Phải đồng hành cùng chuyện ôn luyện của Ageha nên khi tôi về đến nhà thì trời đã sẩm tối.
Tôi vừa rảo bước chậm rãi hơn thường lệ, vừa mơ hồ ngắm nhìn bầu trời.
Khu vực này, với kha khá cảnh sắc thiên nhiên, lấp lánh sao sa hơn nhiều so với trong thành phố.
…Kể từ ngày hôm đó, đúng một tuần trước Giáng Sinh, cái lúc Karen tiết lộ với tôi vụ cô ấy đã có bạn trai.
Không, phải là đã gần ba tháng kể từ ngày Ageha tỏ tình với tôi.
Gia đình Aizawa và tôi đã quen biết nhau từ hồi còn nhỏ xíu, và nếu đem so sánh với mối quan hệ của ba tháng vừa qua thì vế sau rõ ràng là ngắn hơn hẳn.
Nhưng, với tôi mà nói, ba tháng này căng thẳng hơn bất cứ thứ gì khác.
Làn gió đêm giá buốt tạt vào người tôi.
Trên đường về, tôi bị thu hút bởi ánh sáng phát ra từ máy bán hàng tự động nằm ven đường, và trước khi kịp nhận ra thì tay tôi đã bỏ vào đó vài đồng lẻ rồi với lấy lon nước ngô.
Tôi nắm chặt lon nước.
Hơi ấm dần dần tỏa ra từ nó.
Tôi chỉ muốn giữ mãi như này, nhưng sẽ không tránh được việc lon nước ngô quan trọng bị nguội nên đành lắc nó vài lần trước khi dùng ngón tay bật nắp.
Từ trong ra ngoài của tôi đều được sưởi ấm.
Tôi hiện đang ngồi trên một băng ghế ở trạm xe buýt mà thông thường là vắng ngắt vào giờ này, vừa nhấm nháp lon nước ngô vừa vẩn vơ suy nghĩ.
Bây giờ mình nên làm gì ta, tôi tự hỏi.
Dĩ nhiên là về chị em nhà Aizawa rồi.
Tôi mặc dù muốn duy trì mối quan hệ với Karen, với Ageha, và với những người khác giống khi trước, nhưng đồng thời một phần nào đó trong tôi lại không hề muốn tiếp tục như vậy.
Chí ít thì, Karen hiện đã có bạn trai, và Ageha bảo rằng con bé thích tôi.
Đúng là tôi đã từ chối lời tỏ tình, nhưng thật lòng cũng thấy hoài nghi về thái độ nhất quyết không chịu từ bỏ của nó.
Rộp rộp, tôi nhai mấy miếng ngô giòn rụm.
Vị ngọt không hề có trong lon nước ấy lan khắp khoang miệng,
Tôi nuốt ực một cái, rồi thở dài.
Cuối cùng thì, dường như đây cũng chỉ là một nỗ lực mơ hồ khác.
Tôi suy nghĩ về tương lai, cố gắng hình dung xem nó sẽ ra sao, nhưng rồi cũng chẳng đi đến cái kết cụ thể nào cả.
Đúng là tôi chỉ đang giả vờ suy tư mà thôi.
“Mấy thứ như này, khó thật đấy.”
Tôi không kìm được mà thốt lên thành tiếng.
Suốt ba tháng vừa qua, đã bao nhiêu lần tôi chán ghét chính mình rồi nhỉ?
…Nếu mày muốn từ chối Ageha, chỉ cần ngừng việc tiếp xúc với con bé như cách mày vẫn làm là được mà.
Đừng có lập kế hoạch hẹn hò, đừng đi lễ chùa đầu năm cùng con bé, đừng nhận sô-cô-la con bé làm, đừng vì một cuộc gọi bất chợt mà ghé thăm con bé.
Tại sao, tại sao mày lại không làm vậy?
Có lẽ, tôi đã biết câu trả lời từ lâu rồi.
Có lẽ, tôi biết, nhưng lại tự bảo bản thân là không biết.
Bởi lẽ hai đứa là bạn thuở nhỏ ư? Bởi lẽ con bé là em gái của cô nàng mà tôi thích ư? Bởi lẽ nó sẽ buồn nếu bị tôi chối từ ư?
Không, không nên như thế.
Bên trong chiếc lon đã rỗng là vài miếng ngô bị kẹt không rơi ra khỏi lon được.
Tôi úp ngược nó trên miệng rồi vỗ đáy lon đôi ba lần.
Một vài miếng ít cứng đầu hơn dễ dàng trôi tuột vào miệng tôi.
…Cả ngày hôm nay, tôi đã ngắm Ageha học từ phía sau.
Tôi quên khuấy mất việc đọc sách.
Và chính nó, rõ ràng và rành mạch hơn tất thảy, đã cho tôi biết câu trả lời cho câu hỏi khi nãy của mình.
Tôi vỗ đáy lon mạnh hơn.
Những miếng sót lại cuối cùng cũng rơi vào miệng.
Nhai và nuốt chúng với cảm giác có chút thành tựu, tôi đứng dậy khỏi băng ghế rồi thong thả rời đi.
◆
Một làn gió mùa xuân lướt qua ngay khi tôi vừa mở cửa lên sân thượng.
Mái tóc chải bằng tay hồi sáng của tôi bị nó thổi rối tung rối bời.
Tôi vừa lấy tay giữ tóc, vừa tiến về phía chiếc hàng rào cao hai mét.
