mặc dù mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, mọi người sẽ nhanh chóng quên đi về chúng tôi và tiếp tục với cuộc sống của họ thôi.

Tất nhiên là vẫn sẽ có rủi ro lũ con trai sẽ si mê em ấy, nhất là khi em ấy đáng yêu như vậy, nhưng không ai trong số chúng sẽ đủ ngu ngốc để làm chuyện đó vì em ấy đã có bạn trai. Thật xấu hổ để thú nhận việc này nhưng lý do của chú tôi đang dần trở nên có lý. Cũng không phải tự nhiên chú ấy là CEO[1] của một doanh nghiệp toàn cầu đâu.

Mashiro duyên dáng ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh tôi, đầu cúi xuống một cách ngượng ngùng. Chỗ ngồi đó đã trống một khoảng thời gian rồi, và tôi bỗng tự hỏi rằng quan hệ của chú tôi rộng tới mức nào. Có lẽ chú ấy có gì đó với hiệu trưởng. Tôi chắc rằng tôi sẽ không muốn bị tống tiền bởi một người như vậy đâu.

“Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này bằng một cách nào đó thôi”

Tôi nở một nụ cười cảm thông với em ấy. Sự lo lắng trên khuôn mặt em ấy chợt biến mất.

“Đừng có nói chuyện với em, con quỷ biến thái. Đừng nghĩ là em đã quên những việc anh đã làm đấy.” Cái lườm của em ấy khiến tôi lạnh đến cả xương tủy.

“Em đã đóng giả một cô gái ngây thơ và ngại ngùng một cách hoàn hảo lúc ở trên kia mà. Thái độ như bây giờ là sao chứ?”

“Ồ, không có gì đâu, thật đấy. Chỉ là tôi ghét anh và mọi thứ về anhthôi.”

“Ờm… Tôi phải giả vờ làm bạn gái của anh đấy, em biết mà.”

“Ồ, bọn ngốc này sẽ không để ý đâu, miễn là ta giả vờ khi họ để ý thôi. Trong lúc đó, tôi sẽ thấy biết ơn nếu anh để tôi yên một mình đấy. Đừng có nhìn qua tôi.”

“Đ-Điều đó sẽ khó đấy, em không nghĩ vậy à?”

Chúng tôi đang nói thầm với nhau để chắc rằng không ai nghe thấy. Sẽ an toàn hơn nếu chúng tôi ít nhất giả vờ như là chúng tôi thân thiết với nhau, kể cả khi chúng tôi nghĩ rằng không ai đang để ý, nhưng có vẻ như Mashiro không muốn hợp tác vậy.

“Mày nghĩ bọn họ hẹn hò thật không?”

Tôi đã có thể lờ mờ nghe được những lời thì thầm từ những đứa trong lớp rồi. Tôi ghét phải nói rằng tôi đã bảo rồi, nhưng…

“Cậu ấy nhìn tức giận lắm! Như thể cậu ấy ghét thằng đó vậy!”

“Ôi trời ạ, đây là lý do mày vẫn còn trinh đấy. Các cặp đôi hay cãi nhau mà? Ý tao là, bố mẹ mày cũng thường như vậy đúng không?”

“Ừ nhỉ! Có lý. Chắc họ là một đôi thật.:”

Tôi có nói là những lời thì thầm đúng không nhỉ? Vì tôi có thể nghe rõ từng từ một.

Tôi chỉ thấy may là bọn họ khá là ngu ngốc thôi. Cũng như Mashiro, tôi bắt đầu tin rằng chúng tôi có thể lừa được họ.

Tuy nhiên, kể cả nếu chúng tôi lừa được số đông, số ít bạn bè của tôi là một vấn đề khác. Một trong số họ lúc này đang ngả tới trước từ phía sau tôi và thì thầm vào tai tôi.

“Tao không biết là mày có bạn gái đấy! Sao mày lại giữ bí mật vậy?”

“Tao sẽ giải thích sau, Ozu, nhưng không giống như mày nghĩ đâu.” “Tao cũng đoán vậy. Có vẻ sai sai.” “May là mày nghĩ vậy. Sẽ bớt tốn thời gian đấy.” “Có phải liên quan tới… việc đó không?” “Ừ.”

Ozu vẫn luôn nhạy bén như mọi khi. Cậu ấy đã biết về cuộc đàm phán giữa tôi và Tsukinomori-san. Sau cùng thì, nó cũng ảnh hưởng tới tương lai cậu ấy nữa.

Cậu ấy là một trong những thành viên chủ chốt của nhóm mà tôi đang cố đưa vào Honeypace Works, cũng là lý do lớn nhất mà tôi làm chuyện này, nên sẽ không công bằng nếu tôi không giải thích mớ hỗn độn này cho cậu ấy. Vấn đề là tôi sẽ giải thích như thế nào thôi.

“Tao sẽ kể cụ thể cho mày sau, nhưng nói chung là tao phải giả vờ làm người yêu em ấy.”

Đó chắc là cách tốt nhất để tóm tắt tình hình rồi. Ozu cười lớn.

“Cái gì cơ? Như rom-com ấy à?”

“Thằng mà được chủ tịch hội học sinh siêu quyến rũ gọi ra hôm trước mà cũng nói được câu đó à?”

“Hả? Cậu ấy chỉ nhờ tao xem qua máy tính của hội học sinh vì nó bị hỏng thôi mà.”

“Ừ, nhưng cô ấy gọi mày trong khi có thể hỏi bất cứ ai khác, hoặc người nào đó cùng khối. Chắc chắn cô ấy có ý gì đó với mày rồi.”

“Sẽ ngu lắm nếu tao hy vọng quá nhiều chỉ vì một cái máy tính bị hỏng.”

“Đó không phải là tất cả mà. Còn cô gái mà va phải mày ở trung tâm mua sắm trước cửa ga thì sao? Mày nhớ không, cái đứa điên mà ăn cắp bánh mì ngọt ấy? Không phải gần đây mày gặp cô ấy liên tục à?”

“Đúng là tao có gặp lại cô ấy hôm nọ ở ga thật. Cô ấy muốn tao mua cho thêm bánh mì ngọt.”

“Anh bạn à, đó là lúc mày nói ‘ừ’ và bắt đầu tán tỉnh cô ấy đấy.”

“Không, cô ấy như bị điên ấy! Cô ấy nhờ tao mua cho đồ ăn trong khi mới gặp tao kiểu, một lần trước đó ấy. Mày không nghĩ nó rất đáng nghi à?”

“Vậy mày không mua à?”

“Đương nhiên, Tao báo cho cảnh sát ngay lập tức.”

Công dân gương mẫu, Kohinata Ozuma.

“Kể cả nhân vật chính trong VN[2] cũng không ngu vậy đâu. Cứ đà này, mày sẽ chẳng đi tới đâu được đâu.”

“Thôi, mày đang làm quá mọi chuyện đấy.” Ozu mỉm cười với tôi.

Tất cả mọi người trên đời đều có thể được phân loại là nhân vật chính, hoặc nhân vật phụ.

Tôi hoàn toàn chắc chắn rằng Kohinata Ozuma là nhân vật chính, và là một trong số ít được chọn. Tất cả mọi thứ tôi đã thấy ba năm vừa qua khi trải qua bên cậu ta thì 100% như bước ra từ một bộ rom-com vậy.