Trong bóng râm của ngôi trường, những cánh hoa anh đào cũng đang phất phơ trên nền đất theo từng gợn gió.
Một tuần đã trôi qua kể từ ngày khai giảng, và tôi cũng dần dà theo kịp được nhịp sống của một năm học mới.
Người ta thường nói, năm hai cao trung là quãng thời gian thú vị nhất.
Có lẽ là do chẳng cần phải lo nghĩ về một cuộc sống mới, lại càng không có áp lực học hành, thi cử gì.
Sau một hồi quan sát phía dưới qua chiếc hàng rào, tôi bắt gặp Karen và Saijo-senpai đang cầm bento và vai kề vai sánh bước ra khỏi tòa nhà.
Tôi vô thức hướng mắt dõi theo, rồi hai người họ ngồi xuống cạnh nhau trên chiếc ghế dài trong sân trường.
Tôi rời mắt và bỏ đi khỏi hàng rào.
Rồi nằm xuống băng ghế bằng gỗ mới được lắp đặt trên sân thượng trong năm học này.
Ánh mặt trời ấm áp vuốt ve làn da của tôi.
Dù là giờ nghỉ trưa nhưng quanh đây không có lấy một bóng người, là vì đường lên sân thượng tương đối phiền hà, hay là do họ đang tuyệt vọng đi kiếm tìm những mối quan hệ mới nhỉ?
Tôi đã từng nghĩ một khi lên năm hai thì sẽ phải hòa nhập vào vòng luân chuyển của đám đông, nhưng có vẻ như tôi chẳng cần phải làm vậy nữa.
Tôi nhẹ nhàng đặt hộp bento nãy giờ vẫn cầm trên tay xuống rồi nhắm mắt.
Không biết đám năm nhất còn trong lớp không ha?
Khi tôi vẫn còn đang đợi chờ cùng mớ suy nghĩ ấy––––
“Haru-kun!”
Phía lối vào sân thượng, tôi nghe thấy một giọng nói đầy thân quen, thánh thót đến nỗi dường như thổi bay đi tiết trời mùa xuân này.
Tôi mở mắt, chậm rãi nhỏm nửa thân trên lên rồi quay sang nhìn.
Ageha, trong bộ đồng phục của Cao trung Yodogishi, chạy về phía tôi cùng hộp bento trên tay.
“Để anh phải đợi rồi.”
“Ừm, mình ăn thôi nhỉ?”
Tôi ngồi dịch sang một bên băng ghế.
Ageha cũng lặng lẽ ngồi cạnh tôi ngay theo đó.
Chúng tôi mở hộp bento và chắp hai tay lại.
Rồi cùng nhau lặng lẽ dùng bữa thêm một lúc lâu nữa.
“Ehehe.”
Bất chợt, Ageha phía bên cạnh tôi bật cười thành tiếng.
Khi tôi nhìn con bé đầy vẻ thắc mắc, nó ngượng nghịu nói.
“Được ăn trưa cùng Haru-kun ở trường như này, đúng là một giấc mơ mà. Hồi sơ trung bọn mình đâu được ra khỏi lớp đâu, ha anh ha?”
Tôi gật đầu đáp lại.
Ngày mà Ageha được nhận vào Cao trung Yodogishi cũng là ngày nó đã gặp trực tiếp tôi và bảo, “Mình ăn trưa cùng nhau đi anh!”
Tôi cũng gật đầu, như tôi đã luôn làm vậy.
Hôm nay là ngày học chính thức đầu tiên. Và cũng là lần đầu tôi dùng bữa ở trường chung với Ageha.
Nét mặt nhìn nghiêng đầy hạnh phúc cùng mái tóc hai bím đang đung đưa qua lại kia của Ageha khiến đôi gò má tôi cũng thả lỏng theo.
Một phần là vì nét ngây ngô của con bé trông thật vui nhộn, và phần khác là do tôi lại một lần nữa phải đối diện với những đổi thay về cảm xúc trong lòng.
Tôi quyết định lên tiếng trong khi nhìn vào mái tóc hai bím với chiếc trâm cài tóc tôi tặng con bé hôm Valentine Trắng.
“Nè, Ageha.”
“Ửn?”
Ageha, miệng đang ngậm đầy cơm, nhìn tôi bằng nét mặt có chút ngốc xít.
Tôi nói, cố nén lại tiếng phì cười.
“Anh cũng rất vui vì được ăn trưa cùng Ageha như này đó.”
“~~~~!”
Tôi lại cầm đũa lên, còn Ageha thì đứng hình với khuôn mặt đã đỏ lựng.
…Ừm, mình thực sự thích Ageha nhiều lắm.
Có chút xấu hổ khi nói ra mấy lời đó trong đầu.
Dù sao đi nữa, giờ đây khi bản thân đã nhận thức được, có lẽ tôi nên thổ lộ cảm xúc của mình với con bé.
Tôi liếc sang bên cạnh và trông thấy Ageha, lúc này đã bắt đầu cử động lại, cũng đang nhìn mình.
Khi hai ánh mắt giao nhau cũng là lúc tôi thấy xấu hổ đến lạ và ngoảnh mặt sang hướng khác.
…Lời thổ lộ của tôi, có lẽ sẽ tạm gác lại đôi chút cho tới khi tôi sắp xếp được những cảm xúc của lòng mình.
Mùa xuân. Mùa của những cuộc gặp gỡ và từ biệt.
Tôi giã từ Ageha với tư cách là một người bạn thuở nhỏ, và gặp mặt Ageha như một người con gái trong đời.