Cứ như thể tuần nào cậu ta gặp một cô gái quyến rũ mới toanh vậy, và ý tôi là quyến rũ như những người mà chúng ta chỉ có thể mong được gặp một lần trong đời nếu có thể thôi ấy. Họ xuất hiện ở khắp nơi: trên phố, ở trường, hoặc trên mạng. Không chỉ vậy, mà còn rất rõ ràng là tất cả bọn họ đều có hứng thú với cậu ấy.

Cũng không phải là Ozu cố ý đi tìm kiếm những cô gái này hay gì cả. Cậu ấy không có chút hứng thú gì với tình yêu cả. Tất cả những gì cậu ấy quan tâm là sở thích của mình, như lập trình, anime, và làm game. Thực ra thì về cơ bản, cậu ấy là vua của mọi tên mọt sách.

Cậu ấy gặp những cô gái này rất thường xuyên, một cách hoàn toàn tình cờ, và cậu ấy còn không để ý đến việc này. Và giờ cậu ta đang cố nói với tôi rằng cuộc đời của cậu ta không phải là một bộ phim rom-com ư?

“Giờ tất cả những gì mày cần là một đứa em gái giàu tình cảm thôi. Tiếc là thay vào đó mày lại có Iroha.”

“Em ấy thích mày còn gì. Không phải việc đó biến cuộc đời mày thành một bộ phim rom-com à?”

“Tao đã nói hàng trăm lần rồi, em ấy không thích tao.”

Tất cả những đứa con gái trong cuộc đời tôi đều căm ghét tôi. Iroha sẽ hết mình tận dụng mọi cơ hội để làm phiền tôi, và tôi vẫn không dám nhìn sang hướng của Mashiro, chủ yếu là bởi tôi vẫn quý trọng mạng sống của mình.

Giờ nghĩ lại thì, mối quan hệ của tôi với con gái khá là đáng buồn.

“Tao chỉ đang nói rằng tao không muốn nghe mày gọi tao ngu một lần nữa đâu,” Ozu cuối cùng cũng nói.

“Sao cũng được. Có lẽ nếu Iroha bắt đầu cư xử giống như một đứa học sinh trung học đang yêu, tao sẽ tin lời mày hơn.”

Tôi quyết định sẽ để ý tới chuyện này sau, dù chẳng bao giờ xảy ra.

Tiết đầu tiên trôi qua lâu một cách đau đớn, nhưng cuối cùng cũng hết và tới giờ giải lao.

Bởi Mashiro là học sinh mới, em ấy chưa có sách giáo khoa riêng, nên tôi phải cho em ấy xem chung. Chuyện đó không được vui cho lắm. Mỗi khi tay tôi chạm phải vùng tuyệt đối[3] của em ấy, em ấy sẽ gầm gừ và lườm tôi.

Biết chắc rằng năm tiết học tiếp theo sẽ y hệt như vậy, tôi có thể cảm nhận được trái tim tôi chìm vào sự chán nản dày đặc. Không chỉ có vậy, sự căng thẳng đó có thể ảnh hưởng lớn tới việc học hành của tôi, nên việc này dẫn đến tình huống hai bên đều bất lợi. Tôi bắt đầu tự hỏi rằng việc làm những chuyện này cho tương lai của tôi liệu có đáng không. Những suy nghĩ u ám này chiếm lấy tâm trí khiến tôi nhận ra một thằng con trai đang tiến tới và nhếch mép cười.

Nó thật sự kiến tôi rùng mình. Dù cậu ta muốn gì chăng nữa, thì ngay lập tức tôi biết rằng chuyện này không tốt đẹp gì cả. Ai cũng có thể thấy vậy.

“Ê, Ooboshi. Tao không biết mày có bạn gái đấy.”

“Ừ…” Tôi trả lời một cách qua loa nhất có thể.

“Không phải có em kouhai dễ thương đó hay đi với mày sao? Tao tưởng em ấy là bạn gái mày.”

Thật là một người thẳng thắn khi nói những điều này trước mặt bạn gái “thật” của tôi đấy. Không thể tin được. Ít nhất thì cũng may là bạn gái giả không biết ghen tuông. Với lại, ý cậu ta “dễ thương” là sao chứ?

Tôi không thể đoán được mục đích của cậu ta. Hoặc là cậu ta chỉ là một thằng dở hơi, hoặc cậu ta đang cố gây rắc rối giữa Mashiro và tôi. Dù thế nào thì điều này thật khó chịu.

“Hả? Ý mày là em gái của Ozu à? Ừ, tao cũng khá quen nó, nhưng bọn tao không thân tới mức đó.”

“Thật à? Bọn mày trông có vẻ thân nhau mà. Không phải hôm trước em ấy tới lớp chỉ để gặp mày à?”

“Em ấy chỉ muốn vài lời khuyên thôi. Một chuyện mà em ấy không thể hỏi Ozu.”

“Không biết đâu, tao thấy hơi đáng ngờ đấy… Rất đáng ngờ ấy.”

Ugh. Thằng này là ai vậy, ra vẻ như chuyện này liên quan đến nó vậy? Tôi đã bắt đầu cảm thấy tức lên, nên tôi đã nghĩ ra một kế hoạch để thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt.

“Này, tao hiểu mà. Tán phét là gây nghiện đấy, và mày cũng thích nghe được nhiều chuyện như thế. Nhưng nghe tao nói này.”

“Ừ? Sao?”

“Mày thích Kageishi-sensei, đúng không?”

“Hả? Sao mày biết?”

Ai chả biết.

Ngay cả khi Ozu là bạn duy nhất của tôi, tôi vẫn luôn quan sát mọi thứ. Không gì có nhiều quyền lực hơn trong xã hội này hơn là thông tin. Tôi luôn sẵn sàng lắng nghe, bởi không biết khi nào sẽ có thông tin gì có ích, và cũng không phải việc này tốn quá nhiều năng lượng. Tuy vậy, tôi cũng không định kể ra quá nhiều bí mật của bản thân đâu.

“Đó là một tin đồn khá lớn đấy.”

“Ừ thì, mày cũng biết mà…cái ánh nhìn lạnh lùng của cô ấy. Giống như là, bị cô ấy mắng một lần thôi sẽ như thay đổi cuộc đời mày ấy?”

“Mày không muốn biết gu của cô ấy là gì à?”

“Ừm, chắc là có chứ. Nhưng cũng không phải là tao sẽ hỏi cô ấy.”

“Tao biết này. Tao nghe được từ một giáo viên khác.”

“Không đời nào! Mày phải nói cho tao! Đi mà! Tao sẽ làm bất cứ gì!”

Trúng phóc.

Nhưng tôi lo ngại cho tương lai cậu ta, nếu lừa cậu ta lại dễ dàng như vậy.

“Cô ấy thích đàn ông mà thích đàn ông cơ bắp.”

“Cô ấy… gì cơ?”

“Cô ấy thích đàn ông mà thích đàn ông cơ bắp.”

“À, rồi. Ý mày là cô ấy thích đàn ông cơ bắp.”

“Không, không. Cô ấy thích đàn ông mà thích đàn ông cơ bắp cơ. Đàn ông mà thích cơ bắp trên những thằng đàn ông khác ấy.”

“Cơ bắp à?”

“Ừ, cơ bắp.”

“Vậy ý mày là… nếu tao thể hiện rằng tao rất hứng thú với đàn ông cơ bắp…”

“Trái tim của Kageishi-sensei sẽ thuộc về mày.” “Quá tuyệttttttttttttttt!” Chúng tôi đập tay.

Cuộc trò chuyện ngớ ngẩn này khiến tôi đau cả đầu. Kể cả nếu tôi cần khiến cậu ta để tôi yên, việc này vẫn vô cùng xấu hổ.

Ít nhất thì từ ngày mai cậu ta sẽ bị xa lánh vì sự quan tâm một cách kì cục với đàn ông nhiều cơ bắp, ngăn cậu ta trèo lên bậc thang địa vị xã hội và cướp đi vị trí trung bình của tôi.

Tôi tiễn cậu ta quay trở về chỗ của mình với một lời cầu nguyện trong tim.

Cầu mong chút ít phẩm giá còn lại của mày được ban phước.

Lúc đó, tôi cảm nhận được ai đó đang quan sát tôi từ bàn bên. Đương nhiên người đó là Mashiro. Mắt em ấy dán chặt vào tôi. Em ấy có lẽ kinh hoàng trước cuộc nói chuyện vừa xong của tôi.

Tôi cũng thấy kinh hoàng, nên tôi mong rằng em ấy sẽ quên việc này đi. Tôi ra tín hiệu bằng ánh mắt của mình.

Em ấy lập tức cười khẩy và quay đi chỗ khác, điều này hoàn toàn bất ngờ… không hẳn.

Tôi lập tức quyết định rằng sẽ không bao giờ hạ thấp bản thân tới mức đó nữa, kể cả điều đó có ích đi chăng nữa. Cũng không phải tôi mong Mashiro sẽ đối xử với tôi khác đi đâu.

Ôi, tôi đã sai hoàn toàn.

Sau khi chứng kiến cảnh tượng đó, thái độ của Mashiro đối với tôi trong tiết thứ hai còn tệ hơn, tôi thậm chí còn không biết là điều này khả thi. Em ấy cướp luôn cuốn sách giáo khoa của tôi và thay vào đó một cuốn light novel, như thể muốn tôi tự giải trí một mình trong khi em ấy làm bài vậy.

Vì tôi không thể làm gì khác, tôi đọc hết luôn cuốn đó ngay khi tiết học kết thúc. Đó là một cuốn rom-com điển hình với một nhân vật chính hơi đần độn ấy. Tôi có thể không quan tâm tới nó, nhưng tôi có tự hỏi vì sao Mashiro lại chọn cuốn này cho tôi. Sau tiết học là một giờ giải lao nữa.

“Tôi đói rồi. Mua cho tôi cơm nắm. Nhớ là phải mua vị cá đấy.”

“Này, anh không phải chân sai vặt của em đâu.”

“Anh ít nhất phải làm những việc này cho bạn gái anh chứ. Hay anh muốn kết thúc tất cả chuyện này?”

“Được rồi…anh sẽ đi mua.”

Vậy là tôi lại phải đi mua đồ ăn cho bạn gái giả của tôi. Em ấy tiếp tục có những yêu cầu vô lý, đối xử với tôi không ra gì, và sỉ nhục tôi đến tận tiết thứ ba.

Tôi biết là chuyện này khó xử chết đi được, nhưng đâu có nghĩa làm em ấy phải cư xử như vậy với tôi. Em ấy đã rất ít nói và dễ thương hồi chúng tôi còn nhỏ mà, đáng tiếc thật. Chuyện gì đã giữa lúc đó và bây giờ để em ấy thành ra như vậy chứ? Ít ra thì tiết đầu tiên còn dễ chịu hơn. Chỉ sau giờ giải lao, thái độ của em ấy trở nên tệ hơn.

Không lẽ em ấy đang ghen vì thằng kia nói về tôi và Iroha?

Không, không thể nào.

Nếu em ấy là bạn gái thật thì em ấy sẽ phản ứng như vậy, nhưng đâu phải. Ngoài ra thì còn một vấn đề nhỏ nữa là em ấy còn ghét tôi với cái cường độ chiếu của hàng ngàn mặt trời nữa. Thế nên không có lý do gì để em ấy ghen cả.

Tôi không biết rằng thời gian trôi lại tàn khốc tới vậy. Đứa con gái bé tẹo, luôn chạy theo tôi như một chú cún con giờ đã trở thành một nữ hoàng độc ác với một trái tim băng giá, đối xử với mọi người xung quanh như nô lệ một khi tức giận.

Em ấy khó chịu như Iroha vậy, nhưng một cách khác hoàn toàn. Tôi không mong đợi gì việc phải làm những điều này cùng em ấy đến tận khi tốt nghiệp. Nhưng nếu không, chuyện gì sẽ xảy ra với tôi và bạn bè tôi đây?

Trong khi tôi mải than thở về tương lai của mình, thời gian trôi qua, và chưa gì đã bắt đầu tiết thứ tư. Khoảnh khắc tiếng chuông báo giờ học bắt đầu vang lên, căn phòng lập tức chìm vào im lặng.

Đúng vậy. Không chỉ có Mashiro mới yêu cầu sự tôn thờ quá đà đâu. Đã đến lúc chào đón Nữ Hoàng Cay Độc vào lớp, người mà cai trị nơi đó bằng nắm đấm sắt quen thuộc của cô ta.

Cánh cửa loảng xoảng mở ra.

Tất cả mọi người đóng băng ngay tại chỗ.

Đến cả tiếng gót giày cồm cộp, hống hách của cô ta mỗi bước đi cũng không phá vỡ được bầu không khí căng thẳng trong căn phòng.

Mái tóc được búi một cách tỉ mỉ, nảy lên xuống theo từng bước chân. Kageishi Sumire đập tay lên bàn giáo viên trước khi đảo mắt một vòng lớp học mà không nói một lời. Lũ học sinh ngồi không cứng đơ trước ánh mắt cay độc của cô ta.

“Thật đáng mừng là các em đã không còn cư xử như một lũ khỉ nữa.” Cô ta khẽ mỉm cười khi nhận ra rằng mình đã nắm toàn quyền kiểm soát tất cả mọi người. “Bắt đầu học thôi. Trang 127. Phương trình bậc ba.”

Sumire gõ thước kẻ lên bàn. Toàn bộ bốn mươi học sinh đều tăm tắp lấy sách giáo khoa ra.

Bỏ qua cách cư xử kì dị của cô ta thì tiết học của Sumire bắt đầu như mọi tiết học thông thường. Chỉ đến lúc này thì mọi chuyện mới bắt đầu trở nên kì lạ.

“Được rồi, ta sẽ bắt đầu bằng một vài câu hỏi. Nếu có điều gì các em không hiểu, hãy giơ tay lên.”

Một sự hoang mang bao trùm lớp học.

Tới giờ thì chúng tôi đã quen với việc này, bởi bây giờ đã là giữa học kì đầu tiên, nhưng hồi đầu thì điều này đã khiến mọi người cảm thấy khó hiểu. Thông thường, giáo viên sẽ giải thích nội dung trong sách trước khi tiến đến các câu hỏi. Kageishi Sumire làm điều ngược lại.

“Đọc lên những gì được viết như các giáo viên khác không đạt được kết quả gì hết. Làm vậy không khác gì băng thu âm hết. Tôi đoán rằng các em đều có thể đọc, nên hãy tự đọc đi. Nhiệm vụ của giáo viên là giải thích những gì mà các em không hiểu kể cả sau khi đọc.”

Đó là những điều cô ấy đã nói trong tiết học đầu tiên của chúng tôi. Tôi nhớ rằng mình đã thấy ấn tượng; đây có vẻ là một cách dạy học hiệu quả.

Nhưng đương nhiên, không phải tất cả học sinh đều có sự chuẩn bị đầy đủ như tôi.

Có một thằng con trai—một thằng đeo kính trông có vẻ nghiêm túc—đã nói rằng cậu ta quên chưa đọc sách giáo khoa trước khi vào lớp, ví dụ vậy.

Cậu ta rõ ràng chỉ muốn chứng minh quan điểm của bản thân thôi.

Cậu ta là một trong những học sinh sáng lạng nhất trong lớp, và tôi khá chắc rằng cậu ta chưa một lần nào thiếu một bài tập trong đời. Cậu ta không hề quên. Cậu ta cố tình không đọc. Rất dễ hiểu ra được cậu ta định diễn trò gì.

“Em mong rằng cô sẽ dạy chúng em một cách tử tế, thay vì sử dụng những phương pháp kì lạ này.”

Đó là một cuộc nổi loạn!

Sumire ngắm nhìn cậu ta một lúc trước khi khẽ thở dài.

“Thật đáng tiếc. Em sẽ phải tự đọc nó sau rồi.”

Nỗ lực nổi loạn của cậu ta đã hoàn toàn bị phớt lờ.

“E-Em chỉ thấy thật kì lạ khi cô không dạy kiến thức ở trên lớp. Trên thực tế, em chưa từng gặp giáo viên nào mà ‘dạy’ như thế này cả.”

“Điều đó không đáng ngạc nhiên lắm. Cách giảng dạy của tôi dựa trên những giá trị khác so với hầu hết giáo viên.”

“N-Nhưng điều đó thật vô trách nhiệm!” Cậu ta phản đối. “Như thể cô còn không muốn ở đây vậy!”

“Tôi vô trách nhiêm? Vậy việc không đọc tài liệu trước khi lên lớp, như những gì tôi yêu cầu thì sao?”

Cậu học sinh không thể cãi lại được cô ta. Sumire nhân điều này liền tiếp tục.

“Nếu em yêu cầu việc chỉ dẫn từng tí một suốt cả cuộc đời và sau đó sống trong bần cùng trong tương lai thì cứ việc. Tuy nhiên, tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho hành động của em. Tôi sẽ dạy học và giúp đỡ học sinh của tôi thành công theo cách của tôi. Đó là trách nhiệm duy nhất của tôi.”

Cậu ta không thể làm gì ngoài càu nhàu.

“Giữ lời. Nghiêm khắc với bản thân. Lập tức báo cáo với cấp trên nếu có sai sót. Đây là những phẩm chất em sẽ cần ở ngoài đời. Nếu em không học những điều này từ bây giờ, tương lai của em thực sự sẽ rất thảm hại đấy.”

“N-Ngh…”

“Nhớ kĩ nếu em vẫn còn hy vọng muốn sống sót trong xã hội. Giờ ngồi xuống đi.”

“V-Vâng ạ…”

“Được rồi. Câu hỏi tiếp theo.”

Lớp học vẫn chìm trong sự căng thẳng suốt cả tiết học. Một tiếng đồng hồ tưởng chừng như thành hai, thậm chí là ba, cho tới khi tiếng chuông cuối cùng cũng giải thoát chúng tôi.

“Hết giờ rồi. Đọc tiếp tới trang 135 cho tiết tiếp theo. Tạm biệt.” Chỉ có vậy, bầu không khí băng giá dần tan chảy.

Sumire thu dọn tài liệu trước mặt cô ấy và tiến tới cửa. Nhưng ngay trước khi mở nó, cô ấy quay lại và nhìn sang hướng tôi. Sự ngạc nhiên bao trùm căn phòng khi lũ học sinh quay sang nhìn tôi. Tôi có thể cảm nhận được ba mươi chín cặp mắt tò mò như muốn xuyên thủng da tôi vậy.

Tôi bắt đầu cảm thấy quen với việc này rồi. “Ooboshi-kun. Tới gặp tôi ở phòng kỉ luật trong giờ nghỉ trưa.” “Vì sao ạ?” Tôi hỏi.

“Để bàn về bài tập, đương nhiên rồi,” cô ấy giải thích bằng một giọng trầm trong khi nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt hình viên đạn.

“À. Vâng ạ.”

“Đừng đến trễ.”

Sau một vài tiếng cồm cộp của gót giày, cô ấy biến mất. Lớp học vẫn giữ im lặng cho tới khi không còn nghe thấy tiếng bước chân cô ấy nữa.

“Mày sẽ ổn chứ, Ooboshi?”

“Hả? Là sao?”

Takahashi là người nói, một thằng mà tôi không hay nói chuyện cùng. Thậm chí, tên cậu ta có lẽ còn không phải là Takahashi. Dù giữ khoảng cách với hầu hết bọn nổi tiếng, cậu ta vẫn là một trong số chúng.

“Cô ấy muốn gặp một mình mày ở phòng kỉ luật. Chắc mày phải phạm tội gì to lắm!”

Tôi chỉ ước rằng mọi người để tôi yên, dù tôi đoán là tôi cũng không trách được việc cậu ta tò mò.

Phòng kỉ luật nổi tiếng là phần nguy hiểm nhất trên lãnh thổ của Sumire. Những học sinh trượt môn hoặc thường xuyên đến muộn sẽ được gọi tới đó để “cải tạo.” Hoàn toàn không thể nhìn vào trong phòng từ bên ngoài, nên những gì xảy ra trong những buổi cải tạo đó không thể được xác minh. Tuy vậy, tôi có nghe được tin đồn rằng một thằng đi vào với đầu mohawk và xỏ đầy khuyên và trở ra với đầu bị cạo trọc và mắt ngấn lệ.

Không chỉ được đồn rằng cô ta có vô vàn các dụng cụ “huấn luyện” trong đó, mà căn phòng còn hoàn toàn cách âm và chặn tất cả các loại sóng internet. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cô ta đã sắp xếp để có thể yêu cầu các quyền ngoài lãnh thổ để đáp lại bất kỳ cáo buộc nào phát sinh.

Không ngạc nhiên rằng việc Nữ Hoàng Cay Độc triệu hồi tôi tới đó đã gây náo loạn. Nhưng cá nhân tôi thì đó cũng không phải là vấn đề gì lớn.

“Ừ…có lẽ cô ấy đang dựng máy chém, sẵn sàng lấy đầu tao rồi,” Tôi thản nhiên trả lời.

“Sao mày lại không thấy lo chứ?”

“Bởi vì chừng ấy không giết được tao đâu,” Tôi nói, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Mày chắc là sẽ ổn chứ?” Ozu hỏi tôi từ phía sau. “Mày nữa sao, Ozu? Đừng lo, tao sẽ quay lại ngay thôi.”

“N-Nếu mày đã nói vậy.” Cậu ấy nở một nụ cười cố gắng che giấu sự lo lắng và vẫy chào tôi bằng bàn tay đang run rẩy.

Trong khi đó, tôi chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến.

Tôi thật nóng lòng muốn xem Nữ Hoàng Cay Độc đã chuẩn bị gì cho tôi.

***

“Xin lỗi.”

Tôi gõ cửa ba tiếng cùng với một lời chào lịch sự. Rồi tôi chờ cho giọng nói êm ái từ bên trong cho phép tôi bước vào trước khi mở cửa.

Thứ đầu tiên tôi để ý khi vừa bước vào là bức tượng con bò đồng: thật sự là một con bò làm bằng đồng. Tôi yêu việc bị tra tấn bằng thứ đó lắm. Kappa. Con bò đồng là công cụ tra tấn dã man nhất trong lịch sử. Nếu ban phụ huynh biết tới chuyện này, nhà trường sẽ gặp một quãng thời gian siêu khó khăn khi cố gắng giải thích đấy nhỉ.

Đó còn không phải là công cụ tra tấn duy nhất mờ mờ ảo ảo xuất hiện trong phòng. Không chỉ có vậy, đèn còn không được bật, khiến tất cả trông lờ mờ trừ cây nến và ngọn lửa bập bùng.

Kageishi Sumire đứng ở cuối căn phòng như thể không có gì kì lạ cả, ngay trước chiếc ghế của bị cáo.

“Em đến sớm. Chắc hẳn em mong chờ tới việc xử phạt lắm,” cô ấy nói.

“Em không muốn lãng phí thời gian dù ít hay nhiều.”

Tôi phớt lờ tiếng cười khúc khích của Sumire khi bước ngang qua và ngồi vào chiếc ghế. Khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng nứt kinh hoàng đâm xuyên qua không khí khi cô ta đập gót giày xuống sàn.

“Tôi rất xin lỗi, Akiteru-sama!”

Cô ta quỳ xuống, đầu đập xuống đất mạnh tới mức lõm cả sàn nhà. Nếu bạn tra từ “xin lỗi” trong bất cứ từ điển tiếng Nhật nào, chắc bạn sẽ thấy một bức ảnh y hệt như khung cảnh này đấy.

“Có vẻ như cô đã ý thức được sự nghiêm trọng của tội của mình nhỉ, Murasaki Shikibu-sensei.”

“Á-Ánh mắt của em thật…lạnh lùng!”

“Đương nhiên rồi. Em đã rất mong chờ tới việc xử phạt của cô nên đã tới đây sớm nhất có thể mà.”

“N-N-Nhưng tôi đã rất bận bịu với các bài kiểm tra, nên tôi chưa có thời gian làm các hình vẽ minh họa!”

“Bận ư? Vậy sao em nghe nói là cô vẫn theo dõi buổi phát trực tiếp ‘My Honey’ vậy?”

“T-Tôi vẫn được phép có sở thích mà!”

“Em tự hỏi rằng cô có thể hoàn thành công việc trước deadline hay không nếu em đập vỡ chiếc TV của cô nhỉ.”

“H-Hả?! Không! Làm ơn! Tôi cần anime để sống!”

“Cô nói đúng! Em sẽ không làm tới mức đó đâu… Em tự hỏi không biết cả lớp sẽ nghĩ gì nếu họ thấy cô như thế này.”

Kageishi Sumire. Cũng được biết tới với bút danh: Murasaki Shikibu-sensei.

Nữ Hoàng Cay Độc, người đã thuyết giảng với học sinh của mình về tầm quan trọng của việc thành công trong xã hội, cũng là một họa sĩ minh họa mà chưa một lần nào tuân thủ deadline trong đời.

Đây chắc là lúc thích hợp để nhắc đến việc những công cụ tra tấn này thực chất là những bản sao chi tiết mà cô ấy dùng để tham khảo cho các bức vẽ của mình. Chúng ở đấy để cô ấy có thẻ vẽ trong giờ làm việc; đương nhiên là nhà trường không biết tới.

“’Nếu lũ lợn các em không biết xem đồng hồ, tôi khuyên các em nên cuốn gói và rời khỏi đây ngay lập tức đi.’ Cô nhớ những lời đó không?”

“Hngh…”

“’Loài người khởi đầu là những con lợn vô giá trị. Một khi các em học cách nhảy theo giai điệu của xã hội, em trở thành một con khỉ. Bọn em vẫn còn cách xa so với con người hoàn chỉnh lắm.’”

“Hnghngh…”

“’Giữ lời. Nghiêm khắc với bản thân. Lập tức báo cáo với cấp trên nếu có sai sót. Nếu em không học những điều này từ bây giờ, tương lai của em thực sự sẽ rất thảm hại đấy.’”

“Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Đ-Đó chỉ là một vở kịch thôi! Tôi chỉ đùa thôi mà! T-Tôi không làm chuyện đó vì tôi khao khát quyền lực hay gì đâu, tôi thề đấy! Nữ Hoàng Cay Độc khóc lóc với những giọt nước mắt chảy dài trên má và nước mũi tùm lum.

Tôi suýt thì chụp ảnh lại và gửi lên nhóm chat của lớp.

Nhóm chat mà tôi không được vào…

Cô ta phải cảm thấy vô cùng may mắn vì tôi không có người bạn nào đấy.

“Cô khá lớn miệng trước lớp đấy nhỉ?”

“Tôi là giáo viên mà!” Cô ấy ngụy biện. “Tôi phải tỏ ra nghiêm khắc chứ! Tôi không thể để lũ nhóc cơ bắp bắp cơ chân với rặt cái lũ mặt giặc đầu gấu đó nhận ra rằng chúng có thể bắt nạt tôi được! Tôi sẽ mất hết quyền lực mất!”

“Sao cô lại nghĩ vậy? Lớp chúng ta khá là thoải mái mà.” “Chuyện đó xảy ra trong gần như tất cả cuốn manga với giáo viên là nhân vật chính mà!”

“Vâng, trong manga, có lẽ vậy…”

Những bộ manga đó cần những lớp học điên rồ mới khiến nội dung trở nên thú vị được. Dù tôi nghi ngờ việc giải thích cho cô ấy sẽ không có tác dụng, bởi từ đầu cô ấy có vẻ tin rằng manga là một nguồn thông tin đáng tin cậy vậy.

“Không thể tin được là em đã thực sự thích cách dạy học của cô đấy…”

Tôi không hiểu được mục đích của giáo viên khi chỉ đơn giản là chép nội dung của sách giáo khoa lên bảng. Việc cho học sinh đọc trước nội dung trước khi đến lớp sẽ tiết kiệm thời gian hơn. Sau đó, ta có thể hỏi giáo viên vể bất cứ thứ gì ta cần, thay vì để họ lặp lại những thông tin mà ta đã có sẵn. Cách này có hiệu quả hơn.

Tôi chỉ mong rằng việc tôi thú nhận rằng tôi thích nó sẽ không quay lại và cắn mông tôi sau này thôi.

“Nói chung là,” tôi tiếp tục, “cô đã vẽ được bao nhiêu bức rồi? Em muốn một báo cáo về tiến độ công việc.”

“À, ừm. Thì…” Sumire lôi ra một chiếc máy tính bảng và nở một nụ cười ngọt ngào nhất của cô ấy. “Tôi làm được chừng này rồi!”

Màn hình trống trơn.

“Đủ rồi. Chui vào con bò đi.”

“Khônggggg! Đừng mà”

“Cô chưa làm tí gì cả! Tới giờ cô chưa có bất cứ gì ngoài bản phác thảo cả! Cô nghĩ em sẽ để yên à?!”

“Không phải lỗi của tôi màaaaa!” cô ấy rên rỉ. “Tôi chỉ đang bị bí ý tưởng thôi!”

“Vậy thì cô phải nói cho chúng em chứ! Chứ không phải đợi cho đến khi quá muộn!”

“Nhưng tôi không thể nói toẹt ra là tôi đang gặp khó khăn được. Việc đó sẽ phá hỏng hình ảnh tốt đẹp của tôi mất!”

“Cô còn không có hình ảnh tốt đẹp để phá hỏng đâu!”

“Auu! Auu! Au! Tôi xin lỗi mà! Dừng lại đi. Chỗ đó đau lắm! Aaaah! Aaah! Tôi chết mấtttttt!”

Tôi ấn tay vào nơi mà cô ấy nhạy cảm nhất. Sumire hét lên và thở hổn hển trước khi ngã xuống sàn. Hông cô ấy co giật trong khi cô ấy chống đỡ bản thân lên bằng hai tay và chân. Trong khi đó, biểu cảm trên mặt cô ấy không thua gì nữ nhân vật chính trong hentai cả.

Nhân tiện, bạn biết những điểm áp lực ở ngay trên vai không? Đó là nơi mà tôi đã ấn vào. Nó có hiệu quả hơn tôi nghĩ. Nhờ nhiệm vụ giữ cho bản thân tôi hoạt động một cách hiệu quả nhất có thể, tôi đã thông thạo tất cả các điểm áp lực của con người rồi.

“Em không nghĩ là có ai sẽ tin đây là con người thật của cô đâu.”

“U-Ugh…Đ-Đừng nói…cho ai…”

“Em đoán là em nên biết điều này từ khoảnh khắc chúng ta gặp nhau rồi…”

Tôi nhìn xuống người giáo viên đang ở trên sàn dưới chân tôi và bắt đầu hồi tưởng lại.

***

Mọi chuyện bắt đầu trong kì nghỉ hè năm ngoái.

Ngày hôm đó, dự báo thời tiết thông báo rằng Nhật Bản chính thức trải qua đợt nắng nóng tồi tệ nhất trong nhiều năm.

Tôi hoàn toàn tin điều đó khi càu nhàu bởi cái nóng và ngồi xuống ghế trên tàu để tới Tokyo Big Sight. Tôi đang trên đường đến Comiket, một sự kiện với lịch sử lâu đời và nơi chứa vô vàn các tài năng khác nhau.

Mục tiêu của tôi là tìm được họa sĩ minh họa ở đó. Ozu và tôi đã phác họa ra các phần cơ bản của trò chơi của chúng tôi, và giờ chúng tôi đang tìm những người có thể hoàn thiện nó với các kịch bản và hình minh họa.

Ừ thì, tôi biết là tôi đang cố làm quá khả năng của tôi. Sau cùng thì tôi vẫn còn là một học sinh cao trung. Người chuyên nghiệp, hay thậm chí là bán chuyên nghiệp nào, sẽ tin tôi chứ?

Dù vậy, tôi vẫn chạy từ gian hàng này qua gian hàng khác, đưa danh thiếp của tôi cho bất kì ai nhìn có vẻ giỏi, mặc dù khá là rõ rằng họ nghĩ tôi chỉ đang đùa nghịch hay gì đó bởi những ánh mắt mà tôi nhận được.

Hai ngày đầu tiên trôi qua khá tệ, nhưng điều đó không ngăn cản được tôi cố gắng tiếp trong ngày thứ ba. Sau bảy mươi tám những lời từ chối có vẻ lịch sự, cuối cùng tôi cũng gặp được cô ấy.

Đó là một gian hàng bán doujinshi dựa trên mội bộ shounen nổi tiếng. Bìa của cuốn truyện vẽ những đứa con trai đang bị chơi đùa bởi những người phụ nữ đầy đặn. Là một chàng trai khỏe khoắn, tôi cảm thấy sốc khi thấy những đứa con trai trẻ đó trong những tình huống khiêu khích như vậy. Nhưng bất chấp sự chán ghét của tôi với hình ảnh đó, tôi đã cảm nhận được điều ấy, chỉ cần nhìn qua vẻ ngoài trông-siêu-thực của những cậu trai trẻ này cùng với người yêu lớn tuổi của họ.

Những người này có tài năng.

Tôi tra cứu tên của nhóm và họa sĩ minh họa của họ, nhưng tất cả những gì tôi tìm thấy là trang web của nhóm, và không có gì nói rằng các sản phẩm của họ đang được sử dụng hay buôn bán một cách chính thức nào cả.

Nói một cách khác, những thứ được bán ở gian hàng là tất cả những gì họ có. Họ không có hợp đồng với nhà bán lẻ hay công ty chính thức nào và là một nhóm hoàn toàn độc lập. Tim tôi bắt đầu đập rộn ràng.

Một nhóm tài năng tới mức này lại chưa được bất kì ai chọn cả! Nơi nay thật sự đầy ắp những nghệ sĩ tài giỏi.

“Xin lỗi. Người vẽ những bộ truyện tranh này có ở đây không?” Tôi nhanh chóng hỏi người bán hàng.

Tôi không chắc nếu cô ấy là một cosplayer mà họ đã thuê, hoặc chỉ là một người bạn. Cô ấy liếc nhìn phía sau một cách lo lắng.

“Ư-Ừm, có người… người muốn gặp cô…” cô ấy rụt rè gọi.

“Một nhà xuất bản à?” Người phụ nữ quay lại. “Tôi rất biết ơn, nhưng…”

Khoảnh khắc cô ấy nhìn thấy mặt tôi, cô ấy ngừng cử động. Tôi ngừng cử động.

Ai mà nghĩ rằng giáo viên toán đáng sợ nhất trong trường lại vẽ truyện tranh khiêu dâm có các nam sinh trung học và phụ nữ lớn tuổi chứ (người mà, theo những gì tôi đã biết được, có thể là giáo viên của họ)?

***

“Đương nhiên là cô không có kinh nghiệm chuyên môn nào rồi; là một giáo viên, cô không được phép có một công việc phụ đâu. Nói thật thì, việc cô kiếm tiền từ doujinshi ngay từ đầu đã có vẻ mờ ám rồi.”

“T-Thì, tôi không thể cho không được! Thị trường doujinshi sẽ sụp đổ mất! Việc tôn trọng những người khác trong giao dịch rất quan trọng mà, em biết đấy, nhất là ở một sự kiện như vậy!”

“Ít nhất thì phần tính cách đó của cô đáng ngưỡng mộ.”

Điều đó cũng thể hiện rất nhiều sự tự tin nữa. Sự tự tin rằng sản phẩm của cô ấy tuyệt đến mức không thể phát miễn phí được. Trùng hợp rằng tôi cũng đồng ý với điều đó.

Chất lượng của các bộ shota khiêu dâm của “Murasaki Shikibu-sensei” cao một cách đáng ngạc nhiên. Những sản phẩm đó giống những gì tôi sẽ mong thấy trên bìa của tạp chí manga người lớn vậy. Tôi không thể hiểu được vì sao một họa sĩ minh họa tài năng như vậy lại có một công việc lành mạnh như “giáo viên dạy toán cấp ba.”

“Em vẫn thấy vô cùng may mắn khi gặp được cô ở đó. Sau cùng thì em đã có được cho mình một họa sĩ vô cùng tài năng mà. Và nếu cô từ chối, em chỉ cần cho mọi người xem các sản phẩm của cô thôi.”

“Ugh… Thứ học sinh đáng khinh nào lại đi đe dọa giáo viên của chính mình chứ?”

“Cô là người đã chấp nhận rủ ro lớn như vậy ngay từ đầu còn gì, mặc dù em phải khen ngợi cô vì không tiếp tục và kí với bất kì nhà sản xuất nào. Nếu ai phát hiện ra những thứ mà cô yêu thích, cô sẽ xong đời đấy.”

Ban ngày, cô ấy là giáo viên toán.

Ban đêm, cô ấy vẽ tranh shota khiêu dâm.

Tệ hơn nữa là đa số những câu chuyện trong những cuốn truyện đó là về giáo viên nữ quyến rũ các học sinh ngây thơ của họ. Những đứa con trai độ tuổi từ tiểu học cho tới cao trung, nhưng điều đó cũng không làm mọi thứ khá hơn.

“Và còn nữa, hóa ra cô sống ở cùng tầng trong tòa chung cư của em nữa!”

“Đó là một lời nguyền!” cô ấy rên rỉ, “Đầu tiên tôi phải chịu đựng em ở trường, và giờ em còn chúi mũi vào đời tư của tôi nữa!”

Tên của nhóm chúng tôi, Liên minh tầng 5, xuất phát từ việc hầu hết thành viên trong nhóm sống cùng một tầng ở cùng một tòa chung cư, một cách hoàn toàn tình cờ. Chỉ có người viết kịch bản chính, Makigai Namako-sensei, sống khá xa. Thật ra thì có một căn hộ trống ở tầng đó, và tôi đã định sẽ bảo anh ấy chuyển tới đó, nhưng cuối cùng thì tôi nghĩ rằng việc đó hơi quá. Là một người chuyên nghiệp, anh ấy đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều vì đã viết câu chuyện cho chúng tôi rồi.

Tôi nghe nói rằng sự cô lập cũng tốt cho quy trình sáng tạo. Việc anh ấy sống ở xa như vậy có lẽ là lý do vì sao chúng tôi có được những tác phẩm tuyệt vời và độc đáo như vậy.

Nói chung là, đó là nguồn gốc của cái tên của nhóm.

Phòng trừ nếu bạn đang tò mò.

“Được rồi. Ta quay lại vấn đề trước mắt thôi.” Tôi ngồi bắt chéo một chân trên chiếc ghế, nhìn xuống Sumire đang quỳ trước tôi dưới sàn nhà. “Cô biết phải làm gì rồi nếu cô không muốn bí mật của cô bị bại lộ rồi chứ, đúng không?”

“T-Tôi… Tôi sẽ vẽ,” cô ấy nói với giọng khàn khàn, ấn trán xuống sàn một lần nữa trước khi ngẩng mặt lên gần như lập tức. “Tôi thề là việc tôi gặp khó khăn là sự thật đấy! Tôi hứa tôi sẽ đưa cậu những bản vẽ nếu cậu giúp tôi về việc này!”

“Em đoán rằng đấy cũng là một phần công việc của em nhỉ. Được rồi, em sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết, nếu điều đó có nghĩa là cô sẽ hoàn thành chỗ tranh minh họa đó.”

“Bất cứ điều gì ư?”

“Bất cứ điều gì trong khả năng của em. Trừ việc gia hạn deadline của cô, đương nhiên rồi.”

“Tôi sẽ không yêu cầu điều gì quá mức như vậy đâu. Nhưng có một điều em có thể làm cho tôi…ngay bây giờ.” Sumire nở một nụ cười quyến rũ. “Cởi quần ra, và cho tôi xem hàng đi.”

Im lặng. Và rồi…

“Alo? Cảnh sát ạ?”

“Khônggggggg! Đừng gọi cảnh sát mà! Tôi bị đuổi việc mất! Làm ơn! Đi mà! Tôi cần tiền lương lắm!”

“Im đi, đồ biến thái! Cô không thể phàn nàn về việc em gọi cảnh sát được sau khi nghe những gì cô vừa nói đâu!”

“Tôi không có ý như vậy! Tôi không hay vẽ đàn ông lớn tuổi, em hiểu không? Tôi có thể vẽ những cậu con trai nhỏ tuổi được, nhưng nếu cậu muốn tôi vẽ những bức tranh này, tôi cần vài tài liệu tham khảo chứ!”

Thật khó tin là cô ấy đúng ra phải là người lớn ở đây bởi tất cả những lời cằn nhằn đó. Ngoài ra, lời bào chữa của cô ấy đáng nghi quá mức.

“Đâu phải là em yêu cầu cô vẽ tranh khỏa thân đâu! Sao cô lại cần phải xem ‘hàng’ của em chứ?!”

“Đó gọi là giải phẫu học! Tôi cần một mẫu khỏa thân để biết rằng một nhân vật sẽ nhìn như thế nào khi mặc quần áo!”

“Được rồi, nghe vậy còn có lý…”

“Tôi biết rằng có người không cần mẫu để tham khảo cho những thứ như vậy, nhưng tôi không phải mội trong số họ! Bỏ qua những bước này sẽ dẫn đến chất lượng bị giảm, và tôi chưa sẵn sàng mạo hiểm như vậy đâu.” Giọng cô ấy bỗng trở nên nghiêm túc hơn lúc trước rất nhiều.

Bất chấp những sở thích kì là của cô ấy, tôi biết rằng cô ấy thật lòng muốn các tác phẩm của cô ấy trở nên tốt nhất có thể, và tôi muốn tôn trọng điều đó.

“Điều đó giải thích cho khoảng 95% lý do đằng sau yêu cầu của cô rồi. Vậy 5% còn lại tới từ đâu?”

“Tôi chỉ đang nghĩ rằng tôi sẽ không còn cơ hội nào để ngắm nhìn cơ thể của một đứa học sinh cao trung nào nữa…”

“Chín… một… một—”

“Tôi đùa thôi! Đấy là một câu nói đùa thôi! Nhìn này, tôi đang cười mà! Ha ha ha!”

“Câu nói đùa phải buồn cười chứ!” Có lẽ chuỗi những đêm mất ngủ đã bắt đầu ảnh hưởng đến trí óc cô ấy rồi. Đó cũng có thể là lý do vì sao cách đối xử của cô ấy đối với lớp tôi gần đây đặc biệt khắc nghiệt.

“Giờ thì ngủ một chút đi đã, được chứ?” Tôi thở dài.

“Tôi sẽ ngủ. Chỉ cần không làm gì tôi thôi, được không? Tôi không có hứng thú với bất kì ai hơn mười lăm tuổi đâu.”

“Em không định làm gì đâu.” Kể cả cô ấy là giáo viên của tôi và tôi cũng sẽ không muốn làm vậy, việc từ chối như vậy vẫn vô cùng đau đớn. “Ngủ một chút đi để cô có thể lấy lại ít tỉnh táo mà cô có đi đã. Em đoán rằng cô không ngủ đủ bởi việc cô đang bị bí ý tưởng.”

“Đừng tỏ ra tốt bụng nữa. Kì lạ lắm.” “Vậy đừng cố gây sự nữa!”

“Tôi có làm vậy đâu! Tôi chỉ nói vậy thôi mà! Không phải lỗi của tôi!” “Lời nói của cô là trách nhiệm của cô chứ!”

“Chỉ là rất kì lạ vì như thể em biết hết về vấn đề giấc ngủ của tôi và tôi còn không kể cho em.”

“Em đã nói chuyện với cô gần như mỗi ngày trong một năm. Em biết cô là người như thế nào chứ.”

“Kể cả vậy… nhưng em nói đúng, tôi không ngủ vài ngày rồi.” Sumire ôm đầu và thở dài.

Khi nỗi buồn ập đến, cô ấy thực ra trông khá hấp dẫn. Có lẽ sẽ tốt hơn cho cô ấy nếu cô ấy cứ suy sụp như vậy cả đời đấy.

“Cứ ngủ đi,” Tôi lặp lại. “Ngủ đi, nạp chút đường cho cơ thể, làm vài động tác dang tay dang chân chút, và rồi bắt đầu vẽ đi. Tôi sẽ kéo dài deadline của cô thêm nửa ngày nữa.”

“Cảm ơn…”

“Gặp lại cô sau.”

Tôi không muốn ở lại lâu. Tôi càng dành nhiều thời gian ở đây, tin đồn sẽ càng tệ hơn.

Tôi đứng lên khỏi ghế bị cáo (dù bây giờ có lẽ tôi nên gọi nó là “ngai vàng”), vẫy tay, và chuẩn bị để bỏ lại giáo viên toán biến thái của tôi ở đó.

“Chờ đã. Còn một chuyện nữa,” cô ấy gọi từ phía sau tôi.

“Một chuyện nữa ư? Một chuyện nữa mà cô cần phải xin lỗi à?” Tôi hỏi.

“Không! Sao em luôn nghĩ tới điều tệ nhất vậy?!”

“Kinh nghiệm thôi. Giờ thì chuyện đó là gì vậy?”

“Là về Tsukinomori Mashiro-chan.”

“Ồ?”

“Nhớ rằng tôi đang nói điều này với tư cách là giáo viên của em, và không phải Murasaki Shikibu-sensei. Tôi nghe nói rằng hai em đang hẹn hò.”

“Đó là giả thôi.”

“Hm. Tôi cũng nghĩ vậy.”

Có vẻ là, cô ấy không nghĩ rằng tôi có khả năng kiếm được một người bạn gái. Vì sao tất cả mọi người trong Liên minh tầng 5 đều độc ác vậy chứ?

“Đó là một điều kiện được đặt ra bởi cha của em ấy,” tôi nói. “Điều kiện để chúng ta có được những gì chúng ta muốn.”

“Điều đó cũng có lý.” Sumire gật đầu. Tiếp đến, cô ấy cúi đầu, lần này chân thành hơn. “Tôi biết em đang làm điều này vì chúng ta…vậy nên cảm ơn em.”

“Đừng lo. Em sẽ không để mọi người lại phía sau đâu. Việc này đảm bảo cho chúng ta một công việc ở Honeyplace Works. Cô đã là một giáo viên rồi, nên cô không thể làm gì được. Vậy nên đương nhiên là em nên đảm nhiệm những việc mà cô không thể mà.”

“Đúng nhỉ.”

“Em ghét bất kì sự lãng phí nào, nhưng đặc biệt là tài năng bị lãng phí. Em thề là em sẽ giải thoát cô khỏi công việc mà cô ghét cay đắng này. Và em sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết.”

Sumire nhìn xuống sàn. Tôi cảm giác rằng cô ấy muốn nói thêm, nhưng cô ấy giữ im lặng. Tôi cũng không định ép cô ấy, và quyết định giả vờ như không để ý.

“Chúng tôi nhận được chỉ thị nghiêm ngặt về cách đối xử với em ấy,” Sumire nói. “Như chắc chắn rằng em ấy ngồi cạnh em hay giữ em ấy tránh xa khỏi những học sinh cá biệt, những thứ như vậy. Nhưng ngoài ra còn một điều nữa.”

“Họ nói cho cô rằng em ấy từng là một hikikomori trước khi chuyển trường, đúng không?”

“Ồ, vậy em có biết. Em biết tại sao không?”

“Em không hỏi. Em không nghĩ rằng đó là việc của em.”

“Tôi nghĩ là em cần biết.” Sumire kéo sát mặt gần tôi và hạ giọng. “Em ấy bị bắt nạt.”

Tôi đoán đúng rồi.

Có rất nhiều lý do vì sao người ta quyết định giam mình khỏi xã hội bên ngoài nói chung, nhưng không nhiều trong số đó áp dụng với Mashiro.

Bắt nạt là kết luận đầu tiên mà tôi nghĩ tới.

“Em ấy đã giữ một bí mật với lớp, nhưng nó bị lộ ra.” Sumire tiếp tục, “và điều đó dẫn tới việc bắt nạt.”

“Một bí mật ư?”

“Kể cả người phụ trách việc chuyển trường của em ấy cũng không biết đó là gì.”

“Phải rồi. Em đoán là em cũng sẽ không nói cho họ, nếu em là cha của em ấy.”

Tôi bắt đầu hiểu được mục đích của chú tôi cho tất cả điều này rồi. Chú ấy muốn Mashiro có được ít nhất một đồng minh trong lớp. Thậm chí còn tốt hơn nếu đồng minh đó là một đứa con trai như tôi, người mà có thể đứng ra và bảo vệ em ấy. Với cách này, rủi ro mà em ấy bị cô lập và bắt nạt sẽ thấp hơn rất nhiều.

“Đó là lý do tại sao, là giáo viên của em, tôi muốn nhờ em hãy chăm sóc cho em ấy nữa. Sẽ tốt nếu em ấy ít nhất có được một chút kỉ niệm đẹp của thời học sinh.”

“Em hiểu. Em sẽ chăm sóc em ấy.”

“Cảm ơn em. Đôi khi cũng tốt vì em thích chúi mũi vào việc của người khác.”

“Đôi khi cũng tốt khi cô quyết định giữ im lặng.”

“Đừng hiểu lầm; đó là một lời khen đấy. Cả Ozuma-kun và tôi đều rất biết ơn em ấy, em biết chứ.”

“Em phải đi đây. Nếu không em sẽ không có thời gian ăn trưa.” “Một ngày nào đó có lẽ em sẽ biết cách chấp nhận lời khen.”

Sumire khúc khích cười cho đến tận khi tôi đi tới cửa.

Tôi thật sự không nên mềm lòng với cô ấy như vậy.

Tôi quay lại nhìn phía sau, quyết định sẽ để lại một món quà chia tay để làm rõ mọi chuyện.

“Cứ khen em nếu cô muốn; cô không được thêm thời gian đâu. Được chứ?”

Sumire trả lời bằng một tiếng càu nhàu bất mãn.

Có vẻ như tôi nhìn thấu cô ấy rồi.

***

“Cô ấy có thể nghiêm khắc thật,” Ozu nhận xét qua điện thoại, “Nhưng Sumire-sensei thật sự rất lo cho học sinh chúng ta đấy chứ. Kể cả khi cô ấy là một người khó tính trong lớp, những thứ cô ấy nói thật sự có nghĩa nếu mày chịu nghe. Cô ấy còn hiểu khi tao nói về mấy thứ về lập trình cơ, mày biết không? Cô ấy chắc chắn rất thông minh đấy.”

“Nếu mày yêu cô ấy tới vậy, sao mày không cưới cô ấy đi? Rồi mày có thể giúp tao một việc và bắt cô ấy làm việc đúng deadline đi.”

“Tao không thích cô ấy tới vậy. Và tao nghĩ là ai cũng sẽ gặp khó khăn khi cố bắt cô ấy làm theo khuôn khổ thôi. Trừ mày, chắc vậy.”

“Tao là học sinh cấp ba giống mày thôi mà? Tao không nghĩ là tao giải quyết được gì nhiều đâu.”

“Chắc chắn rồi, mày là một học sinh cấp ba bình thường thôi!” Ozu cười lớn. “Đừng cười tao nữa!”

[1] Tổng giám đốc (Chief Executive Officer – CEO)

[2] Tiểu thuyết trực quan ( visual novel – VN)

[3] Vùng tuyệt đối {Zettai ryōiki (絶対領域 ): Khu vực mà không ai được xâm phạm

Truyện Chữ Hay